Chap 35 - Đồ Ăn Nhanh Làm Từ Tình Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tận mắt chứng kiến người mình thích thầm mười năm hôn một người khác là cảm giác gì ?

Richarlison không biết nên hình dung cảm giác của mình ngay lúc này là gì. Vừa nghe tin Mbappe nhập viện, cậu lo Neymar sẽ đau lòng nên tức tốc bay từ câu lạc bộ đến đây. Vậy mà cảnh tượng trước mặt khiến cậu chết lặng.

Giỏ trái cây trên tay rơi xuống, cuối cùng sự hiện diện của cậu cũng được chú ý đến.

"Ney, chuyện này là sao ?" Cậu siết chặt nắm đấm, kìm nén bản thân, nhưng sự thật thì cậu cũng không biết cậu đang kìm chế cảm xúc gì.

"Chúng ta ra ngoài nói chuyện riêng." Neymar bước xuống giường, cánh tay lại bị Mbappe giữ lấy. Mẹ nó, hắn ta sợ cậu sẽ làm gì ánh mặt trời của cậu à ?

"Không sao đâu" Neymar khẽ trấn an hắn, lòng cậu cũng chùn xuống.

Kiếp trước chứng kiến thân xác lạnh lẽo của người cậu xem là bảo bối, là viên ngọc quý không còn hơi thở, toàn bộ cảnh tượng khiến cậu ám ảnh. Hiện tại gã lại muốn quay về bên hắn, để làm gì ? Để tiếp tục chịu khổ sao ?

"Mẹ nó anh điên rồi sao Neymar ? Anh lại muốn quay về bên hắn ta để rồi lại lần nữa chịu tổn thương à ? Anh quên kiếp trước anh đã chịu những gì rồi sao ?" Cậu thật sự nổi giận, đôi mắt chứa tia máu đỏ tươi, như một con thú hoang, nắm lấy cổ áo gã, ép vào tường, tốc độ và sức lực của cậu khiến lưng gã đập mạnh vào tường "Trả lời em, cậu ta có gì tốt mà anh cứ năm lần bảy lượt đâm đầu vào vậy ?"

Trước đây, Richarlison chưa bao giờ cư xử với gã như vậy, cậu luôn dịu dàng và đáng yêu như một chú Golden. Vậy nên Richarlison của hiện tại làm gã hoảng sợ, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu "Richar, cậu đừng như vậy, anh sợ lắm."

Nhận ra mình đã làm gã đau, cậu hốt hoảng vội buông cổ áo gã ra, đỡ gã đến hàng ghế dài, đặt gã ngồi xuống bản thân cậu khuỵa gối cẩn thận xem xét xem gã có bị thương không "Xin lỗi, em xin lỗi, Ney ơi em xin lỗi anh có bị thương ở đâu không ?"

Gã lắc đầu, nói "không có, không sao cả."

Richarlison thật sự muốn đánh chết chính mình ngay lúc này, cậu sao có thể mất bình tĩnh như thế.

Nhưng rồi, Neymar nói với cậu"Xin lỗi, anh không thể tự lừa gạt chính bản thân mình được nữa, anh cũng không thể nói dối trái tim mình. Anh yêu Kylian, anh thật sự rất yêu cậu ấy."

"Nhưng mà cậu ta làm tổn thương anh."

Neymar nhìn cậu, sau đó thở dài "Kylian không phải lý do khiến anh tự sát ở kiếp trước. Kiếp này, cậu ấy là lý do khiến anh muốn tiếp tục sống."

Hiện tại, gã đang ở trước mặt cậu, gã thật sự đang ở trước mặt cậu. Nhưng mà, hình như giữa hai người có một bức tường trong suốt nào đó ngăn cách, bức tường vừa dày vừa lớn, đẩy cậu ngày càng xa, xa khỏi ánh mặt trời của cậu.

"Còn em thì sao ?" Cậu hỏi, giọng nói khô khốc, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào anh, như tuyệt vọng lại có chút cầu xin làm người ta đau lòng.

"Còn em thì sao ? Em cũng yêu anh mất rồi."

"Em cũng xuyên thời gian và không gian để được gặp anh mà."

" Em cũng đã chờ đợi anh rất lâu, thật sự rất lâu rồi, em phải làm sao đây ? Những điều em làm thật sự là vô nghĩa với anh sao ? Em cũng biết đau mà."

"Em phải làm thế nào bây giờ đây ? Anh cứ như vậy mà bỏ qua em sao ?"

Trong lồng ngực Neymar co rút đến đau nhức, vô thức nắm chặt tay. Sau đó, gã vươn tay ôm cậu.

Đau, xót, buồn, giận, nhớ, yêu, hình như tất cả đã không còn quan trọng nữa. Bởi vì, ngay từ đầu cậu đã chấp nhận sự thật rằng, gã là mặt trời, còn cậu chỉ là bông hoa hướng dương nhỏ, hoa hướng dương làm sao chạm đến được mặt trời ? Yêu đơn phương một người đã sớm có người trong lòng, làm sao mà thành đôi ?

