Phần 2 - Endgame | 1. Khu vườn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Clint đang dạy Lila bắn cung, và cô bé đang giương cung nhắm bắn. Anh đùa nghịch mái tóc của cô bé, "Con thấy gì chưa? Chắc không? Còn như vậy thì sao? Con có thấy không?" khiến Lila bật cười. Có thể thấy rõ thiết bị giám sát đang được gắn ngay mắt cá chân của anh.

Hai mắt Clint mở to ra khi nhìn thấy con gái mình, người mà anh biết sẽ chết. Clint ngồi phịch xuống ghế, nghiến chặt quai hàm. Các Avengers khác thương cảm nhìn anh.

Ở phía xa, Nate và Cooper đang chơi bóng chày, Nate đã chụp được trái banh. Laura hỏi chúng muốn ăn Mayonaise hay mù tạt. Lila thắc mắc ai lại để Mayonaise vào bánh hotdog cơ chứ.

Peter nhăn mũi và âm thầm đồng tình với Lila.

Clint bảo chắc chắn là em trai của cô bé, anh quay lại nói họ sẽ ăn với mù tạt. Laura hỏi mấy cậu con trai là chúng muốn ăn Mayonaise hay mù tạt, nhưng Nate nói cậu bé muốn tương cà, và Laura bảo cô cũng có mang theo. Sau đó Lila bắn cung trúng mục tiêu. "Làm tốt lắm, Hawkeye!" Clint bảo rồi cả hai người đập tay nhau, và anh kêu cô bé đi lấy mũi tên lại.

Natasha cười một cách yếu ớt khi thấy Lila bắn cung trúng ngay tâm còn Clint thì run rẩy vì lo sợ.

Laura kêu đồ ăn đã xong hết rồi, Clint nói họ sẽ tới ngay nhưng khi quay lại thì anh chỉ thấy những mảnh bụi tại nơi Lila đáng lẽ phải đứng, anh hoang mang gọi tên cô bé.

Đội Avengers như hít thở không thông, và gương mặt của Clint nhắn nhúm hết cả lại như cố không bật khóc.

Sau đó Clint quay sang gọi Laura và các cậu con trai. Như sét đánh ngang tai, anh chạy vòng quanh trang trại, nhưng không có ai ở đó cả.

Clint nghiêng người về phía trước, vùi mặt vào lòng bàn tay và bật khóc. Cả cơ thể anh run rẩy vì tiếng nức nở. Hai mắt của Natasha lấp lánh vì những hàng nước mắt.

Trên con tàu Benatar, Tony và Nebula đang chơi banh giấy, Tony vừa mới ghi một bàn vì cô ấy đã vươn tay bắt lấy, và Tony nói cô không cần phải làm thế. Họ chơi thêm vài ván thì Nebula đã ghi bàn, và Tony bảo cô ấy đã làm được rồi, nên giờ tỉ số hòa. Và giờ họ giải lao.

"Chúng ta đang chơi banh giấy à?" Tony hoang mang hỏi.

Sau đó Tony cố gắng ghi bàn nhưng thất bại, "Tệ thật. Giờ cô có cơ hội thắng rồi đó."

Rồi Nebula ghi bàn, chiến thắng, Tony chúc mừng và họ bắt tay, "Chơi công bằng. Có tinh thần thể thao. Cô thấy vui không?" Nebula nói, "Ừ thì cũng vui."

Nebula rất ngạc nhiên. Cô thắng rồi à? Nebula liếc nhìn Tony, cô đã rất kính trọng gã vì đã khiến Thanos chảy máu, nhưng giờ đây cô đã chiến thắng một thứ gì đó. Nebula có một cảm giác ấm áp, mờ ảo trong lồng ngực.

Gamora mỉm cười khi thấy Nebula chiến thắng trò chơi đó.

Tony bật cười. "Tôi không thể tin được chúng ta đang chơi banh giấy! Rhodey và tôi từng chơi trò đó suốt thời đại học."

