7. Vormir, 2014

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên con tàu Sanctuary II, Nebula 2014 đánh Nebula 2023 ngã xuống, Nebula 2023 bảo Gamora rằng cô ấy có thể dừng chuyện này lại như cô muốn. Cô hỏi Gamora có biết Thanos đã làm gì với cô để có thể lấy được viên đá Linh Hồn hay không?

Gamora rụt người lại, và Quill nghiến chặt quai hàm.

Nebula 2014 bắt cô im lặng bằng cách quật ngã cả người cô xuống, nói rằng cô ta kinh tởm cô.

"Ngươi mới là kẻ khiến ta kinh tởm." Nebula gầm gừ.

Nebula 2014 nói rằng Nebula 2023 không hoàn toàn vô dụng, cô ta lấy con dao cắt một mảnh ghép sắt màu vàng trên đầu cô xuống. Sau đó bước đến chỗ Thanos, hỏi rằng trông cô ấy như thế nào, và đưa hạt Pym cho hắn.

"KHÔNG!" Peter, Gamora, Tony và Rhodey hét lên.

"Thanos sẽ đến năm 2023 đúng không?" Thor gầm gừ. "Giờ chúng ta lại phải chiến đấu với hắn."

Natasha và Clint đáp xuống Vormir.

Tất cả hít vào một hơi sâu và sợ hãi liếc nhìn Natasha và Clint, còn Clint và Natasha thì hoàn toàn tái nhợt như sắp chết đến nơi.

Clint nói nếu ở trong một hoàn cảnh khác thì đến đó sẽ thật tuyệt. Họ đi bộ dọc Vormir hướng đến ngọn núi cao ngất, Natasha phàn nàn rằng con gấu mèo sẽ không phải leo núi. Clint nói hắn không hoàn toàn là gấu mèo, "Sao cũng được, nó toàn ăn rác."

"Tôi không có ăn rác!" Rocket tức đến điên lên, "Và tôi không phải gấu mèo!"

Sau đó Red Skull xuất hiện. "Chào mừng. Natasha, con gái của Ivan. Clint, con trai của Edith." Cả hai lấy vũ khí ra tự vệ.

Steve và Bucky cau có khi nhìn thấy Red Skull.

"Ivan?" Natasha hoàn toàn không nói thêm được gì. "Tôi chưa bao giờ biết tên ông ấy." Cô biết chuyện gì đã xảy ra với mẹ mình - Dreykov đã giết bà, nhưng Melina chưa bao giờ kể cho cô biết chuyện gì đã xảy ra với người cha.

"Ta là người dẫn dắt các ngươi và tất cả những người đến đây vì viên đá Linh Hồn."

"Ngươi chỉ cần nói nó ở đâu, bọn ta sẽ tự đến lấy."

Gương mặt tất cả nhăn lại. Chỉ một trong hai người có thể rời khỏi Vormir.

Gương mặt hắn lộ diện, nói rằng không đơn giản như thế.

"Một linh hồn đổi lấy một linh hồn." Wanda thì thầm, chậm rãi che miệng lại.

"Những gì hai ngươi cần tìm đang ở trước mắt... như những gì hai ngươi sợ hãi." Schmidt nói khi hắn dẫn họ đến vách đá, "Viên đá ở bên dưới. Cho một trong hai người. Và người còn lại..."

Trái tim mọi người như quặn xoắn lại.

Hắn bỏ dở lời nói thì Natasha và Clint nhận ra hắn đang nói gì, "Để có thể lấy được viên đá, các ngươi phải mất đi thứ mà ngươi yêu thương. Cuộc trao đổi vĩnh cửu. Một linh hồn, đổi lấy một linh hồn."

"Nat, cô phải để tôi làm điều này." Clint khẩn cầu.

Natasha nhìn Clint như thể anh ta điên rồi. "Có khùng mới nghĩ là tôi sẽ để cho anh làm điều đó."

Sau đó Natasha ngồi xuống, Clint vẫy tay một cách nhạo báng với Schmidt. Anh nói Natasha rằng Schmidt đang dựng chuyện, nhưng cô cho rằng hắn đã nói đúng.

"Tôi ước gì được thế." Steve nói với quai hàm nghiến chặt.

Clint nói không lẽ chỉ vì hắn biết tên cha cô hay sao, nhưng cô bảo cô cũng không biết.

