19. The plan begins

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này Tony, anh đang làm gì thế?" Robert và Chris Evans tò mò bước vào trong phòng nghiên cứu của Tony. Gã đang cùng Rocket chế tạo cái gì đó.

"Đợi tôi một chút." Tony không quay lại, chăm chú vào công việc. Chỉ vài giây sau, cả hai đứng nhích qua một bên lộ diện một chiếc găng tay vô cực màu đỏ của bộ giáp Iron Man, và kích thước cũng chỉ tương đương một bàn tay người thường mà thôi.

"Đó là găng tay Vô cực!? Anh tạo trước luôn à?" Robert ngạc nhiên.

"Đương nhiên rồi! Để sau khi lấy đá về chúng ta có thể búng tay luôn, khỏi cần phải đợi. Đồ dọn sẵn rồi chỉ cần ăn thôi." Tony thản nhiên nói.

"Ừ." Rocket đồng tình, mắt lơ đãng ngắm nghía căn phòng lap hiện đại nhưng lại dán đầy poster Avengers cùng các bộ figure nhân vật trưng khắp phòng, "Phải nói thiệt là cái phòng chế tạo nó quái dị ngang ngửa mấy hành tinh khác, hệt như phòng tụi dở hơi tôi từng vào trộm đồ."

Tony trừng mắt nhìn Rocket, định lên tiếng phản bác thì Rocket đã bực tức kêu lên ngay khi thấy ánh mắt của Robert và Chris nhìn mình chòng chọc, "Này! Đã nói bao nhiêu lần là đừng bao giờ nhìn tôi như thú lạ như thế nữa!" 

Chuyện là khi Rocket và Nebula trở về trên con tàu Benatar. Hai người đã nhìn thấy đội Avengers ra đón, và kỳ lạ hơn nữa là lại có thêm một đội Avengers nữa với ngoại hình y hệt xuất hiện, mà một bên thì tươi cười chào đón rất nghiêm túc, một bên thì chỉ trỏ, ngắm nghía con tàu Benatar và cả hai người Nebula và Rocket một cách thích thú. Mới đầu còn tưởng là họ đáp lộn xuống một hành tinh khác nữa cơ. Cũng may là đội Avengers thật đã giải thích cho họ rất kỹ càng.

Nhưng điều duy nhất khiến Rocket không thể nào chịu đựng được là các diễn viên cứ khoái ngắm nhìn hắn, hỏi hắn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Bực mình dễ sợ, rõ ràng có Nebula ở đó sao không hỏi, cứ đi hỏi một mình hắn làm Rocket thấy phiền hết sức. Và còn điều nữa, là Rocket cực kỳ ghét bản thân bị xem như một con gấu mèo tầm thường bị nhốt trong lồng cho một đám người chỉ trỏ ngó nghiêng. Nên đã có vài lần hắn đã định xông vào Robert đập anh một cái cho hả hê. 

Hên là sau này các diễn viên đã nhận ra mình hành động hơi lỗ mãng nên đã tiết chế lại rồi. Chỉ là họ rất tò mò, vì trong thế giới của họ thì Rocket trên màn ảnh chỉ là sản phẩm máy tính, còn người diễn thì lại là Bradley Cooper đóng, trên người thì mặc bộ đồ CGI. Nên lần đầu được nhìn thấy Rocket hàng thật giá thật thì thích thú ngắm nhìn là điều đương nhiên.

"Xin lỗi mà." Robert cười làm huề với Rocket, rồi bước đến ngó chiếc găng tay Vô Cực màu đỏ.

"Chỉ mới hoàn thiện được chín mươi phần trăm thôi. Chắc cỡ vài tiếng nữa là xong rồi." Tony bảo. Dạo này gã, Rocket và Bruce khá là bận rộn. Nào là chế tạo găng tay, bàn kế hoạch cụ thể hơn, rồi chỉnh sửa phần con chip trong bộ nhớ của Nebula, chế tạo cỗ máy thời gian, bộ đồ du hành thời gian,... mới nghĩ đến đã chóng mặt. Ít nhất những Avengers còn lại cùng các diễn viên cũng đã cố hết sức phụ giúp công việc nên cũng coi như là an ủi.

