3. Giáo sư Hulk

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lát sau, Steve, Natasha, Scott cùng giáo sư Hulk ngồi trong một quán ăn. "Coi nào, sao mà như chỉ có một mình tôi ăn vậy. Thử vài món đi, trứng này."

Quai hàm cả đám như muốn rớt xuống đất trước hình ảnh của giáo sư Hulk.

"Cái quái thế?"

"Cái đéo gì vậy?"

"Sao có thể được?"

Bruce nhìn chăm chú vào màn hình với con mắt mở to, hoàn toàn không nói được gì.

Scott bảo: "Tôi đang cực kỳ hoang mang."

"Lúc này là lúc hoang mang mà. Tôi đùa thôi. Tôi biết. Thật là điên rồ đúng không. Tôi đang mặc áo rồi."

"Ừ. Tại sao?"

"Năm năm trước, chúng ta bị đánh cho tơi tả. Ngoại trừ tôi là tệ nhất, bởi tôi thua tận hai lần. Đầu tiên là Hulk thua. Sau đó Banner cũng thua. Cuối cùng, tất cả chúng ta đều thua." 

Bruce buồn bã nhìn xuống phía chân mình.

"Không ai trách anh đâu Bruce." Natasha quả quyết.

"Nhưng tôi thì có." Bruce bảo.

Mọi người đau lòng nhìn Bruce. Thor biết cảm giác mà anh đang trải qua, anh cũng đang tự trách chính mình.

"Trong nhiều năm, tôi đã coi Hulk như một thứ bệnh, một thứ cần phải bỏ đi. Nhưng rồi tôi lại coi hắn như một loại thuốc chữa bệnh," Bruce giải thích, "Mười tám tháng trong phòng thí nghiệm Gamma. Tôi đã để bộ não và cơ bắp vào chung với nhau. Và giờ nhìn tôi đi." Anh chỉ vào chính mình, "Điều tốt nhất của cả hai thế giới."

Tony vỗ lưng Bruce, "Anh thấy chưa, tôi đã nói là Hulk không tệ đến thế." Bruce không nói gì cả, anh vẫn đang thấy mơ hồ về việc có cơ thể của Hulk nhưng vẫn giữ được trí óc của chính mình.

Một tờ ghi chú xuất hiện, "Khi Bruce đang giao tiếp với Hulk, hắn đã bảo Bruce rằng Thor là người bạn tuyệt vời nhất của hắn."

Thor cười hớn hở, "Nói với Hulk là tôi rất vinh dự."

Loki không nhịn được rên rỉ. Đương nhiên rồi, một con quái vật sẽ xem người anh trai ngu ngốc của hắn làm người bạn tuyệt vời nhất.

Sau đó có ba đứa nhỏ, một gái và hai trai, bước tới xin chụp ảnh.

Bruce cứ tưởng rằng anh sẽ không còn ngạc nhiên nữa, nhưng những đứa trẻ lại đi xin chụp ảnh cùng anh ư?

Thor bật cười. "Nhìn đi, Banner. Giờ Trái Đất thích anh rồi, không chỉ có ở Sakaar thôi đâu."

Bruce đồng ý, cầm điện thoại đưa cho Scott, cùng nói "Green" trong lúc Scott chụp ảnh.

Tất cả nhìn Bruce một cách ngờ vực.

Scott định trả lại điện thoại thì hỏi: "Các cháu muốn chụp chung với chú không? Chú là Ant-Man." Thấy bọn trẻ lúng túng, anh bảo, "Bọn nó là fan của Hulk, nên chúng chả biết Ant-Man."

Tất cả khó chịu nhăn mặt còn mặt Scott ửng hồng. "Đúng là một tình huống khó xử." Sam lầm bầm.

Bruce bảo là chúng cũng có thể là fan của anh, và thậm chí mấy đứa trẻ cũng nói thế.

"Mất thời gian quá đấy." Nebula tuyên bố thẳng thừng, không hiểu tại sao Bruce lại đi chụp ảnh với mấy đứa trẻ ngẫu nhiên nào đó thay vì bàn về du hành thời gian. "Các anh nên thảo luận về cách để đưa mọi người trở về mới phải."

Scott và Bruce hơi đỏ mặt.

Sau một hồi tranh cãi khá lâu, Scott trả lại điện thoại còn Bruce thì làm một cú dab*.