Lát sau, Tony đang ngồi trước chiếc mũ giáp Iron Man đã bị vỡ.

Tất cả dường như rụt người lại khi thấy Tony quá gầy gò và kiệt sức. Tony tròn mắt nhìn màn hình. Trông gã không ổn lắm nhỉ.

Tony vỗ vào nó và bấm vào phần ghi hình rồi nói, "Chào em, Potts... Pep. Nếu em tìm thấy bản ghi hình này... đừng đăng lên mạng xã hội. Nó sẽ làm nhiều người khóc lắm đấy."

Pepper bắt đầu bật khóc.

Tony tiếp tục. "Anh cũng không biết liệu em có nhận được hay không. Anh thậm chí còn không biết là em có còn s... Ôi, Chúa ơi. Anh hy vọng thế..."

Pepper bật khóc dữ dội hơn, nắm chặt tay của Tony.

Tàu Benater đang trôi lơ lững ngoài không gian, Tony nói tiếp, "Hôm nay là ngày hai mươi mốt... ừm hai mươi hai. Em biết đấy, nếu nó không phải là vì nỗi sợ hãi mỗi khi nhìn chằm chằm vào khoảng không đen tối kia thì anh muốn nói là, hôm nay anh khá hơn nhiều rồi. Cả việc chữa trị vết nhiễm trùng kia nữa. Nhờ có cô nàng da xanh kia đấy." Màn hình hiện ra cảnh Nebula đang chữa trị vết thương của Tony. "Em sẽ thích cô ấy đấy. Cô ấy rất thực tế. Mỗi việc có hơi ác ý."

Pepper quay sang Nebula và nói, "Cảm ơn vì đã giúp đỡ anh ấy, Nebula. Tôi thật sự rất biết ơn." Nebula gật đầu, còn Gamora nhìn họ mỉm cười.

Màn hình tiếp tục hiện cảnh Tony và Nebula đang sửa chữa lại con tàu. "Mấy cục pin nhiên liệu đã bị hỏng trong trận chiến, nhưng bọn anh đã tìm ra cách đảo ngược được diện tích ion, đủ thêm được 48 giờ bay. Ờ nhưng giờ nó chết ngắc rồi."

Tất cả trợn trừng mắt.

"Chú bị kẹt lại ngoài không gian sao?" Peter hoảng hốt bật khóc. "Chú không thể sống sót qua vụ búng tay của Thanos và rồi lại chết ngoài không gian được!"

Tony chỉ cười buồn nhìn Peter và ôm chầm lấy cậu bé.

"Anh ta sẽ không chết đâu." Strange từ tốn thêm vào.

"Chú ấy bị mắc kẹt ngoài không gian mà!"

"Cách cửa hàng 7-Eleven gần nhất khoảng nghìn năm ánh sáng. Sáng mai Oxy sẽ hết. Và thế là xong."

Tất cả lo lắng nhìn Tony và Nebula.

"Không có Oxy thì cô sống được lâu hơn tôi phải không?" Tony hỏi Nebula.

Nebula gật đầu. "Nhưng không quá lâu."

"Và Pep, anh... anh biết là anh đã nói sẽ không có bất ngờ nào nữa, nhưng phải nói là anh rất mong lần này mình sẽ thành công."

Gương mặt của Pepper và Rhodey bị nhấn chìm bởi sự đau buồn.

Tony nói, "Nhưng có vẻ như là... chà, em biết sao rồi đấy. Đừng cảm thấy tệ vì chuyện này. Ý anh là, thật ra, nếu sau vài tuần nữa em bỏ cuộc, và rồi sống tiếp với cái cảm giác tội lỗi ấy."

Pepper lắc đầu, bật cười một cách buồn bã.

"Có lẽ anh nên nằm nghỉ. Anh phải chợp mắt một lúc. Mong em hiểu rằng... khi anh nằm mơ, luôn như những ngày gần đây... anh ổn, anh hoàn toàn ổn... anh sẽ mơ về em. Vì sẽ luôn là em." Sau đó, gã tắt phần ghi âm đi và mặc áo khoác của Quill vào.