Thấm thoát mấy ngày trôi qua, máy thời gian đã gần như hoàn thành. Thậm chí còn nhanh hơn dự tính, và giờ họ đang thử nghiệm bộ đồ du hành cho Scott.

"Này! Cẩn thận một chút!" Scott kêu lên khi thấy Bruce, giờ đã trong hình hài giáo sư Hulk, đang cầm hạt pym định gắn vào bộ đồ.

"Tôi đang rất cẩn thận mà."

"Không! Anh đang rất Hulk thì có. Sau khi Pym tan biến, giờ chỉ còn nhiêu đây thôi, không có thêm cái thứ hai nữa đâu." Scott nhăn mặt giải thích, "Đủ cho hai lần thử và hai chiều đi về thôi." 

Thế là Scott vừa trách Bruce xong thì bản thân lại bất cẩn bấm sử dụng hạt pym trong bộ đồ khiến anh biến nhỏ rồi lớn trở lại, "Còn một lần thử."

Bruce, Robert, Rhodey và Scarlett thở dài. Thấy Scott như vậy thì Clint tình nguyện vào thay thế giúp. 

"Dù mấy anh đã nói rồi, nhưng tôi vẫn tiếc là ta không thể quay về lúc Thanos mới sinh." Rhodey lầm bầm. Chỉ có Scott và Bruce nghe thấy.

"Này anh ta nói có lý đấy." Scott bảo.

"Không. Thời gian không hoạt động như thế." Bruce lại phải giải thích cho Scott hiểu, "Nếu ta quay về quá khứ, thì quá khứ đó sẽ là tương lai mới của anh. Còn hiện tại thì sẽ trở thành quá khứ, sẽ không thay đổi được gì đâu."

Im lặng vài giây, Scott sững sờ nói: "Vậy phim Back To The Future chỉ là một đống nhảm nhí thôi à?"

"Ừ." Bruce đành kệ Scott mà chăm chút cho Clint mặc bộ đồ vào.

"Không." Robert xen vào, "Back To The Future là một bộ phim tuyệt vời, ảnh hưởng của nó lên Hollywood rất cao, ai ai cũng muốn mình có thể tạo ra một bộ phim hay như thế."

"Ồ..." Vẫn là Scott ngạc nhiên. Rồi anh đành chuyển chủ đề cho đỡ bị quê, "Còn cái cô xanh xanh kia đâu rồi? Hôm qua tôi thấy cô ấy ngầu hết sức." Mặc dù bị gọi là tên đần cũng chả thú vị cho lắm.

"Nebula hả? Cô ấy đang trong phòng nghiên cứu của Tony để nghiên cứu chỉnh sửa lại bộ nhớ trong phần linh kiện não bộ." Rhodey bảo, "Để cho an toàn thôi mà. Chắc là anh không muốn dẫn Thanos đến đâu."

"Tha-Thanos!?" Scott nghe xong thì lắc đầu, không đời nào anh muốn đối đầu với Thanos.

Một lát sau, Natasha cùng Elizabeth bước vào, sau khi chăm chú ngắm bộ đồ du hành thời gian mà Clint đang mặc thì nói, "Ở ngoài kia hình như cũng xong rồi đấy. Họ đang ngồi nghỉ ngơi."

Sau khi bước ra ngoài thì họ nhận ra dùng từ nghỉ ngơi có chút chưa đủ, mà là ngồi nghỉ ngơi thưởng trà chiều mới đúng. Thường các diễn viên mà thưởng trà thì chỉ có ba ông người Anh là Benedict và hai Tom làm thôi, thế mà hôm nay lại rủ thêm Rocket, Steve, Don, Jeremy, hai Chris, Sebastian và Anthony vào chung tụ nữa chứ. Trên mặt còn dính mồ hôi cũng như lọ nghẹ, dầu; ngay bên cạnh thì có thể thấy rõ cỗ máy hiện đại đã được hoàn thành.

