15. Farewell... maybe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ôi chúa ơi, tôi phải nói là ngoại trừ cái mặt giống Loki ra thì anh chẳng giống em trai tôi chút nào cả." Thor ngạc nhiên nói.

"Ừ, nói thiệt là ngoại trừ cái mặt ra thì chỗ nào cũng khác hắn ta." Tony phán. "Khác 360 độ. Anh tốt hơn hắn ta gấp trăm lần."

Nghe Tony nói xong thì Thor bực mình lườm mặt gã. "Này! Nó vẫn là em trai tôi đấy nhé!"

"Anh nói quá rồi. Thật ra nhân vật Loki, theo tôi thấy không tệ đến thế." Tom Hiddleston nói, âm giọng mang đậm chất Anh Quốc trầm lắng, không giống Loki.

Thor xúc động choàng vai Tom, "Quả nhiên, chỉ có cậu mới hiểu được như vậy! Giờ mà tôi có thêm đứa em giống thế thì thật tuyệt, hay chừng nào tôi trở về, đi chung làm em trai của tôi cũng được, hứa ăn uống đầy đủ. Ở Tân Asgard cũng đang khá ổn đấy." 

Tom Hiddleston dở khóc dở cười. "Cảm ơn anh, nhưng tôi ở đây quen rồi."

Chris Hemsworth đối diện kêu lên. "Này, Tom là người ở thế giới này thì vẫn ở thế giới này, chứ đâu ra chuyện đem về làm em trai ở thế giới khác chứ!"

Ở đằng kia Robert cũng lên tiếng, nhăn mặt, "Sao mà y chang Tony. Hôm bữa anh ta cũng muốn đem Tom Holland qua vũ trụ của Marvel, rồi giữ nó ở bên đó luôn. Thiệt tình, phải ngồi nói tốn một đống nước bọt mới bỏ qua được."

Tony nghe thế thì nhếch mép cười, ý tưởng đó nghe rất hay đấy chứ. Ở nhà đã có Morgan rồi, giờ mang Tom qua, rồi đem Peter về. Nhà có ba đứa, dù hơi cực một chút, nhưng chẳng phải sẽ rất vui sao. 

Còn Tom Hiddleston thì lặng lẽ thở dài. Không biết hên hay xui mà mình lại dính vào vụ này, biết vậy hôm đó anh ở nhà cho rồi. 

Chuyện xảy ra cực kỳ đơn giản thôi, Chris Hemsowrth dẫn Thor đến nhà chơi một chút (đương nhiên là trên đường đi che kín hết mặt mũi rồi), nhân tiện hỏi thăm vài chuyện, nhưng lại quên mất tuần trước hẹn Tom Hiddleston qua nhà cùng đọc kịch bản. Thế là khung cảnh mà Tom Hiddleston nhìn thấy sau khi bước vào nhà Chris là hình ảnh hai Chris Hemsworth cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ. Vậy là chuyện bại lộ hết.

Chợt giọng nói vui vẻ của Scarlett vang lên khiến anh giật mình khỏi cơn hồi tưởng. 

"Này, MV 'We didn't star the fire' hôm trước các anh ghi âm đã ra rồi này. Người ta mới gửi qua, có ai muốn xem không?" Cô hí hửng mở TV lên.

Các Avengers (ngoại trừ Natasha) đều lắc đầu lắc tay từ chối, coi lại rồi đội quần à?! Thôi khỏi đi! Nhưng số đông vẫn thắng, các diễn viên và Natasha đều muốn xem. 

Tiếng nhạc vang lên rộn ràng, các Avengers thì đỏ mặt quay đi chỗ khác, chỉ có Natasha thì hớn hở nhất, nếu được là cô sẽ lưu lại mang về vũ trụ của cô để xem cho khoái, lâu lâu thì mang ra ghẹo mấy tên này một trận cho đã cái nư.

"Này, có cách nào lưu về làm nhạc chuông không nhỉ? Tôi muốn cài làm nhạc chuông cửa căn cứ Avengers!" Vẫn là Natasha, những Avengers khác nghe xong chỉ muốn độn thổ. Tony thề, nếu Natasha mà cài bài này làm nhạc chuông thật thì gã sẽ không bao giờ bước chân vào căn cứ Avengers.