"Chú vừa mới làm một cú dab vào năm 2023 ư?" Peter nhăn mặt.

Bruce nhún vai. "Tôi còn chả biết dab là cái gì. Mấy đứa trẻ hay làm cái đó lắm đúng không?"

"Vâng, hồi năm ngoái lận."

Sau đó anh tập trung vào vấn đề chính, nói rằng du hành thời gian nằm ngoài lĩnh vực của anh, nhưng Natasha nói anh đã làm được cả chuyện biến thành giáo sư Hulk, và việc đó thậm chí từng có vẻ bất khả thi.

"Nat thay thế Cap làm công tác động viên rồi." Sam đùa.

"Giờ cô ấy đang lãnh đạo nhóm Avengers mà." Steve chỉ ra với ánh nhìn tự hào.

Tony đang lau bát đĩa trong nhà, và ngay khi gã lau xong vài cái dĩa thủy tinh trên khay, gã tìm thấy một bức ảnh cũ. Gã nhìn vào khung ảnh. Đó là gã chụp chung với Peter, cả hai đều quậy đến mức giơ tay chữ V ra phía sau đầu đối phương.

Tony quay mặt đi và giữ Peter lại gần. Mọi người đều thương xót nhìn họ.

Peter tròn mắt. "Chú có một bức ảnh chụp chung với cháu ở trong nhà của chú ư?"

"Đương nhiên rồi nhóc con. Chú đã bảo rằng cháu cũng là một phần trong gia đình mà."

Peter mỉm cười khi nghe thấy câu trả lời của Tony. "Cháu còn nhớ cái ngày mình chụp bức đó. Hôm ấy vui lắm."

Tony yếu ớt cười. "Ừ, từng rất vui." Gã hít một hơi sâu. Gã biết là bản thân sẽ tiến hành thực hiện vụ du hành thời gian ngay bây giờ.

Lát sau, Tony đang thử giả lập mô hình với sự giúp đỡ của AI.

Peter há hốc mồm. "Chú đang tìm cách du hành thời gian vì... cháu ư?"

"Đương nhiên rồi Pete. Chú phải có đủ cả hai đứa nhóc của chú chứ."

Peter ôm Tony, còn những người khác nhìn họ, cười nhẹ.

"Tôi muốn chạy giả lập một lần cuối trước khi đi ngủ, lần này trong hình dạng dải Mobius và đảo ngược nó. Đừng lo lắng nếu không vẽ ra được." 

"Đang vẽ mô hình. Mô hình thành công." Giọng nói thông báo khiến gã bị sốc ngồi sụp hẳn xuống ghế.

"Tôi thành công rồi ư?!" Tony thốt lên với hai mắt mở to, không thể nói tiếp gì khác.

"Chúng ta có thể đem mọi người trở về rồi!" Thor hét lên khi nhận ra. Những người còn lại lập tức thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn hẳn.

"Chúng tôi không thể làm được mà không có anh, Tony." Steve thành thật nói.

Strange hơi tròn mắt. "Đó là lý do tại sao tôi để cho anh sống sót!" Anh nhận ra. "Nếu không có anh thì sẽ không thể du hành thời gian được. Đó là vì sao anh là chìa khóa để mang mọi người trở lại!"

Tony há hốc mồm còn những người khác thì mở to mắt. "Có lý đấy." Tony bảo.

Sam kinh ngạc. "Nhưng chuyện này không thể xảy ra nếu như con chuột đó không thả Tic Tac ra khỏi đường hầm Lượng Tử. Nên, một con chuột đã cứu cả vũ trụ ư?"

Cả căn phòng hoàn toàn im lặng.

"Cái đéo gì thế!" Rhodey hét lên.

"Khỉ gió!" Tony ngạc nhiên kêu lên.

"Khỉ gió!" Gã nghe giọng nói từ đằng sau và quay lại thì thấy Morgan đang ngồi đó. Gã lắc đầu đặt ngón tay lên môi, bảo cô bé không được nói bậy.

Tất cả bật cười. Rhodey hớn hở. "Anh vừa mới dạy con gái chửi thề rồi kìa."

"Đâu phải lỗi tôi, tại con bé thông minh quá thôi." Tony tự hào bảo.