Tất cả cứng người, kinh sợ điều sắp xảy ra.

Natasha nhớ rằng Thanos đã rời đi với viên đá Linh Hồn mà không có Gamora, không phải sự trùng hợp.

Gamora cứng người khi nghe nhắc lại.

"Nhưng chúng tôi cũng không thể mất bất cứ ai trong hai người." Wanda nói, nước mắt lăn dài, "Tôi không thể mất hai người được. Không ai sau Vision." Vision vòng tay quanh người cô nhằm an ủi.

"Bằng tất cả mọi giá." Natasha nói.

"Bằng tất cả mọi giá." Clint cũng lên tiếng. Natasha bước đến chỗ anh và nói rằng cả tỉ người vẫn sẽ chết nếu họ không lấy được viên đá. Clint nói họ đều biết người đó sẽ là ai rồi. Natasha đồng tình, và họ nắm tay nhau, Clint nhận ra họ đều nghĩ đến một người khác nhau.

"Tôi sẽ không để anh chết đâu Clint." Natasha kiên quyết nói.

"Và cô nghĩ tôi sẽ để cô chết hả?" Clint hoài nghi nói.

"Trong suốt năm năm qua, tôi luôn cố gắng làm một điều: là đến được đây." Natasha bảo Clint. "Tất cả vì nó. Mang mọi người quay lại." Clint nói: "Ồ, cô đừng nên nói thế với tôi." 

"Anh nghĩ tôi sẽ không làm?" Cô nói. "Tôi đang cố để cứu sống anh đấy đồ ngốc."

"Tôi không cần cô làm thế!" Clint bật lại. "Và tôi đang cố cứu cô đấy!"

"Anh không cần hỏi đâu." Natasha cười, nhưng nước mắt đã dâng trào.

"Chà, ừ, tôi không cần cô làm thế, vì tôi..." Clint bỏ dở. "Natasha, cô biết tôi đã làm gì. Cô biết tôi đã trở thành thứ gì."

"Chính xác! Nên cô hãy để tôi làm đi Nat." Clint cầu xin. "Cô phải để tôi nhảy xuống."

"Tôi sẽ không để anh nhảy đâu!" Natasha điên tiết. "Và đừng nghĩ là tôi chưa từng làm gì tồi tệ! Anh biết tôi đã làm gì với Antonia mà!"

"Tôi không đánh giá người khác vì sai lầm tồi tệ nhất của họ đâu." Cô bảo.

"Có lẽ cô nên như thế." Anh nói với vẻ tội lỗi.

"Anh không nên." Natasha nói với hàng nước mắt lăn dài.

"Anh không nên." Natasha nhắc lại. Clint nói cô làm anh đau đầu, họ nắm chặt tay và chạm đầu cả hai vào nhau.

Mọi người không biết phải cảm thấy thế nào khi nhìn Natasha và Clint như thế nữa.

Anh bảo cô thắng rồi. Họ tiếp tục như thế trong vòng vài giây trước khi anh đột nhiên quật ngã người cô xuống đất và bảo. "Nói với gia đình tôi là tôi yêu họ."

"Không!" Natasha hét lên.

Natasha quật lại và bảo, "Anh tự đi mà nói." Cô sử dụng thiết bị Widow's Bite hướng vào người anh khiến Clint bị sốc điện và chạy đi.

"Natasha!" Clint gào lên. "Sao cô lại làm thế!"

Sau đó Clint thoát được và giương cung bắn một mũi tên phát nổ ngay bên cạnh Natasha khiến cô ngã xuống.

Tất cả đều cảm thấy ruột quặn đau khi nhìn thấy Clint và Natasha đang chiến đấu để hy sinh bản thân.

Anh ném cung tên đi và chạy về phía vách đá, nhảy xuống.

Clint thở phào nhẹ nhõm, nhưng tất cả đều hoảng hốt hét lên.

Sau đó, Natasha bắt lấy anh và dùng một cái móc câu bám vào vách đá khiến cả hai treo lơ lửng. Clint giữ chặt Natasha ở bên dưới.

Trái tim tất cả mọi người như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Không!" Clint bật khóc, nước mắt lăn dài trên má, "Sao cô lại làm thế?"

"Vì anh, vì gia đình của anh, và gia đình của tôi." Natasha thì thầm. Cô làm điều này vì gia đình Bartons, Yelena, Alexei và Melina.