Những vết hằn do nước mắt rơi in hẳn lên gương mặt Pepper, còn Tony cố an ủi cô.

"Đó là áo khoác của tôi." Quill để ý.

"Xin lỗi-"

"Không sao, được mà." Quill khẽ nói, "Làm như tôi có ở đó để mặc vậy."

Tony nằm xuống sàn, từ từ thiếp đi.

"Chú chết hả?" Peter khóc.

Nebula nhìn thấy gã, và đỡ gã ngồi trên ghế. Cô vỗ vai gã một cách buồn bã rồi bỏ đi.

Tony trìu mến nhìn Nebula và bảo. "Cảm ơn cô. Vì tất cả mọi thứ."

Nebula gật đầu. Cô bối rối vì cái cách mà bản thân trên màn hình đang hành động. Người duy nhất mà cô có thể hành xử như thế chỉ có Gamora. Tony có lẽ là một người đặc biệt.

Sau đó Tony nghe thấy một tiếng nổ to cùng một ánh sáng chói lòa.

"Cái quái gì vậy?"

"Chuyện gì thế?" Pepper lo lắng hỏi.

Tony hé mắt ra, gã giơ tay lên che chắn bản thân trước tia sáng ấy, rồi thấy rõ đó là gì. Carol Danvers đang bay lơ lửng trên không trung, trước mặt gã, cả cơ thể cô rực sáng.

"Carol!" Nhiều người kêu lên và thở phào nhẹ nhõm.

Peter há hốc mồm. "Cô ấy có thể thở bay ngoài không gian ư?!"

"Sức mạnh của đá Không Gian, nhớ không," Wanda nhắc lại.

Pepper lại ôm chầm lấy Tony. "Tạ ơn chúa, cô ấy đến đúng lúc! Nếu cô ấy đến vào sáng hôm sau." Pepper rùng mình, "Em thậm chí còn không dám nghĩ đến."

Tony hôn lên má Pepper. "Vậy thì đừng nghĩ. Giờ thì anh vẫn đang ở đây với em mà." Tony bật cười. "Anh đoán là sau vụ này anh phải gặp cô ấy mới được."

Tại Căn Cứ Avengers, Steve rửa máy cạo râu và lau sạch gương mặt.

"Sao tôi lại không có được cơ hội gặp Steve để râu chứ?" Tony phàn nàn còn Steve khó chịu liếc mắt.

"Giờ tôi đang để râu này."

Sau đó tòa nhà rung chuyển một chút, Steve nhận ra có thứ gì đang đến. Bên ngoài, Carol bay đến cùng con tàu.

Sam huýt sáo tán thưởng khi thấy Carol ẵm cả con tàu. "Tôi có thể thấy vì sao Fury lại gọi cho cô ấy. Tôi mừng là cô ấy bên phe ta." Steve và Tony tán thành.

Steve, Natasha, Bruce và Rhodey chạy đến xem, và Pepper cũng ở đó, nhìn lên trên với sự mong đợi.

"Em đã không nghe gì từ anh tận ba tuần rồi." Tony nhận ra, gã nắm chặt tay của Pepper. "Anh xin lỗi vì đã để em lo lắng, Pep."

"Thật khó để biết là cái này chỉ mới ba tuần sau đó." Scott để ý. "Quá nhiều chuyện đã xảy ra."

Carol nhìn những người còn lại khi thang tàu bay mở ra, và Tony lảo đảo bước ra ngoài. Steve chạy tới đỡ gã xuống.

Tony nhướng mày. "Chà, tôi vui là thấy anh mừng khi gặp lại tôi."

"Tony, đương nhiên là tôi rất mừng khi gặp lại anh." Steve thành thật nói. Tony quay mặt đi, gã không thể chịu đựng được sự thật thà của Steve.

Tony bảo, "Không thể ngăn hắn lại được." Steve nói, "Tôi cũng thế."

