13. Weird plan, weird things

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quá trình động não của các diễn viên và các Avengers kéo dài hơn mấy tiếng đồng hồ, ai không biết tưởng như đang họp bàn chiến lược ra mắt sản phẩm mới của công ty. 

"Được rồi, vấn đề của Nebula thì chắc tôi và Bruce sẽ phụ trách chỉnh sửa lại một số bộ phận của cô ấy." Tony suy nghĩ, "Cô ấy biết rõ về vũ trụ nhất, ta không thể đi mà thiếu cô ấy được."

"Tôi cũng biết rõ về vũ trụ vậy." Thor khó chịu.

"Nhưng cô ấy lăn lộn nhiều hơn. Tôi không có ý gì đâu nhé, nhưng tôi nghĩ giữa một vị vua với một người từng chinh chiến và trải nghiệm qua nhiều hành tinh hơn thì tôi phải chọn Nebula. Hơn nữa, anh là người đi lấy đá Thực Tại rồi, không ai hiểu Asgard nhiều hơn anh." Natasha giải thích. Thor ậm ừ nhưng có chút vui hơn một tí.

Còn về viên đá Không Gian, họ đều nhất trí rằng sau khi lấy được khối Tesseract thì Tony chỉ cần tránh tất cả cầu thang ra là được.

"Mà thiệt tình tôi không hiểu tại sao Hulk lại ghét đi cầu thang chứ?" Tony nhăn mặt nhìn Bruce.

Bruce ấp úng. "Sao tôi biết được? Chắc tại vì hắn thích nhảy thẳng xuống hơn."

"Vậy sao không bảo hắn nhảy tọt xuống đất cho rồi chứ đi cầu thang chi cho mệt!?" Mark thắc mắc.

"Lúc đó ngoài kia đang tổ chức cứu hộ, bảo Hulk lao thẳng xuống dưới có chút không hay, vì khi ấy người dân cũng còn sợ Hulk." Steve kể. Bruce chỉ thở dài.

Tony chợt nhớ ra cái gì đó, "Ủa mà vụ đám cưới là sao? Lúc nãy thằng nhỏ có nói, sao tự nhiên có đám cưới gì ở đây?"

Các diễn viên đồng loạt trừng mắt nhìn Tom, cậu chỉ cúi gằm mặt xấu hổ không dám trả lời. Benedict giải thích. "Thật ra cảnh đó là đám tang của anh đó Tony, tại đạo diễn sợ nó spoil nên mới nói đám cưới thôi."

"Thật ư?" Tom ngạc nhiên. "Hèn chi lúc đó cháu thắc mắc chú Robert đâu rồi sao không thấy, cứ tưởng là Tony cưới cô Nat cơ."

Tony không biết nên nói gì, bản thân được nghe kể về đám tang của chính mình là một cảm giác quái lạ chưa từng có, còn các Avengers, đặc biệt là Natasha thì nhăn mặt, "Cái đoàn làm phim của mấy người cũng lắm trò thật!" Rhodey phán, các diễn viên chỉ nhún vai thôi, làm trong ngành điện ảnh lâu thì cái gì cũng sẽ thấy, đây chỉ mới là mặt vui tươi nhất thôi.

Thấy không ai nói gì tiếp, Bruce chỉ đành lên tiếng chuyển chủ đề, "Thế còn viên đá Linh Hồn thì phải làm sao đây? Ta không thể để cho bất cứ ai chết nữa."

Clint và Natasha lo lắng nhìn nhau. Họ đều chung một suy nghĩ, là sẽ tìm cách để cứu tất cả mọi người mà để không cho bất kỳ ai phải hy sinh. Sự mất mát là quá lớn.

"Tôi có một ý kiến." Anthony lên tiếng, đồng loạt quay sang phía anh. "Thường khi tôi xem phim hay đóng phim, có một vấn đề rất lớn luôn tồn tại, và ta sẽ lợi dụng điều này, để lấy được viên đá."

"Ý anh là sao?"

"Dễ thôi mà, các anh hùng và phản diện cứ đứng giới thiệu bản thân, giải thích dông dài rồi mới tẩn nhau, dẫn đến việc phản diện đã biết trước thứ mà các anh hùng định làm. Vậy tại sao lúc lấy đá, ta không canh lúc Thanos vừa mới lấy được viên đá Linh Hồn, chạy lại giật đá, rồi bấm nút trở về ngay lập tức, xong luôn."