Chỉ là, không tự chủ được mà nói ra những lời trong lòng.

Chỉ là, không tự chủ được mà rơi nước mắt, sau đó lại phát hiện bản thân vốn yếu đuối như vậy.

Cậu rời đi dưới ánh hoàng hôn, với một trái tim trống rỗng, cùng tình yêu chưa bao giờ chớm nở của mình.

"Nếu cậu ấy thật sự mang đến hạnh phúc cho anh, em cũng hết cách, đành buông tay vậy."

Nắng chiều đuổi theo ánh hoàn hôn, Neymar đứng lặng nhìn bóng lưng cô đơn của Richarlison ngày một xa dần, trong lòng trống rỗng.

Bỗng nhiên, cái ôm đằng sau làm gã bừng tỉnh lại trong những suy nghĩ miên man của mình. Mbappe siết chặt eo gã, tựa cằm vào vai gầy, hôn cái chụt vào cổ gã. "Sao vậy ? Anh đang tự trách sao ?"

"Đừng có dở trò lưu manh, người ta đang nhìn kìa." Neymar đánh vào cái tay hư đang bóp mông mình, đỏ mặt nhìn xung quanh xem có ai ở đây không, cũng may đây là góc khuất khá vắng, gã xoay người lại đối diện với hắn, khẽ chau mày "Sao lại ra ngoài này, mau đi về phòng."

Mbappe ranh mãnh lắc đầu, hôn nhẹ vào đôi môi hồng của người trong lòng "Em sợ bạn trai của em bị người khác bắt đi, như vậy thì kiếm đâu ra một Neymar vừa đẹp trai, vừa đáng yêu, vừa ngọt ngào trả lại cho em đây ?"

"Richarlison không có lưu manh như em đâu, lo thừa quá..ưm" câu nói của Neymar bị gián bởi nụ hôn của Kylian. Môi gã bị hắn chiếm hữu, tìm dư vị ngọt ngào, sau đó mới buông tha cho gã.

"Em đừng..." lời nói lần nữa bị nuốt lại bởi một nụ hôn khác.

"Anh đang ...." gã cố gắng nói, nhưng Mbappe lần nữa chiếm lấy môi gã, hai tay ôm eo kéo gã lại gần hơn, nâng người gã lên một chút. Cho đến khi Neymar thật sự không thể thở nổi nữa hắn mới chịu buông ra.

"Đồ...đồ con rùa chơi cái trò gì kì cục..." Neymar thở hổn hển, mặt gã đỏ bừng, miệng nhỏ xinh bắt đầu mắng người.

'Chụt' một cái chạm môi vào đôi môi hồng đang chúm chím kia, sau đó cười mãn nguyện "Khó thở rồi chứ gì ? Sau này không cho phép anh nhắc tên người đàn ông khác khi đang ở trong vòng tay của em."

"Nhưng mà Richar..."

'Chụt'

"Em không thể hôn anh...."

'Chụt'

Được rồi, không nói thì không nói.

Neymar trừng mắt nhìn hắn, sau đó lùi lại vài bước, trước sự khó hiểu của Mbappe, gã dõng dạc gọi " Richarlison, Richarlison, Richarlison" gã làm mặt quỷ để trêu Mbappe sau đó xoay người bỏ chạy thật nhanh.

"Neymar, anh được lắm, em mà bắt được anh thì tối nay em sẽ làm cho anh chỉ gọi được tên của em thôi."

Hai người cứ như vậy mà đuổi bắt nhau chạy về phòng, Mbappe tưởng rằng sẽ có được không gian riêng tư trêu chọc báo nhỏ một chút không ngờ phụ huynh của báo nhỏ đã ngồi đợi trong phòng bệnh của hắn.

Mà báo nhỏ của hắn tỏ ra vô tội đứng núp sau lưng bố mình, đôi môi chúm chím mở ra đóng lại, hắn đọc khẩu hình miệng của gã, sau đó mím môi kìm chế cơn thèm động chạm ôm hôn của mình. Gã nói "Có bố mẹ anh ở đây xem em làm được gì anh."

Như vậy có khác nào nhìn miếng thịt vừa thơm vừa ngon trước mặt mà không được ăn đâu cơ chứ.

"Cháu chào hai bác ạ." Hắn ngoan ngoãn lễ phép chào hỏi, bố mẹ của Neymar cũng vui vẻ trò chuyện với hắn, gì chứ hắn đã lấy được lòng bố mẹ báo nhỏ từ lâu, gia đình hắn và gã cũng từng gặp mặt nhiều lần khi cùng xem bóng đá tại Paris Saint-Germain.

Ầy, sao mà giống buổi gặp mặt của hai bên gia đình vậy nè.

"Hai đứa này giống thời bố mẹ mới cưới quá." Nhìn con trai và con rể tương lai đã nhận định, bố Ney cảm thán, thốt ra một câu làm Neymar gượng chín mặt, Mbappe thì khoái mà cười như được mùa.

