2. Năm năm sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Năm năm sau.'

Tất cả há hốc mồm.

"Thiệt hả? Năm năm sau?" Rhodey không thể nào tin được.

"Chúng ta đã chết năm năm rồi à?" Peter yếu ớt lên tiếng. "Năm 2023 cháu đáng lẽ phải tốt nghiệp đại học rồi."

Tony trợn tròn mắt nhận ra việc đó, "Và cháu sẽ tốt nghiệp đúng hạn." Gã kiên quyết nói.

Scott như muốn phát điên. "Tôi bị kẹt trong Đường hầm Lượng Tử tận năm năm?!" Tất cả đều nhăn mặt khi nghe đến đó.

Xung quanh tượng Nữ thần Tự Do có rất nhiều tàu thuyền bị bỏ hoang, và hiện lên sau đó là một sân vận động trống trải.

Tất cả há hốc mồm, hít một hơi thật sâu khi nhìn thấy hậu quả của cuộc diệt chủng.

"Đúng là quá kinh hoàng." Natasha nói với chất giọng run rẩy.

"Loạn hết rồi." Vision chêm vào.

"Thật kỳ lạ khi thấy thành phố New York hoang vắng đến thế." Peter rùng mình. Bucky và Steve đồng tình.

Strange nhăn mặt trước cảnh tượng hoang tàn và vắng vẻ của New York. Việc trao đi viên đá Thời Gian, dù biết mọi người sẽ trở lại, nhưng trở về với một thế giới như thế thì đó có phải là một quyết định đúng đắn hay không?

Steve đang đại diện cho một nhóm hỗ trợ, và có một tấm áp phích ghi rằng, "Ta nên đi đâu đây, giờ họ đã đi hết rồi?"

Sam tròn mắt nhìn Steve, anh nhẹ nhàng nói, "Anh đang tham gia một nhóm hỗ trợ à?"

Steve mỉm cười, lệ vương mi mắt. "Đương nhiên rồi, nhằm tôn vinh một trong những người đàn ông tuyệt vời nhất mà tôi biết."

Sam ôm chặt Steve. "Anh đúng thật là không thể nào tin được."

Một tờ ghi chú xuất hiện cạnh Sam, ghi rằng, "Steve, Natasha, và Rhodey đã luôn trông chừng em gái và cháu của anh suốt năm năm nay. Họ muốn đảm bảo rằng gia đình anh vẫn ổn và quan tâm đến họ."

Hai mắt Sam đỏ hoe lên. Anh đã lo lắng về Sarah, Cass và AJ, và chuyện này đã khiến anh cảm thấy ổn hơn nhiều khi biết rằng họ vẫn luôn được chăm sóc.

"Cảm ơn." Sam quay sang Steve, Natasha và Rhodey.

"Đương nhiên rồi." Rhodey mỉm cười. "Anh là bạn tụi này mà."

Một người đàn ông nói rằng anh ta đã có một cuộc hẹn đầu tiên trong vòng năm năm và chẳng biết phải nói gì. Steve hỏi họ đã nói gì với nhau, và anh ta bảo họ đã trò chuyện rất nhiều, như là mọi chuyện đã thay đổi, công việc của họ, họ nhớ đội Mets nhiều ra sao, rồi họ chợt im bặt khi anh ấy khóc sau khi món salad được đưa ra, còn anh ta thì khóc trước khi ăn tráng miệng.

Tất cả chết lặng đi. Hậu quả cuộc diệt chủng quá là kinh hoàng để có thể hoàn toàn nhận thức được.

Natasha rùng mình. "Ta phải ngăn chặn chuyện này xảy ra. Bằng mọi giá."

"Tốt lắm. Anh làm việc khó nhất, anh đã chọn đi, anh không biết mình đã rơi xuống đâu, và thế đấy. Đó là những bước đi rất dũng cảm chúng ta phải làm, phải thử và trở lại với nhau, cố gắng và tìm mục đích. Tôi đã rơi xuống băng năm 45 ngay khi tôi tìm thấy tình yêu của đời mình. Tỉnh dậy 70 năm sau." Steve nói, cố gắng mỉm cười. "Ta phải sống tiếp thôi. Cứ thế mà sống tiếp."

Steve thở dài. Anh không nghĩ anh có thể làm được.

"Thế giới được trao vào tay chúng ta." Steve gan dạ nói, "Và ta phải phải làm gì đó với nó thôi. Nếu không thì... Thanos có thể đã giết hết tất cả chúng ta."