"..."

"..."

"..."

Vài giây sau...

"Nói nghe dễ nhỉ?" Natasha mỉa mai.

"Thế lỡ lúc anh vừa mới giật, hắn giơ găng tay tấn công anh thì sao?"

"Chắc gì hắn kịp phản ứng lại. Hồi xưa tôi bị giật điện thoại mà tận bảy giây sau tôi mới phản ứng lại kịp." Anthony chống chế.

"Anh đang so sánh một diễn viên và một gã điên từng chinh chiến nhiều lần đấy hả?" Tony trừng mắt, gã không thể nào tin được khi nghe thấy cái kế hoạch như con nít bày ra đó, "Cái ta định lấy là đá Vô Cực, không phải chỉ là một hai cái điện thoại đâu."

"Trong kịch bản của tụi tôi là chính anh giật hết cả sáu viên đá mà hắn còn không biết nữa kìa."

"Phim ảnh khác chứ!"

Hai 'Anthony' cứ cãi qua cãi lại đến mức Steve và Sebastian phải can lại. Lát sau lại có thêm một ý tưởng mới, đến từ Jeremy, mới đầu nghe thì ai cũng chần chừ, nhưng sau đó thì đã đồng ý.

"Không ngờ có ngày anh bày kế cũng ổn áp chán đấy, mốt đá chéo sân làm biên kịch hay đạo diễn luôn cũng được đấy." Scarlet nhận xét.

"Quá khen rồi."

"Vậy còn người búng tay thì-" Steve chưa nói xong thì Thor cắt ngang.

"Để tôi." Thor giơ tay, bước lên phía trước. "Họ đã kể là Bruce sau khi sử dụng chiếc găng thì tay bị tổn thương rồi, nên cứ để tôi là an toàn nhất, tôi không muốn anh ấy bị thương."

"Thor, bình tĩnh, chúng ta vẫn đang bàn bạc."

"Để sử dụng chiếc găng thì cần sức mạnh rất lớn, Bruce thì chưa biến thành giáo sư Hulk, anh ấy sẽ không chịu nổi đâu, nên cứ để tôi đi, tôi là Avenger mạnh nhất, anh có biết cái gì đang chảy qua cơ thể của tôi không?" Giọng nói của Thor có chút dồn dập.

"Phô mai chảy hả?" Rhodey trơ mặt bảo.

Thor trừng mắt với anh rồi trở về đối diện với Steve, "Sấm chớp đó. Làm ơn hãy để tôi làm gì đó đúng đắn đi." Quả thật nghe giọng van nài tha thiết của Thor, ai cũng không nỡ.

"Sấm chớp không thể giúp được đâu. Anh đã thấy các viên đá đã gì với Thanos rồi chứ, nó gần như giết chết hắn." Bruce vỗ vai Thor, "Nó phải là tôi. Bức phóng xạ phát ra thường là Gamma. Như kiểu tôi sinh ra để làm việc này."

"Nhưng Bruce, anh đâu phải là giáo sư Hulk."

"Chưa phải thôi, thí nghiệm của tôi đã gần xong rồi." Bruce cười nhẹ, "Sau khi ta trở về, tôi sẽ tiếp tục làm nốt, sau đó... chúng ta tiến hành. Một chút tổn hại ở cánh tay để đổi lại một nửa vũ trụ trở về, đáng lắm chứ."

Natasha và Tony mỉm cười tự hào với Bruce, và những người còn lại cũng thế.

"Bằng tất cả mọi giá!"

.

Kế hoạch thì đã bàn xong, nhưng người cần xuất hiện để đưa họ trở về là Wong vẫn chưa thấy tăm hơi mặt mũi đâu. Thấm thoát cũng thêm mấy ngày trôi qua, mọi việc đều đã bàn xong, nhưng chưa thể thực hiện được nên Tony có chút cáu.

"Cái ông Wong đó, tìm sách tìm vở gì mà lâu dữ thần, đừng nói là ngủ quên ở đâu đó nha trời!!!"

"Tôi biết tôi hỏi câu này rất nhiều rồi nhưng mà... có ai biết cách liên lạc với Wong không?" Tới Rhodey cũng mất kiên nhẫn.