"Đây đúng là mấy câu mà em muốn dạy cho con bé đấy." Pepper đảo mắt.

Một tờ ghi chú xuất hiện ghi rằng, "Từ đầu tiên mà Morgan nói là 'khốn'."

Mọi người càng cười dữ dội hơn, trong khi Pepper bực tức liếc nhìn Tony.

Gã hỏi cô bé đang làm gì mà chưa ngủ, thì cô bé lại nói 'Khỉ gió' nữa.

Pepper gầm gừ trong cổ họng còn Tony trông hoảng hốt, Rhodey và Peter thì khúc khích cười.

"Không, chúng ta không được nói bậy. Chỉ có mẹ con mới được nói thôi. Mẹ đặt ra nó, nên nó thuộc về mẹ."

"Em đặt ra nó ư?" Pepper thích thú bảo.

Natasha bật cười, "Cứu nguy hay đấy."

Morgan hỏi tại sao gã lại thức vào giờ này, và gã bảo đang có chuyện khỉ gió cần phải làm, và cô bé nhăn mặt nhìn gã.

Pepper rên rỉ khó chịu. Tony thậm chí còn không hối tiếc vì lại chửi thề, con gái của gã dễ thương quá đi mất.

"Bố có ý này trong đầu."

"Có phải que kem không?" Cô bé hỏi.

Pepper bật cười. "Con bé thật giống anh đấy." Cô nói khiến Tony mỉm cười.

Một tờ ghi chú lại xuất hiện, ghi rằng, "Loại kẹo yêu thích của Morgan là một loại kẹo ngoài không gian mà Nebula tặng mỗi khi cô ấy ghé thăm. Tony bảo Nebula nên thỉnh thoảng ghé thăm vì Morgan nhớ 'Dì Neb'. Về cơ bản thì Tony đã nhận cô ấy làm một phần của gia đình. Pepper đã rất tử tế với cô vì cô đã giúp cho Tony sống sót."

Tony mỉm cười, trong khi Nebula trông bị sốc vì Tony, Pepper, và đứa trẻ đó nghĩ đến chuyện xem cô như một phần của gia đình họ. Cô chợt có một cảm giác ấm áp mơ hồ trong lồng ngực mà cô không biết nên làm gì mới phải.

"Con tôi có một người dì ngoài hành tinh." Tony đùa. "Tôi rất vui khi thấy cô gắn bó với chúng tôi Nebula. Chào mừng đến với gia đình này." Nebula gật đầu một cách cứng nhắc trong khi Gamora toét miệng cười. Cô chưa từng nghĩ em gái mình sẽ dịu dàng như vậy, và cô thích thế lắm.

"Cô cũng là một trong số ít người hiện diện ở đám cưới của Tony và Pepper, những người khác là Rhodey, Happy và Bruce."

Peter nhíu mày. "Cháu không được làm phù rể rồi."

"Lần này cháu chắc chắn sẽ được làm phù rể." Tony kiên quyết nói.

Nebula phải quay mặt đi. Cô rất vinh dự vì cô là một trong số ít người hiện diện ở đám cưới của họ, những người được Tony và Pepper xem như gia đình.

"Đó là tống tiền bố đấy. Tư tưởng lớn gặp nhau." Gã nói xong thì đưa cô bé về giường ngủ, trước khi đi còn quay mặt nhìn mô hình một lần nữa. Lát sau, Tony và Morgan đã ăn xong món kem, gã lau mặt cô bé. Cô bé nằm xuống, muốn Tony kể chuyện cho nghe. "Ngày xửa ngày xưa, Maguna đi ngủ. Hết chuyện." Tony đùa.

Peter và Rhodey bật cười. "Đó là câu chuyện dở nhất mà tôi từng được nghe đó Tones. Anh thật sự rất cần được giúp đỡ để học cách kể chuyện đấy." Rhodey để ý.

"Chuyện đó dở quá." Morgan bảo.

"Thấy chưa, thậm chí con gái của anh cũng đồng tình."

Gã hôn lên trán cô bé và nói, "Bố yêu con cả tấn." Khi gã định đứng dậy thì Morgan bảo, "Con yêu bố ba nghìn lần."

Mọi người mỉm cười với Pepper và Tony, còn hai người họ vẫn không thể thôi mỉm cười.