Ừ nhỉ, nên rước báo nhỏ về nhà rồi. Rùa lớn thầm nghĩ.

Vậy nên, sau khi tiễn bố mẹ về, Mbappe liền kéo Neymar vào lòng, nằm xuống chiếc giường bệnh của mình. Báo nhỏ cắn nhẹ vào cổ hắn, ra hiệu hắn buông tay "Xem bóng đá đi kìa."

Trên màn hình ti vi đang chiếu trận bóng giao hữu của Paris Saint-Germain và Rennes. Vào thời điểm này của kiếp trước, Neymar đang ngồi dự bị, nhìn đồng đội chiến đấu trên sân cỏ, cảm thấy có chút muộn phiền. Cuối cùng kết thúc trận đấu với tỉ số hòa 2-2.

Nhưng mà, trận đấu lần này không có Mbappe, không biết tỉ số có thể thay đổi hay không.

Mbappe không quan tâm đến trận đấu, chỉ chú ý đến báo nhỏ trong lòng đang tập trung suy nghĩ gì đó, hắn hôn nhẹ lên trán và chóp mũi của báo nhỏ. "Cái đầu nhỏ của anh đang suy nghĩ gì ngoài em vậy ?"

"Anh đang nghĩ, trận này không có em liệu Paris Saint-Germain có giữ nguyên tỉ số như kiếp trước không ?" Báo nhỏ dụi dụi đầu vào ngực của hắn. "Nếu như thua thì sao ?"

"Không sao đâu, chỉ là trận giao hữu thôi mà, Ney của em không cần lo" Kylian xoa xoa mái tóc xoăn của anh người yêu, thì thầm vào tai "Anh phải tin Leo chứ ?"

Nghe vậy, gã ngẩn đầu lên, hai mắt long lanh khó hiểu nhìn hắn "Không phải trước đây em không ưa gì Leo sao ? Sao giờ lại tin tưởng anh ấy như thế ?"

Hắn cười, hôn lên môi báo nhỏ "Trước đây em vì ghen nên không thích anh ấy thôi, nhưng mà giờ em hiểu rồi, anh ấy là người anh em, đồng đội tốt của người yêu em, là người sẵn sàng bảo vệ người yêu em, nên em cũng phải bao dung một chút, hiểu chuyện một chút mới được."

Có câu này của hắn thôi, gã đã yên tâm rồi, dù sau này có xảy ra chuyện gì, ở cạnh Leo hắn cũng sẽ trưởng thành hơn, cho dù...cho dù không có gã, Neymar tin rằng bạn trai của mình cũng sẽ hòa thuận với vị vua bóng đá, hai người họ kết hợp không phải sẽ rất tuyệt sao ?

"Ney, chúng ta kết hôn đi."

"Hả ?"

Neymar tròn mắt kinh ngạc nhìn vào Mbappe, sửng sốt một hồi sau đó lại nghĩ mình nghe nhầm, rồi lại bị Mbappe nhân cơ hội đó chiếm tiện nghi của gã, tay siết chặt eo, mi mắt hắn rũ xuống. Hắn nâng cằm gã lên, cúi đầu phủ lên bời môi hồng, trằn trọc mút, bàn tay to sờ nắn eo nhỏ.

Neymar có chút khó thở, không hài lòng cắn lên môi của hắn. Hôn gì mà hôn hoài, hôm nay hắn hôn gã nhiều lắm rồi, hôn để môi sưng lên rồi còn không buông tha.

"Em nói là, chúng ta kết hôn đi, nghĩa là...Ney lấy em làm chồng nhé ?"

Mbappe hơi dừng lại, ngay sau đó bắt đầu cướp đoạt trắng trợn hết sự ngọt ngào của người yêu nhỏ trong lòng. Một bên luật người đem gã đè xuống dưới thân, bàn tay lớn dọc theo chiếc eo thon của gã một đường mò xuống, ánh mắt nóng rực.

Neymar cảm thấy nhất định là hắn động dục rồi, ở đây còn là bệnh viện, vội vàng giơ tay đầu hàng "Kyky...tha...tha anh."

Ngay khi đôi môi được buông tha, gã thở hổn hển hớp từng ngụm không khí. Mbappe cũng biết nơi này không thích hợp, đành luyến tiếc mà nuốt nước bọt. "Neyney, em bủn rủn hết tay chân rồi."

Nghe vậy, gã lo lắng, ôm mặt hắn hỏi "Sao vậy ? Em không khỏe ở đâu sao ? Để anh đi gọi bác sĩ."

Neymar muốn đẩy hắn ra để xuống giường gọi bác sĩ đến kiểm tra cho hắn, nhưng con rùa này căn bản rất khỏe, gã đẩy không được, hắn nắm lấy cổ tay gã, đặt lên trên đầu, đôi mắt rưn rưn.

"Nhìn thấy thịt mà không thể ăn, tay chân bủn rủn, không đi lại được, không muốn làm gì hết. Em muốn xuất viện. "

"Vậy được, chúng ta về nhà."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net