Đúng lúc đó Chris Evans bước vào, liếc nhìn đồng hồ trên tường, "Thôi thì thay vì ngồi im một chỗ thì đi làm thôi, hôm nay tới lượt mọi người đi làm đấy."

Ừ thì kế hoạch lấy đá ghi ra như vậy, nhưng hiện tại thì đâu thể làm gì khác ngoài việc đi làm diễn viên tạm bợ đâu. Sáu Avengers cùng Rhodey đứng dậy, cố gạt bỏ cảm giác chờ đợi đến uể oải để làm việc. Dù gì thì các diễn viên đã giúp đỡ họ rất nhiều rồi, đâu thể chỉ vì những cảm xúc tiêu cực không đáng có làm ảnh hưởng được.

"Thế hôm nay ai đi canh chừng tụi tôi đây." Tony hỏi một câu vu vơ.

"Có Benedict với Tom đi theo đấy."

Tới nơi thì đúng là có Benedict và Tom thật, nhưng ngồi chung với họ, là một người đàn ông có gương mặt quen thuộc gợi lại những ký ức ám ảnh đến tận trong giấc mơ của sáu Avengers đời đầu. Tony nghĩ chắc gã đang hoa mắt mất rồi, dù là nằm mơ hay gì đi chăng nữa, gã cũng chẳng thể nào tưởng tượng ra nổi cái cảnh quái đản nhất trần đời đang hiện ra trước mặt. 

Stephen Strange, Peter ngồi uống trà chiều với Loki-có-râu!?

Vài giây trôi qua, Rhodey, Tony, Steve, Natasha, Clint và Bruce còn đang sững người chưa biết phải phản ứng hay nói gì. Thì Thor trong cơn dâng trào cảm xúc vô bờ bến, đã nhanh chóng chạy về phía đó, hét lên: "LOKI!!!"

Trên đời này, có ai thấu được nỗi lòng của Benedict không, trông chừng một mình Tom đã đủ mệt rồi, giờ tự nhiên lại lòi thêm Thor nữa là sao. Anh mệt lắm rồi, cho nghỉ ngơi xíu đi! Trước khi để Thor hấp tấp làm lộ chuyện thì Benedict với kinh nghiệm lâu năm lẹ làng đứng lên chặn lại, "Chào nhé, ngạc nhiên chưa, buổi thu âm hôm nay còn có Tom Hiddleston đi theo xem chung nữa đấy! Càng đông càng vui!"

"Tom... Hiddleston..." Thor lắp bắp, vậy ra đây không phải là Loki - em trai của anh. Thor tự rủa chính mình, đầu óc anh lúc này sao thế nhỉ, rõ ràng đã tận mắt chứng kiến Loki bị Thanos bóp cổ chết ngay tại chỗ, vậy mà vẫn ảo tưởng là hắn còn sống ư? Dù trước đây bị lừa nhiều lần rồi, nhưng anh chắc chắn vụ việc trên tàu cứu hộ Asgard là sự thật.

Các Avengers cũng nhận ra, đây chỉ là diễn viên đóng vai Loki thôi, chứ không phải là Loki thật. Ai cũng tự động thở phào, cũng chẳng rõ vì sao. Sau đó Natasha nhanh trí nói đỡ cho Thor, "Hôm nay anh Chris hơi mệt nên mới vậy thôi, anh đừng để tâm."

"Không thì để anh ấy ngồi nghỉ một chút cũng được." Các Avengers phải thề là cái sự quái đản càng lúc càng khiến họ bị bối rối, nhìn một người với gương mặt của Loki, nhưng giọng nói trầm ấm và cách hành xử như một quý ông, đối lập hẳn 180 độ so với gã thần Lừa Lọc Loki, đúng là không thể nào tin được.

Dù gì thì bên ghi âm chưa đến đủ người, nghe bảo kẹt xe gì đó nên đến trễ, nên Thor chỉ cần vài phút thôi thì đã bình tâm trở lại.

"Này anh trai, anh ổn chưa?" Tom lớn lo lắng hỏi.

"Ừ... anh khỏe rồi."

"Vậy thì được rồi, làm mọi người ở đây lo lắng quá chừng." 