"Ba nghìn lần?" Tony tròn mắt và quay sang Pepper, "Anh cá là con bé không hề nói rằng con bé yêu em ba nghìn lần." Pepper đảo mắt.

"Đó là cái thứ khỉ gió dễ thương nhất mà tôi từng được nghe." Rhodey bảo.

Tony bước ra ngoài, hạnh phúc thì thầm rằng, "Ba nghìn, điên thật sự. Đi ngủ mau không bố bán hết đồ chơi đấy." Cô bé bật cười và đi ngủ.

Tony cũng bật cười, những người còn lại cũng cười khúc khích.

Sau đó Tony đi đến nói chuyện với Pepper, "Đây không phải là một cuộc thi, nhưng Morgan yêu anh ba nghìn lần, em mới đâu đó vùng sáu tới chín trăm thôi."

Tony ra vẻ, "Nói rồi mà."

Gã hỏi cô đang đọc sách gì, thì cô bảo đó chỉ là sách về phân bón thôi. 

"Có gì mới về phân bón không? Anh cũng mới tìm ra... du hành thời gian."

"Anh nói nghe thật tình cờ đấy." Natasha thích thú.

"Nó thật tuyệt và... khủng khiếp." Pepper ngạc nhiên.

"Đúng thế."

"Chúng ta đã rất may mắn, nhiều người thì không."

Clint biết chuyện này hoàn toàn không công bằng, nhưng anh không nhịn được ghen tị với gã. Tony vẫn còn có vợ, Rhodey, Happy, và giờ cũng có cả con gái, trong khi Clint thì mất cả vợ lẫn những đứa con.

Tony bảo gã không thể giúp bọn họ, nhưng cô nói gã có thể. "Sẽ không nếu anh dừng lại. Anh có thể đặt cái ghim ngay đó và dừng lại." Tony nói.

Rhodey trao đổi ánh mắt với Pepper. Họ biết Tony sẽ không thể nghỉ ngơi được cho đến khi gã làm được tất cả những gì có thể.

"Tony," Pepper nhẹ nhàng nói, "Cố khiến anh dừng lại là một trong số ít những thất bại trong cả cuộc đời em."

Tony hối lỗi nhìn Pepper. "Nhưng anh sẽ dừng lại sau vụ Thanos." Gã nói, "Anh hứa."

Tony bảo, "Có điều gì đó nói với anh rằng anh nên ném nó vào trong một cái hộp và thả nó xuống tận đáy hồ... và rồi đi ngủ." Pepper hỏi, "Nhưng liệu anh có ngủ ngon được hay không?"

"Anh xin lỗi em, Pep." Tony hối tiếc nói.

Pepper lắc đầu. "Em biết anh sẽ không thể nghỉ ngơi được Tony. Ít nhất cho đến khi anh mang Peter trở về."

Bruce chuẩn bị thử nghiệm du hành thời gian ở Căn cứ, lắp đặt mọi thiết bị cần thiết vào, "Tôi không muốn mất anh Tí Nị này ở những năm 50 đâu."

Scott há hốc mồm còn Bruce trông lúng túng. "Có khả năng là tôi bị lạc mất ở những năm 1950 ư?" Scott hỏi, hơi hoảng.

Bruce nhăn mặt. "Tôi không biết."

Scott bị sốc, nhưng Natasha nói anh ấy chỉ đùa thôi, rồi cô quay sang Bruce, "Anh không nên nói vậy."

"Chỉ là đùa hơi nhạt thôi."

Mọi người bật cười.

"Anh đùa thật phải không?" Natasha hỏi, Bruce bảo anh không biết nói gì về việc du hành thời gian, hoặc tất cả là trò đùa hoặc là không có gì hết. Rồi anh quay sang Scott, giơ ngón tay cái lên và bảo, "Chúng ta ổn!"

Mặc dù tất cả đang rất căng thẳng, nhưng vẫn không nhịn được bật cười vì Bruce đang nói dối Scott.

"Tôi nghĩ tôi không muốn khiến anh lo lắng!" Bruce chống chế còn Scott cáu ghét nhìn anh.

Scott mặc một bộ suit Lượng Tử, Bruce nói anh sẽ đưa anh về trước một tuần, rồi để anh ở đó trong một giờ, và họ sẽ mang anh trở lại trong vòng mười giây.