Steve quay đầu sang một bên nên Natasha không thể nhìn thấy những hàng nước mắt của anh.

"Cô lì lợm quá!" Clint lầm bầm trong lúc giữ chặt cô.

"Thả tôi ra." Natasha thì thầm.

"Tôi sẽ không buông tay đâu!" Clint hét lên.

"Không." Anh van nài. "Làm ơn, đừng." 

Giọng nói của cô nhỏ nhẹ nhưng đầy quyết tâm. "Không sao đâu."

"Ổn mà. Tôi hứa." Natasha cười nhẹ, chùi nước mắt vươn trên má.

"Làm ơn..." Clint cầu xin, Natasha buông tay ra, "NAT!" Anh kinh hoàng hét lên. 

Vài giây sau, cơ thể vụn vỡ và máu me của Natasha đang nằm trên nền đá lạnh lẽo.

"KHÔNG!" Tất cả hét lên. Cả người Steve run rẩy lên, Bucky và Sam đều đặt tay lên vai nhau như muốn an ủi, nước mắt cả hai đã lăn dài.

Thor, Bruce và Tony trừng mắt nhìn màn hình với vẻ không thể nào tin được, nước mắt không tự chủ được cứ rơi xuống khỏi hốc mắt. Wanda ôm chặt miệng, đã khóc từ khi nào. Đôi mắt của những người còn lại cũng đỏ hoe lên.

Clint ôm Natasha thật chặt. "Tại sao?" Anh nức nở. "Tại sao cô không cứ để tôi làm đi!"

Natasha lắc đầu. "Tôi sẽ không để anh chết đâu."

Một luồng ánh sáng hiện ra, và lát sau, Clint tỉnh dậy trong làn nước. Anh nhìn xung quanh, thở dốc trước khi nhận ra viên đá Linh Hồn đang nằm trong tay. Nhìn thấy thế, anh bật khóc một cách cay đắng, giận dữ đập vào dòng nước.

Clint trừng mắt giận dữ nhìn viên đá Linh Hồn.

Tất cả mọi người trở về căn cứ bằng đường hầm Lượng Tử và cởi bỏ bộ giáp ra thì Bruce nhận ra họ đã lấy được hết, và Rhodey bất ngờ là nó đã thành công.

Không ai ăn mừng cả. Cái giá cho vụ Time Heist này quá lớn.

Sau đó Bruce hỏi Clint rằng Nat đâu rồi. Biểu cảm của Clint khiến mọi người đều muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Bruce há hốc mồm trong khi Clint và Steve nhìn nhau. Steve cúi đầu, gắng không gục ngã, và Bruce tức giận đấm xuống đất.

Clint nghiêng người về phía trước, ôm mặt khóc nức nở.

Lát sau, năm thành viên gốc của Avengers đứng gần bờ hồ, cố gắng để đối mặt với cái chết của Natasha. "Chúng ta có biết cô ấy có gia đình không?" Tony hỏi với chất giọng gần như là tiếng thì thầm.

Natasha cười nhẹ, đôi mắt vẫn chưa dứt những giọt lệ. "Thật ra, nói cho-"

"Nat, chuyện này sẽ không xảy ra đâu." Clint cay nghiệt bảo.

"Tôi biết." Natasha lầm bầm, "Chỉ để đề phòng thôi, nói với Yelena Belova, Alexei Shostakov, và Melina Vostokoff."

Tony nhướn mày, "Họ là ai?"

"Gia đình tôi. Hoặc là một trong những gia đình của tôi."

Bucky cau mày. "Alexei Shostakov... là Red Guardian phải không?"

Natasha bật ra một tiếng cười nhỏ. "Ừ."

"Có." Steve bảo. "Là chúng ta."

"Mọi người là một gia đình khác của tôi." Natasha cười nhẹ.

"Gì vậy?" Thor hỏi khi anh bước về phía Tony. Tony bảo, "Tôi chỉ hỏi anh ta một câu..."

Thor vẫn không thể tin dược, cắt ngang gã, "Ừ, anh hành động như thể cô ấy đã chết rồi vậy. Tại sao chúng ta lại làm như cô ấy đã chết vậy? Chúng ta có các viên đá, đúng không? Miễn là ta có chúng, Cap, chúng ta có thể mang cô ấy trở về, đúng không? Nên, đừng làm vậy nữa. Chúng ta là đội Avengers, kiềm nén lại đi."