Vài ngày sau, cũng không có quá nhiều chuyện gì xảy ra. Chỉ là một số sự kiện lặt vặt như các diễn viên kể là chỉ còn vài ngày nữa sẽ đến buổi ra mắt phim 'Avengers Endgame', Robert và Chris Evans kể về việc họ sẽ gặp lại ba của Tony và cái kết của Steve-già cho Tony và Steve nghe, việc họ quyết định thế nào sau khi trở về thì hai người sẽ tự biết. Tom Hiddleston lộn Chris với Thor. Mà cái này thì Tom Holland với Sebastian Stan hiểu rõ nhất. Vì họ cũng từng lộn Robert, Chris Evans với Tony và Steve. Kết quả là xấu hổ không kịp tìm chỗ trốn.

Nhưng chuyện gì đến rồi cũng đến.

Buổi chiều hôm ấy là một ngày đẹp trời, mặt trời đã dịu đi, không còn chiếu những ánh nắng chói lòa khắp Beverly Hills nữa. Tất cả đều đang cùng nhau xem phim, chợt từ phía sau, một ánh sáng vàng rực lung linh xuất hiện từ phía đằng sau khiến mọi người giật mình quay đầu nhìn. Thì ra là Wong, trông anh ta hơi tả tơi một chút, nhưng cũng không phải là thương tích nặng nề gì.

"Wong...?"

"Sao thế?" Tony hỏi.

"Tôi đã tìm được cuốn sách Vishanti." Wong nhanh chóng nói. "Phải đến sáng mai tôi mới đưa mọi người trở về được. Vì phép mở cổng Đa Vũ trụ tốn kha khá thời gian."

"Vậy à..." Natasha bảo.

"Cảm ơn anh. Chúng tôi sẽ chờ." Steve lên tiếng.

Wong gật đầu, rồi trở về một nơi nhìn như đền thờ nào đó chẳng biết. Sau khi ánh sáng cánh cổng phép thuật biến mất, đội Avengers cùng các diễn viên chỉ lẳng lặng nhìn nhau, không ai nói gì cho đến khi Robert lên tiếng.

"Tối nay, mọi người có muốn ăn gì không? Chúng tôi đặt về, coi như là tiệc chia tay." Chỉ là không ngờ lại gấp đến thế.

"Shawarma." Tony đại diện nói.

Buổi tối ấy, tất cả các diễn viên khác đều trở về căn hộ ở Beverly Hills, cùng với đó là những món quà làm kỷ niệm, như là poster Avengers, vài cuốn truyện tranh Marvel, figure các nhân vật, USB có file ghi âm 'We didn't star the fire' mà Robert lén đưa cho Natasha.

Đội Avengers đương nhiên là muốn trở về, nhưng lại không kiềm được cảm giác tiếc nuối kỳ lạ. Khoảng thời gian bên cạnh các diễn viên, ở vũ trụ này cực kỳ vui vẻ và bình yên, có lẽ là bình yên nhất suốt những năm tháng qua. Không phải chiến đấu hết trận này qua trận khác như vũ trụ của họ, hơn nữa còn giúp các Avengers gắn kết trở lại với nhau, hòa hợp lại với nhau sau Hiệp định Sokovia và cú búng tay của Thanos. Là một cuộc sống họ từng mong muốn, nghỉ hưu, vui vẻ, không vướng bận gì nữa.

"Shawarma chỗ này ngon lắm đấy, chỉ là không biết có ngon như chỗ mấy anh từng ăn hay không thôi." Scarlett đặt mấy cái bánh lên dĩa rồi đem lại bàn ăn lớn.

"Thật xin lỗi, vì Wong báo hơi gấp nên chỉ có thể mua thêm vài món như thế này chứ không tự nấu được." Anthony phụ giúp dưới bếp.

"An toàn hơn mà! Lỡ chú nấu bị hư hỏng gì thì sao!?" Tom bé núp sau lưng Tom lớn lên tiếng chọc.

"Này thằng nhỏ hỗn xược kia, đừng tưởng ở đây đông người chú không làm gì được mày-"

"-Thôi thôi đừng có cãi nhau nữa, đem đồ lên bàn đi." Elizabeth lên tiếng giải vây.