Tony biết chuyện gì sắp xảy ra và không nhịn được khúc khích cười. Gã khoái chí xoa xoa bàn tay và chuẩn bị xem cảnh Scott biến thành em bé.

Chiếc máy được kích hoạt từ phía sau chiếc xe tải, Steve bảo anh sẽ làm được, và Scott nói, "Anh nói đúng, tôi sẽ làm được, Captain America."

Một vài người cười khúc khích vì sự ngưỡng mộ rõ rệt mà Scott dành cho Steve.

Scott được đưa vào trong đường hầm Lượng Tử và sớm được đưa trở về, nhưng bây giờ là một đứa trẻ mới lớn bên trong bộ suit, đó là Scott.

Cả căn phòng phá ra cười trong khi Scott đỏ mặt.

"Anh đã đẩy thời gian xuyên qua Scott thay vì đẩy Scott xuyên qua thời gian." Tony nói giữa những trận cười.

"Ồ." Bruce ngượng ngùng bảo.

Anh được đưa trở về đường hầm và quay trở lại với hình dáng một ông già đang bị đau lưng.

Mọi người gần như chết cười vì hình ảnh ấy, và mặt Scott còn đỏ hơn trước.

"Tôi bị kẹt như vậy mãi luôn ư?" Scott hoảng sợ hỏi. Tony lắc đầu trong khi toàn thân thì run rẩy vì cười quá nhiều. Scott thở dài nhẹ nhõm.

Anh lại được đưa trở về, và lần này là hình dáng của một em bé.

"Trông hợp với anh đấy Tic Tac." Sam khúc khích cười. Scott xấu hổ ôm mặt.

"Đó là một em bé." Steve than.

"Là Scott mà."

"Nhưng là một em bé."

"Anh ấy sẽ lớn lên thôi." Bruce phán.

Scott cáu ghét nhìn Bruce, anh trông cực kỳ ngượng ngập.

Scott lại được đưa vào đường hầm, và khi quay lại, anh đã trở về với hình dáng cũ.

"Tạ ơn Chúa!" Scott thở phào nhẹ nhõm. Những người khác vẫn tiếp tục cười; Rhodey và Sam cười nhiều đến mức phải dựa vào nhau nếu không muốn té ngã.

"Có ai đó vừa tè vào trong quần tôi. Tôi không biết là tôi lúc làm em bé hay ông già... hay chỉ là tôi."

Scott rên rỉ khó chịu, còn lại thì lại được thêm một trận cười mới toanh.

"Gớm quá đi mất." Nebula khinh bỉ.

"Du hành thời gian!" Bruce vui vẻ kêu lên.

Tony hí hửng cười nhìn biểu cảm của Bruce trên màn hình.

Steve thất vọng bước ra ngoài thì thấy một chiếc xe đang chạy tới.

"Tôi tới rồi này," Tony nói.

Cửa sổ xe mở ra làm lộ gương mặt của Tony bên trong, "Sao mặt dài ra đó? Tôi đoán nhé, anh ta biến thành em bé phải không?"

"Anh biết chuyện đó sẽ xảy ra à?" Scott hỏi với hai mắt mở to.

Tony nhếch mép và gật đầu.

"Không ngầu chút nào."

"Đó là nghịch lý EPR. Thay vì đẩy Lang qua thời gian, các anh đẩy thời gian qua Lang."

Sam và Rhodey tiếp tục bật cười.

Tony bước ra ngoài và nói rằng việc đó rất khó và nguy hiểm, và ai đó nên cảnh báo trước.

"Anh đó." Steve bảo.

"Ồ vậy sao?" Tony hỏi với vẻ châm biếm, "Tôi đã sửa nó," Gã giơ tay lên cho anh thấy thiết bị đeo trên đó, "GPS hoạt động đầy đủ thời-không."

Bruce lắc đầu với vẻ khó tin. Anh chưa từng nghĩ anh sẽ thấy được cái cảnh du hành thời gian được phát minh ra.

Thor vui lên. "Giờ ta có thể mang mọi người trở về rồi!"

Steve mỉm cười còn Tony giơ tay chữ V và nói: "Tôi chỉ muốn hòa bình. Hóa ra sự oán giận đã bị mài mòn và tôi ghét như vậy."