"Khuyên hay đấy Steve. Anh biết không, anh giỏi mấy việc này lắm đấy." Sam tự hào. Steve cười nhẹ với anh.

Tại San Francisco, một chiếc xe tải nhỏ nằm trong kho lưu trữ với dòng chữ 'Lang' được viết trên tấm bảng nhỏ đằng trước.

Hai mắt Scott mở to. Anh không thể tin được mình đã bị kẹt trong đường hầm Lượng Tử tới tận năm năm. Bị kẹt trong đó lâu đến thế chắc hẳn phải kinh khủng lắm.

Một con chuột bò lên bảng điều khiển chiếc xe tải, đó là cái xe X-Con của Luis. Máy móc của xe bắt đầu hoạt động nhờ sự chuyển động của con chuột, giúp đường hầm Lượng Tử được kích hoạt và Scott Lang trong bộ suit Ant-Man bị văng ra ngoài. Anh gầm gừ rên rỉ, phủi hết bụi và gỡ mặt nạ ra.

Tất cả há hốc mồm, trợn trừng mắt nhìn màn hình, hoàn toàn cạn lời.

"Có phải là một con chuột vừa mới đưa tôi ra khỏi đường hầm Lượng Tử không?" Scott yếu ớt lên tiếng, "Không nhờ con chuột là tôi còn bị kẹt lâu hơn nữa à?"

"Cái đéo gì thế?" Sam lầm bầm.

"Giỡn chơi hả?!" Rhodey thốt lên.

Scott nhìn xung quanh, gọi tên Hope.

Scott đau lòng vì nhớ là Hope hiện tại đã chết rồi.

Sau đó ông bảo vệ đang đọc sách thì nhìn thấy anh từ camera an ninh với tấm biển yêu cầu được 'Giúp đỡ'.

Rhodey và Sam bật cười.

Một lát sau, Scott bước ra khỏi khu vực đó với một cái xe đẩy, anh quay lại nhìn ông bảo vệ một cách quái lạ trước khi tiếp tục bước đi.

"Ôi chúa ơi!" Peter hét lên, "Chú vào trong Đường hầm Lượng Tử trước cú Búng Tay, nên chú không biết hiện tại là năm mấy hay chuyện gì đã xảy ra!"

Scott trông như mới vừa bị một con tàu tông phải khi anh nhận ra bản thân trên màn hình đang trải qua điều gì. Tất cả cau mày.

Sam nhăn mặt. "Chắc là phải hoang mang với sợ hãi lắm, khi trở về một thế giới như thế này."

Anh với hỏi một đứa nhóc đang đi xe đạp chuyện gì đã xảy ra. Đứa trẻ đó nhìn anh một cách đau buồn, và nó quẹt nước mắt trên mặt, rồi bỏ đi.

"Chết tiệt thật, thằng bé đó chắc chắn bị ám ảnh mãi luôn mất." Bucky để ý.

Sau đó Scott đến một nơi có đến hàng loạt ngôi mộ lớn với hàng loạt cái tên của những người đã biến mất do cú búng tay.

Tất cả giật mình, con tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ở đó quá nhiều cái tên.

Anh bị sốc khi nhìn thấy những cái tên ấy, và bắt đầu lần mò khắp các phần mộ, cầu xin rằng Cassie không có ở đó. Và rồi anh trợn mắt trong kinh hãi khi nhìn thấy tên của chính mình.

"Chắc tôi sốc lắm." Scott lầm bầm.

Rồi Scott chạy tới nhà cũ của Maggie, nhấn chuông và đập cửa liên tục.

Scott rụt người lại. Anh hẳn phải khiếp sợ lắm.

Và sau đó, một Cassie tuổi thanh thiếu niên bước ra mở cửa.

Scott há hốc mồm. "Như-nhưng con bé chỉ mới mười tuổi thôi! Giờ thì nó mười lăm luôn rồi." Scott tự dưng thấy hơi chóng mặt khi nhận ra điều đó. Mọi người thương cảm nhìn anh.

Cô nàng bị sốc bị nhìn thấy anh, và cả hai người họ ôm mặt nhau một cách hạnh phúc, với những tiếng nức nở của cô bé. "Con lớn quá!" Anh nói, và Cassie nửa cười nửa khóc, cả hai ôm nhau thật chặt.

Mọi người mỉm cười khi thấy cuộc đoàn tụ của Scott và Cassie.