Thor chùi nước mắt trên mặt. Anh lại mất một người bạn thân thiết nữa rồi.

Clint buồn bã nói, "Chúng ta không đưa cô ấy về được."

"Cái-cái gì?" Thor nói líu nhíu. Clint dùng thực tế phũ phàng nhấn chìm chính anh và Thor. "Không thể hoàn tác lại được. Không thể."

"Sự trao đổi vĩnh cửu." Sam nhắc lại với cái nhăn mày.

Thor bật cười. "Tôi xin lỗi. Không có ý xúc phạm đâu, nhưng anh là người phàm. Đúng không? Ta đang nói về ma thuật không gian. Và 'không thể' nghe quá dứt khoát, anh không nghĩ vậy sao?" 

"Ừ, tôi biết là như thế, tôi đứng ngoài." Clint bắt đầu bảo, "Nhưng cô ấy vẫn không có ở đây, đúng không?"

Thor cố chấp, "Không, đó là ý của tôi."

"Không thể hoàn tác lại được." Clint lại nói trước khi giận dữ bật lại, "Hoặc ít nhất là thứ mà tên đầu đỏ lơ lửng đó nói. Anh muốn đến nói chuyện với hắn ta đúng không? Được rồi. Đi mà lấy cây rìu của anh ra, và rồi anh bay đi, và đến nói chuyện với hắn!"

Đội Avengers tròn mắt khi nhìn thấy Clint tức giận đến thế. Họ chưa bao giờ nhìn thấy anh như vậy.

Thor nhìn trông tội lỗi, Steve nhìn lên với giọt nước mắt lăn dài trên má, "Đáng lẽ đó phải là tôi." Clint bật khóc.

"Không phải." Natasha lắc đầu.

"Cô ấy hi sinh bản thân vì hòn đá chết tiệt đó. Cô ấy đánh cược mạng sống của mình vào trong đó." Clint nói. Bruce giận dữ xé nát cái ghế và quăng xuống hồ nước.

Bruce rơi nước mắt.

Bruce quay lại nói. "Cô ấy sẽ không quay về. Chúng ta phải làm sao cho đáng. Ta bắt buộc phải thế."

Steve đứng dậy, bình tĩnh lại và che giấu cảm xúc của mình, nói, "Ta sẽ làm được."

"Tất cả những gì tôi muốn là mang mọi người trở về." Natasha kiên quyết bảo.

Lát sau, Tony, Bruce và Rocket làm việc chung với nhau để điều khiển cỗ máy gắn các viên đá vào chiếc găng tay Vô Cực bằng Nano. Không lâu sau đó, các viên đá đã được đính vào găng tay một cách hoàn hảo.

Mọi người tròn mắt nhìn thấy chiếc găng tay Nano. Họ sẽ mang mọi người trở về.

"Bùm!" Rocket kêu lên, khiến hai người kia giật mình và rồi cười khúc khích một cách nghịch ngợm.

"Anh bạn à!" Quill nói. "Đây không phải lúc đâu."

Sau đó, tất cả bọn họ tụ tập lại với nhau, Rocket nói chiếc găng tay đã được hoàn thành, và câu hỏi hiện tại là ai sẽ là người búng tay.

Thor vui lên. Cuối cùng anh cũng có thể làm được điều gì đó hữu ích!

Thor bước lên, nói rằng để anh làm cho. Steve và Tony cố ngăn anh lại, nói rằng họ chưa quyết định ai sẽ người búng tay.

Thor nhíu mày. Vậy còn ai có thể làm được chứ?

Thor thắc mắc họ đang chờ thời cơ hay sao, ngồi một chỗ nhìn vào thứ đó không mang mọi người trở về đâu. "Tôi là Avengers mạnh nhất, đúng không?" Anh nói, "Vì thế trách nhiệm này thuộc về tôi. Đó là bổn phận của tôi."

"Làm ơn, để cho tôi làm đi!" Thor van nài.

"Thor, hiện tại thì tâm trí anh chưa đủ vững vàng đâu." Loki nhẹ nhàng nói.

"Để tôi đi. Để tôi làm đi. Để cho tôi làm điều gì đó đúng đắn đi. Một điều gì đó tuyệt vời." Thor cầu xin.