"Nhưng lần này chắc chắn sẽ được." Steve kiên quyết nói. "Lần này Thanos sẽ không thắng được đâu."

Tony nhìn Steve và nói, "Tôi mất thằng nhóc rồi."

Peter xanh mặt khi nghe nhắc đến cái chết của mình, Tony chỉ giữ chặt lấy cậu.

Steve buồn bã nhìn gã, bảo, "Tony, chúng ta thua rồi."

Steve rầu rĩ cúi đầu.

Tony định hỏi về Pepper thì cô bước đến, gã nhẹ nhõm hơn hẳn, hai người ôm nhau trước mặt Steve. Gã hôn lên má cô và bước vào trong.

Pepper nắm chặt lấy tay Tony.

Rocket bước đến chỗ của Nebula và ngồi cạnh cô, họ nắm chặt tay nhau, đau buồn trước sự ra đi của cả đội.

Đội Vệ Binh rùng mình, Rocket và Nebula là những kẻ duy nhất còn sống sót trong đội. Rocket còn không thể nhìn vào mắt ai hết.

Đội Avengers buồn bã nhìn đội Vệ Binh.

Bên trong, hình ảnh ba chiều của những người đã chết hiện ra, bao gồm cả Scott Lang và Sharon Carter.

Scott nhăn nhó. "Mấy người nghĩ tôi đã chết rồi. Tuyệt vời. Không lẽ giờ tôi kẹt trong Đường Hầm Lượng Tử mãi luôn à?"

Sam nhướng mày. "Tôi tưởng Sharon không chết chứ?"

Một tờ giấy ghi chú xuất hiện, ghi rằng. "Đội Avengers cố gắng liên lạc với Sharon nhưng không có hồi âm, bởi thế, họ tin rằng cô ấy là nạn nhân của cú Búng Tay. Tuy nhiên, Sharon vẫn đang ẩn náu rất kỹ càng và vẫn còn sống sót."

Sam nhăn mặt, "Ừ, có lý đấy."

Rhodey bảo đã hai mươi ba ngày trôi qua, Natasha thêm vào các chính phủ trên thế giới đang tan rã. Các cơ quan còn tồn tại đang cố điều tra dân số. Hắn đã làm đúng như những gì hắn ta nói. Thanos quét sạch... năm mươi phần trăm các sinh vật sống.

Steve vùi mặt vào lòng bàn tay. "Đây đúng là một cơn ác mộng."

Thor ngồi im lặng trong một góc, Carol nhăn mặt khi thấy hình ảnh của Nick Fury hiện lên giữa danh sách người đã chết.

Clint và Natasha rùng mình khi thấy hình ảnh của Fury.

Tony hỏi giờ hắn đang ở đâu thì Steve nói anh không biết, hắn đã đi xuyên qua cái cổng. Tony nhìn Thor và hỏi thăm tình trạng của anh. Rocket bảo anh đang bực vì anh nghĩ mình đã thất bại, mà thật sự là vậy, nhưng hầu như ai ở đây cũng thế.

Loki nhẹ nhàng thở dài và đặt tay lên vai Thor nhằm an ủi. "Anh trai, đây không phải lỗi của anh."

Thor cay đắng cười. "Đúng vậy mà. Anh đã sắp giết được hắn rồi. Nếu anh nhắm vào đầu, một nửa vũ trụ sẽ vẫn sống sót." Anh vùi mặt vào tay.

Tony nói gã tưởng từ nãy giờ Rocket là một con gấu bông, và Rocket nói có lẽ là thế. Steve bảo họ đã truy lùng Thanos suốt ba tuần nhưng không thu được gì cả.

Clint gầm gừ. Làm sao họ có thể tiêu diệt hắn bây giờ?

Anh định hỏi Tony, nói rằng gã đã chiến đấu với hắn thì Tony bảo rằng không có chiến đấu với hắn vì hắn đã ném cả một hành tinh vào mặt gã và tên pháp sư phố Bleecker đã nhượng bộ trao viên đá cho hắn. Không có trận chiến nào hết vì Thanos là kẻ bất bại.