Scott rên rỉ và ôm mặt, "Tôi đã để lỡ năm năm trưởng thành của con bé! Hồi trước tôi cũng lỡ mất tận ba năm khi nó còn nhỏ vì phải ở lỳ trong tù."

Tại căn cứ Avengers, Natasha đang cắt miếng sandwich bơ đậu phộng và cùng lúc tham dự buổi họp mặt bằng ảnh ba chiều với Rocket, Nebula, Okoye, Rhodey và Carol.

"Tôi đang lãnh đạo đội Avengers ư?" Natasha nói với đôi mắt mở to còn Clint tự hào nhìn cô.

"Tuyệt đấy Nat!" Steve nói, và Tony gật đầu đồng tình.

Natasha quay sang Rocket và Nebula, "Hai người giờ cũng là Avengers luôn rồi. Chào mừng đến với đội." Rocket và Nebula gật đầu.

"Có nghĩa là quãng thời gian tôi làm Avenger còn dài hơn làm Vệ Binh luôn à?" Rocket lầm bầm, "Nghe có gì đó không ổn."

Rocket bảo hắn và Nebula đã đến chỗ nghi ngờ là tàu chiến mà Danvers đã nói, nhưng đó là một con thuyền rác rưởi bị truyền nhiễm. Carol nói vì họ đang ở gần hơn, hắn phàn nàn giờ họ có mùi như rác.

Tất cả bật cười còn Rocket đảo mắt.

"Vậy là giờ đội Avengers cũng bảo vệ ngoài không gian rồi sao?" Steve hỏi.

"Chỉ có Rocket, Nebula, và Carol thôi. Nhưng tôi đoán là chúng ta đều thế." Natasha bảo. "Không ai muốn có thêm một Thanos nữa đâu."

Natasha hỏi Okoye về những chấn động, nhưng cô nói đó là một trận rung chấn nhẹ dưới lòng biển Châu Phi. Natasha thắc mắc họ nên giải quyết như thế nào, và Okoye bảo đó là động đất dưới đại dương, và họ giải quyết bằng cách không giải quyết.

Clint và Steve lo lắng nhìn Natasha. Có vẻ như cú búng tay đã khiến cô ấy bị ảnh hưởng quá nhiều.

Natasha hỏi Carol có trở về vào tháng tới hay không, nhưng cô ấy không chắc. Rocket hỏi là cô định làm thêm kiểu tóc mới nữa hay sao.

Rocket đồng tình bật cười.

Carol bảo cô ấy đang bảo vệ rất nhiều nơi, những việc xảy ra ở Trái Đất đang xảy ra khắp các hành tinh, Rocket bảo hắn hiểu, cô nói cũng có lý.

"Có lý đấy." Rhodey tán thành.

Wanda rùng mình trước suy nghĩ cả vũ trụ đang trải qua một đống hỗn độn hệt như Trái Đất.

"Được rồi. Ừm... kênh này luôn hoạt động. Nên, nếu có gì không đi đúng hướng... Ai đó tạo ra rắc rối ở nơi họ không nên... thì đến tìm tôi." Natasha nói.

"Cô là một lãnh đạo tốt đấy Nat." Tony mỉm cười. "Có lẽ từ giờ cô nên lên làm lãnh đội đội Avengers luôn đi."

Tất cả đồng ý, và các hình ảnh ba chiều được tắt đi, Carol chúc Rhodey may mắn trước khi biến mất.

Rhodey nhướn mày. "Sao Carol lại chúc tôi may mắn?"

Sam nhún vai. "Ai biết."

Natasha hỏi anh đang ở đâu, và anh đáp đang ở Mexico. "Liên bang tìm thấy một căn phòng đầy xác chết. Nhìn như những tên tù binh chưa kịp có cơ hội rút súng ra dùng."

Cô nói, "Có lẽ đó là một băng đảng nào đó."

"Trừ khi không phải, đó chắc chắn là Barton."

Đội Avengers hít vào một hơi sâu trong khi Clint hoàn toàn xanh mặt.

"Tôi-tôi đã làm gì?" Clint hoảng hốt hỏi, "Tôi đã giết người ư?" Không một ai trả lời.

"Thứ anh ta làm bây giờ, thứ anh ta đã làm những năm qua... ý tôi là hiện trường anh ta để lại. Tôi phải nói với cô là một phần trong tôi còn không dám tìm anh ấy."  

Clint đang xem với đôi mắt mở to và đôi tay run rẩy.