Đã hơn hai năm rồi Thor không được nhìn thấy Loki, điều cuối cùng anh nhìn thấy là hắn nằm trên sàn, với một cổ gãy vụn, máu trào ra từ miệng, im lặng mà chết. Giờ đây trước mặt anh là một Loki khác, khác hẳn từ cách ăn mặc, nói chuyện, chỉ có gương mặt là giống nhau. Nỗi nhớ nhung dâng trào, Thor không nhịn được ôm lấy Tom Hiddleston, "Cảm ơn... vì đã... lo lắng cho anh."

Tom lớn hoang mang, vì tự dưng hôm nay Chris làm gì mà dễ xúc động thế, "À... có gì đâu anh trai."

Các Avengers cũng thế, họ có chút bối rối và ngại ngùng vì cảnh tượng trước mắt, rõ ràng là có thể nghe rõ tiếng sụt sùi của Thor, nên đồng loạt quay mặt đi.

Lát sau, Tony đành lảng sang chuyện khác, gã quàng vai Tom bé, nói vu vơ, "Chà, không biết hôm nay phỏng vấn gì nữa, chứ cứ lặp đi lặp lại mấy câu hỏi cũ tôi thấy nhàm lắm rồi."

"Ủa chú không biết hả?" Tom bé ngạc nhiên nhìn Tony. "Hôm nay không phải phỏng vấn, mà là thu âm nhạc đó."

"Hả... gì... thu âm nhạc... là hát ư?" Tony tự nhiên cà lăm, các Avengers cũng tròn mắt nhìn sang, ngoại trừ Thor còn đang dạt dào cảm xúc nên không để ý.

"Thì mấy cô chú phải thu âm bài hát cho chương trình của Jimmy Fallon đấy, bài 'We didn't start the fire'." Tom bé nhìn biểu cảm của các Avengers, phát hiện ra hình như mình vừa lỡ mồm, nên quay sang cầu cứu Benedict.

Benedict (lại) thở dài. Các diễn viên dạo này giọng không ổn lắm nên lần này mới để các Avengers đi thu âm, nhưng sợ họ sẽ từ chối, nên không hề nói rõ đi sẽ làm gì. Nhưng hiện tại thì bên chỉ đạo thu âm và một vài diễn viên khác chưa đến đủ, giờ các Avengers mà trốn về là rắc rối to.

"Sao các người không nói cho chúng tôi biết từ sớm?" Natasha nhăn mặt nhăn mày, cô phải hát ư, bảo cô đánh trận hay gì cũng được mà, sao cứ phải là hát chứ!?

"Tại các diễn viên đang bị đau họng hết rồi." Benedict giải thích nhỏ với các Avengers một cách đơn giản, tránh để Tom lớn nghe thấy. Rồi quay sang Tom bé, "Đã nói bao lần là đừng có spoil cái gì nữa rồi!"

"Cháu xin lỗi... tại cháu tưởng...."

"Hế lô, tôi lại đến rồi đây." Paul Rudd vui vẻ bước vào, theo sau là Brie Larson, người đóng vai Captain Marvel. Cô nàng ngơ ngác nhìn cảnh tượng quái lạ, Chris Hemsworth sụt sịt khóc với Tom Hiddleston, những người còn lại thì mang một biểu cảm hãi hùng.

"Sao thế?"

"Không, không, không, ổn mà." Steve cứu nguy khi không thấy ai trả lời.

"Đến đủ hết rồi, có gì mọi người đọc lại lời hết nhé, tránh quên."

"Cảm ơn, lát chúng tôi sẽ đọc."

Giờ thì đông đủ hết rồi, hỏi các Avengers tránh làm sao, trốn một phát là danh tiếng của các diễn viên sẽ đều bị ảnh hưởng hết, mà họ thì không muốn chuyện đó xảy ra. Nhưng mà hát ư... ôi chúa ơi... đó là việc xấu hổ nhất trần đời!

"Giờ sao Tony?" Rhodey lên tiếng hỏi, anh ngại hát lắm, hồi xưa mấy ông trong quân đội hay nói Rhodey rằng anh mà hát thì có chó nó nghe.

"Lỡ đến rồi... chơi luôn!!!" Dăm ba vụ hát hò này, nhằm nhò gì!?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net