Tất cả đều có thể cảm nhận được sự căng thẳng giữa Steve và Tony trên màn hình, họ nhìn gã một cách thông cảm. Gã chắc chắn đã bị ám ảnh và tổn thương

Steve hỏi Thanos có cho gã biết về tọa độ hay manh mối gì không thì Tony nói gã đã nhìn thấy điều này vài năm trước và đó là một viễn cảnh.

Tony rùng mình.

"Tony, tôi cần anh tập trung." Steve nói.

"Và tôi thì cần anh. Lúc cần thiết nhất, trong quá khứ. Giờ thì quá muộn rồi anh bạn. Xin lỗi nhé." Tony đã đi quá giới hạn của chính gã.

Tony quay mặt đi, không nhìn nỗi bản thân như thế này.

"Anh biết tôi cần gì không? Tôi cần dao cạo râu." Và rồi gã đập mạnh lên bàn, đẩy hết đồ đạc trên đó xuống đất.

Tony nhăn mặt khi nghe thấy sự giận dữ và căm ghét trong giọng nói của gã. Steve chỉ buồn bã nhìn Tony.

Sau đó Tony giật mạnh ống truyền nước mặc kệ sự phản đối của Rhodey.

Rhodey rên rỉ phản đối. "Tony, anh phải ngồi xuống. Anh sẽ làm chính mình bị thương đó."

"Và tôi tin rằng tôi có nhớ từng nói, khi tất cả những gì chúng ta cần là một bộ giáp sắt bao phủ cả thế giới. Nhớ không? Cho dù nó có ảnh hưởng đến sự tự do tuyệt vời này hay không. Đó là thứ mà ta cần."

Steve lắc đầu. Anh vẫn không đồng tình với ý kiến đó, nhưng Tony trên màn hình vẫn còn ám ảnh và tổn thương vì bị mắc kẹt ngoài không gian và mất đi Peter, nên anh không nói gì cả.

"Nó đã không đi về đâu đúng không?" Steve hỏi.

Sau đó Tony nhắc Steve. "Tôi nói nếu ta thua thì sao. Anh nói, 'Thì ta sẽ thua cùng nhau.' Chà, đoán xem, Cap? Chúng ta thua rồi. Anh không có ở đó."

"Tôi xin lỗi anh Tony. Lần này chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu với Thanos."

"Tôi cũng xin lỗi anh, Cap."

Natasha mỉm cười vì Steve và Tony cuối cùng cũng làm lành và hướng về tương lai.

"Nhưng đó là những gì chúng ta làm, phải không? Việc tốt nhất của ta sau khi thua ấy? Chúng ta là Avengers, chúng ta là Biệt Đội Báo Thù phải không? Đâu phải Biệt Đội Phòng Ngừa đâu?" Rhodey cố giúp gã ngồi xuống, Tony chỉ vào Carol và nói. "Không. Không. Nhân tiện... cô rất tuyệt đấy. Chúng tôi cần cô. Người mới."

Tony đồng tình với bản thân trên màn hình. Không có Carol chắc gã đã chết rồi.

"Tôi thì đã quá mệt rồi... tôi không có gì cho anh cả, Cap. Không tọa độ, không manh mối, không chiến lược, không lựa chọn... Không có gì cả. Còn nữa. Không tin tưởng gì hết, đồ dối trá..."

Mọi người đều căng thẳng khi thấy Tony nói chuyện với Steve. Trông khắc nghiệt đến dữ dội.

Sau đó Tony gỡ mảnh nano trên ngực ra và đặt vào tay Steve. "Đây, cầm lấy. Anh tìm hắn, đeo nó lên, rồi tìm chỗ mà trốn." Gã ngã gục xuống, Steve trông lo lắng, rồi gã bất tỉnh khiến Rhodey và Carol phải giúp đưa gã lên phòng nghỉ.