Natasha cố thuyết phục Rhodey tìm Clint, và khi anh đồng ý, tắt ảnh ba chiều đi thì cô gần như bật khóc.

Natasha rụt người lại và quay mặt khỏi màn hình. Cô ghét bị mọi người nhìn thấy khía cạnh yếu đuối của mình. Đội Avengers hoàn toàn sốc khi nhìn thấy Natasha bật khóc. Steve lo lắng nhìn cô; trông không có gì giống như cô đang phải đối mặt với hậu quả của cú Búng Tay.

Steve đến, đùa là anh định nấu bữa tối cho cô, nhưng nhìn cô có vẻ đã đủ khổ sở rồi.

Natasha bật cười đồng ý. Khả năng nấu ăn của Steve thật sự rất kinh khủng.

"Anh đến để giặt đồ à?" "Và để gặp một người bạn."

"Rõ rảng bạn anh vẫn ổn." 

"Cô biết không, tôi thấy một bầy cá voi khi đang đến gần cây cầu."

Natasha ngạc nhiên vì anh đã nhìn thấy chúng ở Hudson. Steve nói, "Có ít tàu hơn và nước trong hơn."

Đội Avengers hoàn toàn sốc. Cá voi ở Hudson?

"Ôi chúa ơi, tôi thậm chí còn không hề nghĩ về những ảnh hưởng lên hệ sinh thái." Tony lầm bầm.

Natasha nói nếu anh bảo cô nhìn vào những mặt tích cực, thì cô sẽ lấy bánh sandwich bơ đậu phộng đập vào đầu anh.

Sam cười khúc khích. "Dù cho Nat chỉ dùng một miếng sandwich đập anh thì nó cũng sẽ đau đấy."

Những người còn lại phá ra cười, Natasha chán nản đảo mắt.

"Xin lỗi, thói quen rồi." Steve ngồi xuống. Sau một khoảng im lặng, anh bảo. "Cô biết không, tôi liên tục nói mọi người rằng họ nên sống tiếp... và phát triển. Một số làm được. Nhưng không phải chúng ta."

Thor ôm mặt. Làm sao anh có thể sống tiếp được?

"Nếu tôi sống tiếp, thì ai sẽ làm điều này đây?" Natasha hỏi.

"Có lẽ cũng chẳng cần phải làm vì điều này." Steve nói với vẻ hiển nhiên.

Đội Avengers nhướn mày khi nghe Steve nói thế.

"Chà, tôi chưa từng nghĩ tôi sẽ nghe cậu nói thế." Bucky nói, trong khi Steve cười buồn.

"Tôi từng chẳng có gì cả. Và rồi tôi như thế này. Công việc. Gia đình này. Và tôi đã... tôi đã tốt hơn nhờ vào điều đó." Natasha xúc động nói với những giọt nước mắt vươn trên mi mắt. "Và mặc dù... họ đã đi rồi... tôi vẫn cố gắng để trở nên tốt hơn."

Natasha nhẹ nhàng lắc đầu. Không đúng, có lẽ cô đã từng không có gì ở Căn phòng Đỏ, nhưng cô luôn có một gia đình. Sự đau nhói xé nát trái tim cô; Yelena, Alexei, Melina, và gia đình Bartons đều đã đi rồi.

Clint thở dài. "Cô không cần phải tốt hơn đâu Nat. Cô luôn luôn là thế rồi."

"Tôi nghĩ chúng ta đều nên cần có một cuộc sống." Steve nói.

"Anh nên cần trước đi." Cô nhếch mép nhìn anh.

Mọi người bật cười nhẹ.

Và rồi một thiết bị đổ chuông, Natasha kích hoạt camera. Cô nhìn thấy Scott vẫy tay và gọi họ, "Có ai ở nhà không? Đây là Scott Lang. Ta đã gặp nhau vài năm trước ở sân bay Đức. Tôi là gã mà biến rất to, có đeo mặt nạ đấy. Ant Man. Tôi cần nói chuyện với các người."

Steve sững sờ, anh hỏi: "Đây là tin nhắn cũ à?" Nhưng Natasha bảo đây là cảnh ở cổng trước.

Bucky cười. "Chắc là sốc lắm, vì cậu nghĩ anh ta đã bị tan biến sau cú Búng Tay rồi."

Ở bên trong, Scott tự lầm bầm với chính mình nên Steve phải bảo anh bình tĩnh lại. Scott hỏi họ đã từng học Vật lý Lượng Tử chưa. Natasha bảo chỉ để trò chuyện thôi.