"Thì ra con người cũng có món nước tuyệt vời thế này à?" Rocket uống một ngụm trà, trông lạ lẫm hẳn với dáng vẻ giang hồ thường ngày của hắn. "Nếu được thì tôi sẽ lấy vài hộp đem về tàu trữ."

"Anh cứ tự nhiên. Dù gì thì trà ở đây cũng là của Tony và Steve chứ không phải của tôi." Benedict bảo.

"Này này. Tôi mất công mua cả mấy thùng trà về cho ba người uống mà giờ nói vậy hả!?" Tony nhăn mặt đi tới, theo sau là Nebula, "Ratchet. Tôi không nghĩ là con gấu mèo ngoài hành tinh cũng thích uống trà đấy."

"TÔI KHÔNG PHẢI LÀ GẤU MÈO!" Rocket bực mình la lên, hắn thầm nghĩ trong đầu nhất định phải canh lúc Tony không để ý lấy hết thùng trà về trữ.

Tony ra vẻ không để ý đến Rocket, gã chỉ tập trung vào cỗ máy thời gian và Clint. Bruce bước đến bảng điều khiển, bắt đầu khởi động thử, rồi chỉ Clint thật kỹ càng. Clint hơi lo lắng, nhưng vì quyết tâm cứu được vợ và con gái, anh đã bình tĩnh lại bước đến ngay trung tâm. Ngay phía bên dưới đội Avengers cùng tất cả các diễn viên đã tụ lại bên dưới nhìn theo.

"Được rồi Clint. Ta sẽ bắt đầu trong vòng một, hai, ba."

Vừa dứt lời, sàn kính bên dưới đã tạo ra một cái hố dẫn Clint vào đường hầm Lượng tử. Bên dưới lo lắng nhìn theo khi thấy Clint biến mất. 

"Anh ta sẽ vào đó bao lâu." Elizabeth thắc mắc.

"Với anh ta thì bao lâu tùy thích, nhưng với chúng ta thì chỉ có một phút thôi." Tony giải thích.

"Thật ra thì thử nghiệm tôi chỉ cho Clint năm phút thôi. Để tránh nguy hiểm." Bruce kể. "Chứ thật ra thì lúc chúng ta đi lấy đá tôi sẽ chỉnh lại thời gian."

Natasha quay sang Jeremy, "Này, tôi nghĩ chắc là anh biết Clint đi đâu đúng không?"

Nghe thấy thế, Jeremy cười nhẹ, "Ừ, tôi biết."

"Đó là đâu thế?"

"Nhà của anh ấy." Trong bản phim mà anh đóng, Clint chỉ mới cầm lên cái găng tay bóng chày, và còn nghe thấy giọng nói của Lila. Không biết Clint ở đây có như thế không. Còn Natasha thì cũng mỉm cười, hy vọng sau khi quay về thì động lực của Clint sẽ lớn hơn nữa.

Quả thật chỉ vài phút sau, Clint đã trở về, trên tay anh không chỉ có cái găng tay, và còn có một cây cung nữa. Tất cả chạy lên đỡ anh đứng dậy, Clint ném cái găng cho Tony và nói: "Nó hoạt động rồi."

Natasha hỏi: "Anh đã về nhà đúng không?"

Clint cười, đôi mắt ánh lên vẻ hạnh phúc. "Tôi đã gặp và kịp ôm con bé một lần, nó đã đưa tôi cầm cây cung này. Tôi nhớ nó nhiều lắm. Sau hơn hai năm trời, cuối cùng tôi đã gặp lại nó."

Jeremy bước đến vỗ vai anh, "Chắc chắn anh sẽ còn gặp lại gia đình mà." Clint gật đầu cảm ơn, trong lòng tràn trề quyết tâm hơn bao giờ hết.

Sau chuyến đi thử của Clint, nhịp tim trong lồng ngực tất cả mọi người như đập rộn ràng vì vui mừng. Vậy là bước đầu đã thành công, dẫn đến thứ quan trọng nhất, lấy đá Vô Cực. 

Vì đã bàn trước đó nên họ đã chia ra sáu nhóm. Ngoại trừ các Avengers thì bên các diễn viên chỉ có Chris Evans, Chris Hemsworth và Tom Hiddleston đi theo mà thôi. 