Steve và Tony rùng mình. Nhưng ít nhất lần này họ sẽ không phải trải qua chuyện này nữa.

Pepper trông bực tức. "Tony, anh đang làm gì vậy chứ?!"

Lát sau, Tony đang nằm trên gường còn Pepper và Bruce quan sát gã. Rhodey bước đến và nói Bruce đã cho gã một liều thuốc an thần. Carol bảo mọi người chăm sóc cho Tony còn cô sẽ mang liều thuốc tiên Bezurian khi trở về. Họ hỏi cô định đi đâu thì Carol bảo đi giết Thanos.

Tony bật cười. "Tôi mừng là cô ấy bên phe ta. Tôi nợ cô ấy mạng sống của tôi."

Natasha bảo ở đây họ làm việc theo nhóm, và cô đang thiếu tinh thần đó. Steve nói anh biết trên kia là địa bàn của cô ấy, nhưng đây cũng là cuộc chiến của họ. Rhodey hỏi cô biết hắn đang ở đâu à, và cô nói cô có mối quan hệ rộng rãi. 

"Đừng bận tâm." Nebula lên tiếng khiến tất cả quay sang nhìn. "Tôi có thể nói cho các người biết Thanos đang ở đâu."

Gamora và Nebula liếc mắt nhìn nhau. Ở Khu Vườn.

Lát sau, khi tất cả đã đứng đầy đủ thì cô nói, "Thanos dành nhiều thời gian để cố gắng hoàn thiện tôi. Trong lúc ấy, hắn luôn miệng kể về kế hoạch lớn của mình. Kể cả khi bị tháo hết các bộ phận, tôi vẫn muốn làm hắn hài lòng."

Nebula cau có giận dữ.

Nebula nói tiếp, "Khi tôi hỏi, ta sẽ đi đâu khi kế hoạch hoàn thành? Câu trả lời của hắn luôn giống nhau. Đến Khu Vườn."

Rhodey không nhịn được bật cười.

"Dễ thương nhỉ. Thanos có kế hoạch nghỉ hưu."

Và rồi Rocket mở hình ảnh ba chiều của Trái Đất ra, nói rằng sau khi Thanos búng tay, Trái Đất trở thành điểm khởi đầu của một luồng năng lượng vũ trụ kỳ quái mà chưa ai từng nhìn thấy trước đây. Sau đó Rocket cho hiện ảnh ba chiều của một hành tinh khác, là hai ngày trước Thanos đã sử dụng các viên đá trên hành tinh này.

"Hắn lại sử dụng các viên đá." Natasha nhận ra.

"Giờ thì mọi người sẽ đưa tất cả trở về." Sam nói.

Bruce nói họ sẽ đi mà thiếu nhân lực đấy, nhưng Carol nói họ sẽ lấy lại những viên đá và dùng nó để mang mọi người trở về.

Niềm hy vọng dâng trào. Tất cả đều mong chuyện này sẽ thành công.

Natasha bảo, "Cho dù có nhỏ nhoi đi chăng nữa, thì chúng ta vẫn nợ những người không ở trong căn phòng này một cơ hội để thử."

Natasha đồng tình. Cô phải thử vì gia đình Bartons, Yelena, Alexei và Melina.

"Nếu ta thực hiện, sao ta biết được nó sẽ khác lần trước." Bruce thắc mắc. Và Carol nói vì lần trước họ không có cô.

Tony nhếch mép. "Tôi thích cô ấy rồi đấy."

Rhodey bảo tất cả mọi người ở đây đều kiếm sống bằng nghề siêu anh hùng và hỏi bấy lâu nay cô đã ở đâu. Carol nói ngoài kia có rất nhiều hành tinh, và không may là nơi đó không có các Avengers.

"Chính xác."

Thor, người đã luôn im lặng ăn bánh đến giờ, đứng dậy và bước lại trước mặt Carol. Anh giơ tay lên, Stormbreaker bay đến từ phía bên phải sát ngay Carol. Cô nhếch mép cười, và anh nói, "Tôi thích cô này."