Tất cả bật cười.

"Năm năm trước, trước vụ Thanos, tôi đã ở trong một nơi gọi là đường hầm Lượng Tử. Đó như kiểu một vi mô vũ trụ của riêng nó, để vào được bên trong thì phải biến thật nhỏ. Hope... cô ấy là... cô ấy từng là... cô ấy đáng lẽ phải đưa tôi ra ngoài."

Scott cúi đầu nhìn xuống bàn tay một cách buồn bã. Anh vẫn không thể tin được là Hope đã đi rồi.

"Và rồi vụ Thanos xảy ra, và tôi bị kẹt trong đấy."

Natasha thương cảm bảo đó chắc hẳn là năm năm dài đằng đẵng, nhưng anh bảo rằng với anh nó chỉ dài năm tiếng đồng hồ thôi.

Mọi người há hốc mồm.

"Khoan đã, cái gì cơ? Sao có thể được?" Sam thắc mắc.

"Nguyên tắc trong Đường Hầm Lượng Tử rất khác biệt." Scott nhận ra khi anh nhớ đến những lời Janet từng kể.

"Vậy đây là cách để đưa mọi người trở về sao?" Thor hét lên, trong khi những người khác trợn tròn mắt.

"Nghe này, các nguyên tắc trong Đường Hầm Lượng Tử rất khác biệt, mọi chuyện đều không thể đoán trước được... có phải đó là sandwich không? Tôi đang đói."

"Thumbelina, nếu như đây là cách để ta mang mọi người trở về, tôi sẽ mua cho anh tất cả sandwich bơ đậu phộng mà anh muốn." Tony nói.

"Cảm ơn nhé."

"Thời gian hoạt động rất khác ở Đường Hầm Lượng Tử, và nếu ta tìm được cách để định luật được, ta có thể vào trong đó ở một thời điểm nhất định và rồi thoát khỏi ở một thời điểm khác, như trước vụ Thanos."

"Anh đang nói về cỗ máy thời gian ư?" Rhodyey ngờ vực nói.

Scott nhún vai. "Nếu một gã màu tím to lớn có thể quét sạch một nửa vũ trụ chỉ bằng cái búng tay, thì ai nói du hành thời gian lại không thể được phát minh ra."

"Có lý."

Steve hỏi anh đang nói về cỗ máy thời gian phải không.

"Không, dĩ nhiên là không. Cái này giống như là... ừ máy thời gian. Tôi biết nghe rất điên rồ."

Natasha bảo cô nhận được email từ một con gấu chồn, nên chẳng có gì nghe điên rồ nữa cả.

"Hợp lý." Bucky lầm bầm.

Rocket giận dữ đứng dậy và chỉ tay vào Natasha. "Tôi không phải là gấu chồn!" Hắn hậm hực khoanh tay ngồi xuống lại.

"Không, cậu chỉ là con gấu trúc rác rưởi." Quill nói thầm.

Scott hỏi họ nên tìm ai để nói về chuyện này.

Tony cười. "Mọi người định tìm tôi đúng không?"

"Chứ còn tìm ai khác nữa?" Steve nói, anh nhìn Tony.

Tại một căn nhà gỗ ven hồ, Tony bước ra và ngồi xuống cỏ, "Tới giờ ăn rồi. Maguna."

Tony nhướn mày.

Steve bật cười. "Anh thật sự đang đi theo con đường của nhà Barton đấy."

"Morgan H. Stark, có muốn ăn trưa không?"

Tony và Pepper há hốc mồm. Họ có con gái?

Im lặng một chút rồi cả căn phòng như bùng nổ.

"Xin chúc mừng!" Bruce nói.

"Tony, Pepper, chúc mừng nhé. Tôi rất vui cho hai người." Steve bảo.

"Hai người có con gái?!" Thor hét lên.

Natasha bật cười. "Anh chính thức là một phần của hội Dad-Vengers rồi đấy."

"Tốt nhất là tôi nên làm cha đỡ đầu của con bé." Rhodey lên tiếng, "Hoặc không là ta sẽ có rất nhiều chuyện để nói đấy."

Tony và Pepper bật cười. "Đương nhiên rồi, anh sẽ là cha đỡ đầu." Pepper bảo. "Còn ai tốt hơn nữa?"