"Chiều quá nó hư bây giờ." Tới lượt Sebastian.

Benedict không nhịn nổi xen vào. "Nó hai mươi mấy rồi chứ có phải còn nhỏ như Peter Parker đâu mà lo quá."

"Nhắc gì đến Pete nhà tôi đấy." Tony ngóng đầu thắc mắc.

"Không có gì đâu." Benedict không muốn tiệc chia tay lại đi cãi vả lặt vặt nên cho qua luôn.

Tiệc chia tay ngoại trừ Shawarma, còn có gà nướng, salad, xúp hải sản, bò hầm,... nói chung là một bữa ăn cực kỳ sang chảnh. 

"Những ngày vừa qua, phải nói cảm ơn mọi người rất nhiều." Steve cầm ly rượu đứng lên nói. "Vì đã giúp đỡ chúng tôi. Chỉ tiếc là chúng ta ở hai vũ trụ khác nhau nên sau này cũng khó có thể gặp nhau được nữa, cũng khó có thể báo đáp lại ân tình này, nên cũng xin lỗi mọi người rất nhiều."

"Anh đừng nói thế, được làm quen với mọi người là một bất ngờ mà cả đời tôi chưa từng nghĩ sẽ xảy ra ngoài đời thực, chỉ có trong phim ảnh, tiểu thuyết thôi." Robert bảo, "Cũng tiếc là mọi người không kịp ở lại cùng xem bộ phim Endgame của chúng tôi."

Natasha bật cười, "Chẳng phải các anh đã kể hết nội dung cho chúng tôi nghe rồi sao, cũng đã giúp chúng tôi tìm cách đánh bại Thanos nữa mà. Cảm ơn thêm còn không kịp."

"Nhất định sau khi trở về, tôi tin mọi người sẽ thành công mang được mọi người trở về an toàn."

"Đương nhiên rồi."

"Vậy đi. Cùng nhau cụng ly vì chúng ta!"

Tất cả mọi người cùng đứng lên, ánh mắt vui vẻ xen lẫn luyến tiếc, nhưng môi vẫn mỉm cười nâng ly lên. Bữa tối cuối cùng ở vũ trụ này cũng giống như bữa ăn đầu tiên vậy, vẫn là những cuộc trò chuyện thân tình nho nhỏ.

"Thật tiếc khi chú không ở lại lâu hơn, không là có thể xem được Endgame, còn cả bộ Spider Man sắp ra mắt nữa." Tom Holland quay sang nói với Tony.

"Far From Home phải không? Chú có xem được trailer rồi. Tiếc thật. Tiếc là cháu không qua vũ trụ chú ở luôn." Tony tặc lưỡi thở dài.

"Ê ê!" Robert khó chịu. "Tôi đã nói biết bao lần rồi là nó vẫn ở đây, không có đi đâu hết."

Tony vẫn làm lơ Robert. "Nói thiệt là chú quý cháu lắm đấy, cháu giống và cũng không giống Peter, nhưng có một điều đặc biệt, cháu và Peter đều khiến chú yêu mến." 

"Thật ư? Hồi trước cháu từng tưởng chú chỉ khoái cháu vì cháu như một bản sao của Peter thôi." Tony làm Tom cảm động thật.

"Đừng nghĩ xấu chú chứ. Đứa nào chú cũng thương hết."

"Lát chú... ôm cháu một cái được không?"

"À vâng, đương nhiên là được chứ." Tony tự nhủ trong lòng, sau này khi Peter trở về, gã cũng phải ôm cậu bé thật chặt, giống hệt như lúc gã ôm Tom vậy.

Phía bên kia thì Scarlett đang kể về kỷ niệm hôm Thor cầm cây Mjolnir giả ở hậu trường chương trình khiến các Avengers và diễn viên khác bật cười. Chris Evans chợt nhớ ra gì đó, anh quay sang Steve kế bên hỏi nhỏ một câu khá vu vơ.

"Steve này, ngày xưa hình như các anh cũng từng thử nhấc Mjolnir rồi phải không?"

"Ừ." Steve bật cười. "Tôi chỉ nhích nhẹ được một chút thôi."

"Anh có bao giờ nghĩ đến một ngày anh sẽ nhấc được Mjolnir lên hẳn luôn không?"