"Ba chú ấy sướng quá đi mất. Cháu cũng muốn đi." Tom bé lầm bầm.

"Nhóc con, đây là chuyện nghiêm túc. Nên quyết định cho ai đi thì mọi người ở đây cũng đã suy nghĩ rất kỹ rồi." Robert khẽ nói.

"Cháu hai mươi mấy rồi mà sao chú cứ gọi nhóc con mãi thế!?"

"Thôi đừng có cãi nhau nữa." Scarlett chán nản can lại. Mặc dù cô cũng rất muốn tham gia lấy đá nhưng khi nghĩ kỹ lại thì có quá nhiều người đi đến một nơi thì cũng không ổn lắm. Nếu không may làm hỏng việc trọng đại thì chẳng phải uổng công tất cả mọi người hay sao.

Một lát sau, một đoàn người mặc trên mình bộ đồ du hành thời gian màu trắng giống hệt như trailer, Steve đã nói rất to cho tất cả mọi người cùng nghe: "Hai năm trước chúng ta đã thua, tất cả chúng ta. Chúng ta đã mất đi bạn bè, gia đình, và một phần của chính mình. Hôm nay, ta có cơ hội để lấy lại tất cả. Mọi người đã biết đội của mình, biết nhiệm vụ của mình. Lấy những viên đá, đưa tất cả trở về. Mỗi chuyến một vòng. Không mắc lỗi, không làm lại. Hầu hết chúng ta sẽ đến nơi mà chúng ta biết, không có nghĩa là ta biết chuyện gì sẽ xảy ra. Hãy cẩn thận. Hỗ trợ lẫn nhau. Đây là cuộc chiến sống còn, và chúng ta sẽ thắng. Bằng tất cả mọi giá. Chúc may mắn."

Rocket cảm thán, "Anh ta nói hay quá nhỉ?"

"Đúng rồi." Scott ngưỡng mộ. "Quá ngầu luôn."

Bên cạnh Chris Evans thì lén cười, lúc thoại câu này anh cũng thấy rất ngầu. Chỉ bị cái là lần đầu thoại thì bị lẹo lưỡi nên Robert và Scarlett cứ cười vào mặt anh mãi thôi. Như có thần giao cách cảm, Robert và Scarlett thì xém nữa phụt cười khi nhớ đến cảnh đó. 

Tất cả các diễn viên bên dưới thì gọi vọng lên, "Chúc may mắn. Cẩn thận đó."

Tony cũng quay xuống, "Mọi người cũng thế. Ở nhà nhớ trông coi chiếc găng tay, đừng để mất. Và nhớ cẩn thận đấy!"

"Anh cứ yên tâm giao cho chúng tôi." Robert đại diện nói. Ở căn cứ Avengers thì có chuyện gì xảy được cơ chứ, đúng không? Tony lo xa quá đi mất. 

"Tôi chỉ lo sợ mọi chuyện không theo đúng kế hoạch ta soạn sẵn mà thôi." Tony nhăn mày. Chẳng phải theo lời kể của các diễn viên thì trong phim mọi chuyện đã xảy ra một cách lệch hẳn so với kế hoạch ban đầu họ bày ra lúc sắp lấy đá hay sao.

"Anh bình tĩnh đi Tony." Rhodey bảo. Sợ Tony nói xui.

"Một phút nữa gặp lại nhé." Natasha mỉm cười. Lần này cô chắc chắn tất cả sẽ trở về nguyên vẹn được.

Bruce vỗ tay khởi động máy thời gian, lập tức hút tất cả những người đứng trên sàn kính vào trong đường hầm Lượng Tử, tiến đến những dòng thời gian khác nhau. 

Các diễn viên còn lại thì trở về phòng nghiên cứu của Tony dể canh chừng chiếc găng tay Vô Cực, để cỗ máy thời gian nằm yên lặng tại đó. Họ chắc chắn rằng, một phút sau, tất cả các Avengers sẽ trở về ngay mà không có trắc trở gì cả.

Chắc chắn là thế, phải không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net