Peter tròn mắt, và miệng há rộng đến nỗi muốn rớt cả quai hàm, rồi hào hứng kêu lên. "Ngài Stark! Cô Potts! Hai người có con gái!"

Tony mỉm cười. "Cháu biết đấy, con bé sẽ là em gái của cháu."

Peter há hốc mồm. "Thật ư?"

"Đương nhiên rồi nhóc con. Cháu cũng là người nhà mà." Tony kiên quyết. "Còn nữa, cháu có thể làm ơn ngưng gọi chú là Ngài Stark nữa được không?"

Peter trông ngượng ngùng hết sức. "Được rồi, chú Tony."

"Tốt hơn rồi đấy."

Và rồi một cô bé nhỏ bước ra khỏi cái lều với cái mặt nạ Iron Man, hướng lòng bàn tay vào gã, giọng nói ngọt ngào của con bé vang lên: "Xác định 'bữa trưa' hoặc bị tan rã."

Trái tim của tất cả mọi người như tan chảy khi nhìn thấy Morgan.

"Con bé rất thông minh, sử dụng những từ khó." Natasha ngợi khen. "Rất ấn tượng."

"Đương nhiên con bé rất thông minh." Tony tự hào. "Vì sau cùng nó là con gái tôi." Tony không thể tin được gã đã có một đứa con gái.

Nat chun mũi. "Không, tôi nghĩ trí thông minh của con bé di truyền từ Pepper cơ."

"Này!" Tony phản đối, trong khi Pepper bật cười.

Tony bảo Morgan không được đội vào vì đó là một phần của món quà kỷ niệm đặc biệt gã làm cho Pepper.

"Anh đang làm cho em một bộ giáp ư?" Pepper hỏi.

Tony nhún vai. "Có thể em sẽ cần, ai biết được."

Sau đó gã gỡ cái mặt nạ ra, khiến gương mặt của Morgan lộ diện.

Tony và Pepper hít vào một hơi sâu và nhìn chằm chằm vào màn hình trước hình ảnh đứa con gái của họ; con bé đẹp quá.

"Con bé có đôi mắt và tóc của anh đấy Tony." Pepper để ý.

Tony đồng tình. "Dù vậy gương mặt của nó giống em đấy." Pepper ậm ừ đồng tình.

Sau đó, Tony cứng người. "Khoan đã, nếu đây là năm năm sau, và Morgan trông có vẻ như mới... bốn tuổi?" Gã quay sang Pepper. "Em có..."

Pepper bật cười và lắc đầu. "Em đã bảo anh rồi. Em không có thai."

Một tờ giấy ghi chú xuất hiện, ghi rằng. "Morgan Stark được sinh ra vào ngày 19 tháng 1 năm 2019."

Tony và Pepper nhanh chóng tính toán. "Em đang có thai!" Tony kích động bật người dậy, cùng lúc Pepper kêu lên, "Em đang có thai?!"

Tất cả lại lần nữa chúc mừng Tony và Pepper. Tony lướt mắt qua Morgan trên màn hình và sau đó quay sang Pepper, kiên quyết bảo. "Anh xong rồi."

"Cái gì?"

"Trở thành Iron Man. Sau khi giải quyết xong vụ Thanos, anh xong rồi, anh sẽ nghỉ hưu."

Peter ngỡ ngàng trong khi Tony tiếp tục, gã nắm chặt tay Pepper. "Anh muốn cùng nhau nuôi nấng con gái với em, Pep." Hai mắt Pepper bắt đầu rực sáng. "Anh muốn chứng kiến Morgan lớn lên." Tony kéo Peter lại gần. "Và anh muốn được nhìn thấy Pete trưởng thành, tốt nghiệp trung học và đại học. Không còn Iron Man. Không còn Avengers nữa."

Pepper ôm lấy Tony. "Đó là điều tuyệt vời nhất mà anh từng nói với em đấy."

"Kết thúc một thời kỳ." Steve mỉm cười trong khi nhìn Tony và Pepper.

"Chà, Iron Man giờ đã cũ rồi." Tony nhún vai. "Giờ đây có nhiều siêu anh hùng tốt hơn ở ngoài kia mà." Tony bảo, nhìn Peter, gương mặt thằng bé ửng hồng.

"Con tìm đâu ra cái này vậy?" "Ở gara."

"Thật không, con đi tìm nó hả?"

"Không, con thấy nó."

Pepper bật cười. "Con bé y hệt anh đó Tony."

Tony khó chịu nhưng không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net