Thor làm lơ Loki. "Để cho tôi đi. Không ai trong mọi người có thể sống sót được đâu!" Anh van nài.

Vẻ mặt Bruce có chút trầm tư.

Tony bảo cái găng tay đó đang truyền năng lượng ra để thắp sáng cả một lục địa, và trạng thái của anh hiện tại thì không đủ điều kiện để làm. Thor hỏi thứ gì đang chảy qua mạch máu hiện tại của anh. Rhodey đùa, hỏi: "Phô mai chảy hả?"

"Nhảm nhí quá!" Sam nói.

"Ừ, tôi không nên nói thế." Rhodey rụt người lại, "Xin lỗi."

Thor gật đầu và chấp nhận lời xin lỗi.

Thor bảo đó là sấm chớp. Bruce xen vào, "Sấm chớp không giúp được gì đâu. Đó phải là tôi."

Bruce tròn mắt. Bức phóng xạ từ các viên đá là Gamma.

"Anh thấy những viên đá đã làm gì với Thanos rồi đấy. Nó gần như giết hắn. Không ai có thể sống sốt đâu." Steve nói, "Làm sao chúng ta biết được là anh sẽ không như thế?"

Bruce bước đến chỗ găng tay, nhìn nó, và bảo: "Tôi không biết. Nhưng bức phóng xạ thường là Gamma. Như kiểu... tôi sinh ra để làm điều này."

Khóe môi Tony cong lên thành một nụ cười: "Bruce, anh có nhớ cuộc trò chuyện ở Helicarrier khi mới lần đầu gặp không?

"Không. Hôm đó tôi có chút kích động. Xảy ra nhiều chuyện quá." 

Tony nhe răng cười, "Tôi đã nói với anh là bức xạ Gamma mà anh tiếp xúc đáng lẽ ra đã giết anh, nhưng anh không tin và mỉa mai bảo là Hulk đã cứu mạng anh trong một ngày mưa. Tôi đoán là ngày mưa đó cuối cùng cũng đến."

Bruce không nói nên lời, Tony nhếch mép cười.

Bên ngoài, Nebula 2014 bước đến bên cỗ máy và sử dụng những bộ phận điều khiển trong người để xâm nhập vào bên trong.

Tất cả bật ra tiếng gầm gừ trong sự thất vọng, trong khi Nebula trông như đang bày ra kế hoạch giết chết bản thân năm 2014.

"Hiện tại thì tôi thích cô đấy Nebula." Rhodey nói, "Nhưng bản thể 2014 của cô làm tôi bực mình lắm đấy."

Bruce cầm cái găng tay lên, Tony nhắc anh rằng hãy mang tất cả những người mà Thanos đã búng tay bay mất năm năm trước và đừng thay đổi gì khác hết.

Tony đồng tình. Gã không muốn Morgan bị biến mất hay một thứ gì đó khủng khiếp khác.

"Hiểu rồi." Bruce nói. Steve giơ khiên lên, Scott và Rhodey kích hoạt mặt nạ trên bộ giáp vào, Thor giơ một tay lên bảo vệ cho Rocket ở đằng sau. Tony kích hoạt bộ giáp, và tạo ra một tấm khiên, che cho Clint. "FRIDAY, đóng tất cả cửa phòng lại đi." "Vâng, thưa sếp." FRIDAY nói, tất cả cửa ra vào và cửa sổ được đóng lại và gia cố. Bruce nhìn chiếc găng tay và nói, "Tất cả mọi người trở về nào."

Mọi người căng thẳng. Họ đang mang tất cả trở về!

"Cuối cùng chúng ta đã có thể mang tất cả trở về rồi." Natasha lầm bầm.

Sau đó Bruce chậm rãi đeo chiếc găng tay vào và lập tức bật ra tiếng thét đau đớn khi nguồn năng lượng tràn qua người anh.

Tất cả hít một hơi thật sâu. "Bỏ nó ra đi!" Thor la lên.

Bruce điên cuồng lắc đầu. "Không! Chúng ta phải đưa tất cả trở về!" Anh nói, "Bằng tất cả mọi giá."

Thor bảo anh bỏ nó ra, Steve hỏi anh có sao hay không, và Tony nói Bruce nói gì đó cho gã biết. Bruce chắc chắn rằng anh vẫn ổn.