Steve lắc đầu thẳng thừng, Chris hỏi vì sao, anh chỉ cười buồn bảo: "Tôi đã làm ra nhiều việc tồi tệ, làm sao có thể được chứ."

"Anh có biết không, Thor cũng từng không xứng đáng, từng không nhấc cây búa lên nỗi. Nhưng chẳng phải sau này, Thor cũng đã xứng đáng trở lại hay sao?"

Steve nói tiếp, "Nếu anh nói đến những hành động trong bộ phim Thor 1, thì những việc anh ấy làm không tồi tệ như tôi."

Chris Evans thở dài, cố động viên, "Ai cũng từng làm ra những việc tồi tệ. Quan trọng là có biết nhận ra và cố gắng sửa chữa sai lầm đó hay không. Ở Siberia, anh che giấu việc ba mẹ của Tony bị Bucky giết, còn đập nát lò phản ứng của Tony, và ném trả chiếc khiên trở lại. Khoảnh khắc đó anh không xứng đáng, tôi hoàn toàn công nhận. Nhưng không phải là suốt đời này anh đều như thế, không phải anh đã thừa nhận việc làm sai trái, hối hận, làm lành và xin lỗi Tony rồi sao? Giữ thù hận và hổ thẹn trong lòng mãi cũng không được gì. Thor sai lầm, Thor thay đổi, sao anh lại không thể?!"

Steve tròn mắt ngạc nhiên, mày hơi nhăn khi nghe nhắc đến Siberia, nhưng rồi lại cười nhẹ. "Tony có thể tha thứ cho tôi, nhưng bản thân tôi thì không!"

Nhìn Steve như thế, Chris cũng không biết nói gì hơn. Không muốn Steve mất vui hơn, nên anh đành gợi vài chuyện vui khác. Chỉ mong Steve có thể nghĩ thoáng hơn một chút, và hy vọng là Chris không lỡ tiết lộ quá nhiều về chuyện Mjolnir. Vì chuyện gì cũng có thể xảy ra, tốt hay xấu, ai biết được chứ.

Anh liếc nhìn qua Thor vẫn đang vui vẻ trò chuyện với Tom Hiddleston. 

"Cậu thật sự rất hiểu Loki, hiểu còn hơn cả tôi." Thor thân tình vỗ vai Tom. "Giá như có cơ hội để cậu gặp được nó, chắc nó sẽ khá thích cậu đấy. Chỉ tiếc..." Thor thở dài. "Tôi nhớ thằng em trai đó nhiều lắm."

"Loki chắc chắn cũng sẽ rất vui khi biết anh có nhớ đến hắn." Tom bảo. "Chris cũng nhờ tôi nói với anh, đừng cứ tự trách chính mình nữa, hãy tha thứ cho bản thân. Vì không phải các anh đã tìm ra cơ hội để sửa chữa, để thay đổi rồi sao?"

Thor nhíu mày, "Chris nói vậy thật sao?" Tom gật đầu.

"Anh ấy cũng nói, Thor Odinson luôn là một vị vua xứng đáng."

"Anh ta tâng bốc tôi quá rồi, tôi làm gì được chứ, những đau khổ của dân tộc Asgard cũng góp phần tôi gây ra. Hela, Thanos, và tôi." Thor cười cay đắng, "Nhưng thôi, cũng cảm ơn anh ta, và cảm ơn cậu, tôi sẽ cố." Thor vu vơ nói, không biết có phải thật lòng nói vậy hay không. Uống một ngụm bia và nhai Shawarma.

Bữa tối hôm đó cũng đã kéo dài đến tận khuya mới kết thúc, với những lần tâm sự, những cái ôm và bắt tay thân tình. Elizabeth, Scarlett đã lén rơi nước mắt. Họ gặp được nhau, là một điều ngẫu nhiên và may mắn xảy ra. Giống như Tony trong Endgame từng nói, chỉ xảy ra một trong một tỷ hạt sạn trong vũ trụ. 

Trong đa vũ trụ, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Giống như chuyện sắp xảy ra vào sáng mai, mà chẳng ai chuẩn bị tinh thần trước cho chuyện đó cả, ngoại trừ Wong.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net