Thor đồng tình với chính anh trên màn hình.

"Cùng đi bắt tên chó đẻ này thôi." Steve nói.

"Để ý ngôn ngữ!" Natasha bảo, trong khi Clint, Tony, Thor, và Bruce bật cười.

Steve khó chịu. "Tôi mệt với cái trò đùa này rồi. Đã ba năm rồi. Quên nó đi!"

Tony cười. "Anh thật sự nghĩ tụi này sẽ bỏ qua nó dễ dàng như vậy hả?"

Bucky nhướng mày. "Steve đã lên lớp mấy người về chuyện để ý ngôn ngữ hả?" Các thành viên Avengers gốc gật đầu, trong khi mặt Steve dần chuyển hồng. Bucky phá ra cười. "Tôi không thể nào tin được Steve lại là người kêu tất cả để ý từ ngữ. Cậu ta hay thêm từ 'Mẹ kiếp' vào câu nói lắm."

Tony khúc khích cười, gã nhìn Steve. "Vậy là anh ta chỉ là kiểu như ra giọng như ông già thôi nhỉ."

Steve xấu hổ ôm mặt, nhưng anh mừng khi thấy Bucky và Tony có chút hòa thuận.

Lát sau, Steve, Natasha, Thor, Bruce, Rhodey, Rocket, Nebula và Carol bay ra ngoài không gian trên con tàu Benatar. Rocket hỏi ở đây có ai chưa từng ra ngoài vũ trụ không thì Steve, Natasha và Rhodey giơ tay lên. Rocket bảo họ đừng nôn trên tàu của hắn.

"Tôi sẽ giết hết nếu các người nôn trên tàu đấy." Rocket bảo. Quill định xen vào, nói đó không phải là tàu của Rocket, nhưng anh nhớ ra tất cả họ đều đã chết rồi.

Bucky quàng vai Steve và hào hứng nói, "Tôi không thể nào tin được cậu ra ngoài không gian đó Steve. Một quãng đường dài từ Brooklyn." Steve bật cười và đồng ý với Bucky.

"Tôi quên mất là Bruce từng ở ngoài không gian rồi." Tony nói khi gã thấy Bruce không giơ tay lên.

Bruce nhăn mặt. "Ừ, Sakaar cũng... thú vị." Anh chắc chắn không bao giờ muốn trở lại đó.

Họ đi qua các điểm nhảy, và sau đó, Carol bay xuống thám thính. Steve đang nhìn vào bức hình của Peggy trong chiếc la bàn cũ nhằm tăng thêm sự can đảm và vững tâm rằng cô luôn ở bên anh.

Steve thở dài khi nghĩ đến Peggy. Đội Avengers buồn bã nhìn Steve.

"Cậu nên quên cô ấy đi Steve." Bucky nói, an ủi Steve. "Cô ấy đã sống một cuộc đời dài và hạnh phúc."

"Tôi biết. Đã hai năm rồi, nhưng chỉ là thật khó để chấp nhận rằng cô ấy đã đi rồi."

"Chuyện này sẽ thành công mà Steve." Natasha quả quyết.

"Tôi biết là thế." Steve quay sang nhìn cô, "Vì tôi không biết phải làm gì nếu không được nữa."

Steve thở dài. Anh mong chuyện này sẽ thành công.

Carol bay đến và nói bên dưới không có vệ tinh, quân đội hay tàu chiến. Chỉ có hắn thôi.

Tất cả bị sốc. Hắn chỉ có một mình thôi à?

"Và chỉ thế là đủ." Nebula nói. Trên hành tinh, bộ giáp của Thanos đã được mặc cho bù nhìn rơm.

"Cái quái gì vậy?" Sam kêu lên.

Thanos đang đi lững thững xung quanh, nhặt những quả mọng xa lạ.

Tất cả gầm gừ giận dữ khi nhìn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net