"Mừng khi thấy hai người hết ly hôn rồi." Natasha nhếch mép nhìn Steve và Tony, "Giờ lại quay trở về nhìn thẳng vào mắt nhau nữa rồi đấy."

Steve và Tony đảo mắt.

"Tôi cũng vậy."

"Chúng ta có cơ hội để lấy những viên đá, nhưng tôi phải nói với anh ưu tiên của tôi. Đưa mọi người trở về, tôi hy vọng thế. Giữ những thứ tôi đang có, phải bắt buộc, bằng mọi giá. Và có thể không chết vì cố quá."

"Mong là chuyện đó sẽ không xảy ra." Tony nói. Gã muốn được nhìn thấy Morgan và Peter trưởng thành.

"Vậy là thỏa thuận." Steve nói, và họ bắt tay nhau. Sau đó Tony quay sang mở cốp xe ra, và lấy chiếc khiên đưa cho anh.

Steve và Tony hít một hơi sâu trong khi hai mắt Scott tròn lên khi nhìn thấy chiếc khiên.

"Tony, tôi không biết." Steve ngập ngừng.

"Anh nên nhận lấy đi Steve." Tony nhẹ nhàng nói. Steve trông không chắc chắn.

"Tại sao?" Tony thắc mắc, rồi nhắc lại, "Ông ấy làm cho anh mà."

Bucky hơi rụt người lại khi nghe nhắc đến Howard Stark.

"Với lại, nói thật tôi phải lấy nó ra khỏi gara trước khi Morgan lấy nó đi trượt tuyết."

Mọi người khúc khích cười khi nghĩ đến cảnh Morgan dùng chiếc khiên để trượt tuyết.

"Cảm ơn anh, Tony."

"Anh có thể giữ im lặng được không? Tôi không có mang gì cho cả đội đâu. Ta đang tập hợp nguyên một đội phải không?" 

"Chúng tôi đang làm đây."

Natasha thở dài. Họ không thể tập hợp được cả đội vì một nửa đang tạm thời chết rồi.

Lát sau, Scott đang định ăn bánh taco thì con tàu Benatar đỗ xuống ngay gần chỗ ngồi, khiến nhân bánh bị thổi bay mất.

"Bánh taco của tôi!" Scott phàn nàn.

Rocket bước ra, hỏi tên Xanh Bự đâu. 

"Chắc là ở trong bếp." Scott bối rối đáp, rồi khen Nebula, "Trông tuyệt thật."

Nebula liếc mắt, nhưng trông không hề có sát khí như thường lệ. Cô không thể tin được bản thân đã có được thiện cảm với các Avengers khác.

Cô bước qua, nói với Rhodey phải cẩn thận vì có một tên đần đang ngồi ở bãi đỗ.

Nebula nhếch mép còn Rhodey cười khúc khích.

Quill và Gamora không thể tin được là Rocket và Nebula trông thật thân thiện với các Avengers. Năm năm đã khiến họ thay đổi.

"Em đã đổi một vài bộ phận phải không? Trông tuyệt đấy." Gamora để ý, mỉm cười. "Màu vàng hợp với em lắm."

Một tờ giấy ghi chú xuất hiện, ghi rằng, "Trong một đợt thăm nhà Stark, Nebula đã tin tưởng để Tony giúp đỡ cô sửa chữa một vài bộ phận."

Nebula không nhịn được, cô cực kỳ ngạc nhiên. Trong khi Gamora cũng không thể che giấu được sự ngạc nhiên của mình. Nebula tin tưởng một ai đó giúp sửa chữa những bộ phận của cô ư?

"Mảnh vàng mà Tony lắp cho Nebula được lấy ra từ bộ suit Iron Man."

"Hèn chi trong tuyệt vời như thế." Tony nhếch môi nói.

Sau đó Rhodey đáp xuống, chào Scott và gọi anh là anh bạn kích cỡ bình thường.

Rhodey và Sam khúc khích cười. "Nói hay lắm Rhodye." Sam nhận xét.

Sau đó Bruce đi ngang qua Scott, nhìn thấy chiếc bánh taco bị rớt thì đưa cho anh cái khác rồi bước đi.

"Sao mà dễ thương vậy?" Wanda để ý.

"Cảm ơn nha Bruce." Scott bảo, "Tha thứ cho vụ biến tôi thành em bé."

Bruce khúc khích cười.

.

*dab.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net