Thor trông cực kỳ lo lắng. Trông Bruce không ổn một chút nào. Anh không thể mất thêm một người bạn nào nữa, đặc biệt là sau khi mất đi Natasha.

Bên ngoài, Nebula 2014 mở cánh cổng từ năm 2014. Con tàu Sanctuary II bay xuyên qua đường hầm Lượng Tử dưới kích thước cực nhỏ, rồi bay ra ngoài, trở lại với kích cỡ khổng lồ phá hủy trần nhà.

Mọi người bật ra tiếng gầm gừ giận dữ.

"Chết tiệt!" Bucky hét lên.

"Chúng ta đúng là xui xẻo." Rhodey lầm bầm.

Bruce thở một cách nặng nhọc và hét lên trước khi nâng chiếc găng tay lên và búng tay.

Tất cả reo hò hoan hô.

"Tuyệt vời!" Natasha hét lên và nhìn Bruce với đầy vẻ biết ơn. "Anh đã mang mọi người trở về rồi!"

"Nhờ có cô đấy!" Bruce bảo, nước mắt lại dâng tràn.

Bruce ngã xuống, chiếc găng tay rớt xuống sàn và Clint đá nó đi. Tony sử dụng cơ chế trong bộ giáp để làm đông lạnh cánh tay bị cháy xém của Bruce.

Tony hoàn toàn tán thành điều mà bản thân 2023 đang làm. Đó là cách tốt nhất để giúp Bruce.

Khi cánh cửa và cửa sổ được mở ra, Bruce thắc mắc họ đã thành công chưa. Thor bảo họ không chắc, nhưng không sao rồi.

Thor thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất, Bruce không chết.

Scott bước đến bên cửa sổ thì Clint nghe thấy tiếng điện thoại của mình rung lên. Anh đi đến đó thì bị sốc khi thấy bức ảnh của Laura trên màn hình.

Clint như hít thở không thông, nước mắt lăn dài trên má. Natasha cười rạng rỡ và chùi nước mắt đi.

"Thành công rồi!" Tony hét lên và ôm chặt Peter, "Chú đã mang cháu trở về rồi!"

Clint nhận cuộc diện thoại và nói với chất giọng nặng nề, "Em ơi?"

Cả người Clint run rẩy trong nỗi sầu khổ. Vợ và các con anh đã quay về, nhưng anh lại mất đi người bạn thân thiết nhất.

Scott để ý đến những đàn chim đang hót ríu rít bên ngoài, mặt trời dường như rạng rỡ hơn, và anh nói, "Mọi người... tôi nghĩ chúng ta đã thành công rồi!"

"Và tất cả đều nhờ có anh đấy." Steve nói, "Tony khám phá ra vụ du hành thời gian là nhờ có anh đấy."

Scott trông sững sờ khi được Captain America khen ngợi.

Sau đó Bruce nhìn lên thì thấy con tàu Sanctuary II đang nã đạn xuống chỗ họ.

Trái tim của họ như bị trật một nhịp.

"Khốn thật." Sam nguyền rủa.

Scott bị đánh văng đi, vừa đúng lúc anh thu nhỏ lại trong khi Rhodey, Bruce và Rocket bị đánh rơi xuống tận bên dưới khi sàn nhà bị vỡ tan nát. Tất cả đều bị ném ra xa trong khi toàn bộ căn cứ Avengers bị phá hủy thành từng mảnh, thứ còn sót lại chỉ là một đống đổ nát.

"Không!" Steve hét lên trong khi tất cả đều tái mặt.

Gương mặt Wanda nhăn nhúm lại và giữ chặt tay Vision. Căn cứ Avengers là ngôi nhà duy nhất mà cô và Vision ở chung với nhau, và giờ Thanos cũng đã phá hủy chúng luôn rồi.

Rhodey và Rocket bị mắc kẹt bên dưới đống đổ nát, và nước ồ ạt chảy vào. Bruce chống đỡ cả một tòa nhà đang sụp đổ để cứu hai người họ.

Peter ngồi cứng đờ trên ghế. Vị trí của Bruce hiện tại làm cậu nhớ đến một kỷ niệm không mấy thoải mái vào cái buổi tiệc tối Homecoming.

Dạ dày họ như quặn lại khi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net