🎶Chương 128 (PN2): Anh có một bí mật🎶

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiệm Bánh Sò

Chi tiết trong đó tạm thời không nói tới, tóm lại, lần này may cho Văn Tâm, thời gian hạn chế biến thành mèo của Kỳ Trưng vẫn còn đó. Nếu không, cô chỉ sợ mình không chịu qua nổi đêm nay. Cả người đau nhức, vừa oải vừa mệt. Người đàn ông bên cạnh đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, cứ như ngay cả hô hấp cũng ngừng vậy. Văn Tâm biết, anh không muốn ngủ mà là bị cưỡng ép phải ngủ.

Nhưng giờ Văn Tâm lại nằm trong chăn mở to mắt không chịu ngủ, cô nghĩ đến lời Kỳ Trưng nói với mình trước khi ngủ. Anh nói, đợi sáng mai tỉnh dậy, anh sẽ nói cho cô một bí mật. Một bí mật về bản thân anh. Tình huống lúc đó Văn Tâm không nghĩ nhiều được, sau khi hồi thần lại, những lời này cứ quanh quẩn bên tai Văn Tâm, mãi không thể tiêu biến. Cô nhịn không được suy đoán rốt cuộc bí mật ấy là gì. Chẳng lẽ, Kỳ Trưng định thừa nhận với cô sự thật mình là Nhóc con? Với hiểu biết của Văn Tâm và tính cách Kỳ Trưng, cô vốn tưởng anh sẽ ôm bí mật này xuống phần mộ mới thôi, nhưng trông tình hình hôm này, Kỳ Trưng định ngả bài trước khi hai người kết hôn thì phải.

Văn Tâm rất bất ngờ. Nghĩ kĩ lại thì hình như trước giờ cô chưa từng có ý định nói bí mật của mình cho Kỳ Trưng, dù hai người đã sắp kết hôn với nhau, chỉ còn thiếu bước đi lĩnh chứng thôi, thậm chí còn đã quan hệ thân mật với nhau. Xuyên vào sách, biến thành mèo... Những chuyện phản khoa học như vậy đâu phải là chuyện người thường có thể tiếp nhận được.

Nhưng, ngay cả bí mật như vậy Kỳ Trưng cũng định nói cho cô. Một lần nữa, Văn Tâm có thể xác định tình cảm của anh đối với mình vô cùng nghiêm túc, không có chút giả dối nào. So với sự thẳng thắn thành khẩn của Kỳ Trưng, trông cô không hề có chút thành ý nào cả.

Nhưng một khi cô nói ra bí mật của mình thì anh sẽ nghĩ thế nào đây? Nếu anh biết ngay từ đầu cô đã biết anh là người, mục đích ban đầu đối xử tốt với anh không hề đơn thuần thì sao. Hoặc là., anh biết rõ ràng cô biết cách khiến anh khôi phục như thường nhưng vẫn theo tư tâm không chịu nói...

Anh... có giận cô không?

Dường như trước giờ Văn Tâm chưa từng nhìn thấy Kỳ Trưng nổi giận. Lúc ở hình mèo không tính, khi đứng trước mặt cô, lúc nào anh cũng rất bình tĩnh, bất luận cô có yêu nào nào quá đáng, anh cũng thỏa mãn tất. Nếu anh nổi giận...

Văn Tâm rụt người trong chăn, bất giác run lập cập. Cô nghĩ đến kết cục của nguyên chủ trong sách. Văn Tâm nhịn không được quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Lúc ngủ trông anh nhu hòa hơn không ít, chân mày hơi chau cũng giãn ra khiến khí thế trên người thu lại, trông có vẻ vô hại. Văn Tâm biết, khi anh mở mắt ra, anh chính là người đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn này, nhân vật như vậy không liên quan xíu nào đến hai chữ vô hại hết. Nhưng giờ anh lại nằm an ổn bên cạnh mình, thả lỏng cảnh giác không chút phòng vệ.

Văn Tâm thừa nhận, mình mềm lòng. Nếu anh đã nguyện ý cho cô xem điểm yếu nhất của mình, cô cũng không nên giấu giếm anh nữa mới đúng. Nhưng dù sao cô đã ôm bí mật này lâu như vậy... Trên thế giới này không ai biết kỳ ngộ của cô, cũng khong ai có thể ý giải tình cảnh của cô. Thời gian trôi qua, đôi lúc cô cũng có cảm giác cô đơn. Huống chí, nếu nói người duy nhất trên thế giới này đáng để Văn Tâm tin cậy nhất thì cũng chỉ có người đàn ông trước mặt.

Nghĩ đến đây, Văn Tâm an tâm hơn hẳn. Cô rụt mình vào lòng Kỳ Trưng, khép mắt chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này kéo dài đến giữa trưa ngày hôm sau. Lúc Văn Tâm dậy, mặt trời đã lên cao, dù cách tấm rèm thật dày ánh mặt trời cũng chiếu sáng đến mức cô không thể mở mắt được. Rất nhanh, một bàn tay to lớn đưa lên mặt cô che ánh mặt trời giúp cô, cô mới từ từ mở mắt.

"Kỳ Trưng?" Giọng cô hơi khàn, hoàn toàn không giống giọng nói ngọt ngào thường ngày.

"Đừng nói chuyện, uống nước trước đã." Kỳ Trưng đỡ cô lên, đưa ly nước đến bên miệng cô: "Sao giọng em lại khàn thành như vậy?"

Văn Tâm cứng đơ người, tức giận trừng anh. Do ai chứ?

"Ngoan, uống nước đi." Khóe miệng Kỳ Trưng ngậm ý cười, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng cô.

"Không uống." Văn Tâm xoay đầu đi chỗ khác, giận dỗi.

Kỳ Trưng tự hớp một ngụm rồi ép môi mình lên môi cô: "Không uống cũng phải uống."

Nước khoáng ấm áp mang theo hương vị của người đàn ông, từ đầu lưỡi đến tận cổ họng. Có lẽ vì quá khát, cơ thể Văn Tâm bất giác thèm nước, cô chủ động kéo tay Kỳ Trưng, không cho anh rời đi. Kỳ Trưng chẳng ước gì được vậy, nụ hôn càng thêm kịch liệt, càng lúc càng không thể vãn hồi. Mãi đến khi Văn Tâm ý thức được chuyện đêm qua lại sắp tái diễn, bản năng sinh tồn của cô trỗi dậy, đẩy anh ra.

"Từ từ đã, không phải anh nói sáng dậy sẽ nói cho em nghe một bí mật sao?"

Ánh mắt như Kỳ Trưng như đang rực cháy, hơi thở nặng nề: "Đợi chút nữa rồi nói."

Văn Tâm đã sớm vừa quen vừa sợ hãi ánh mắt ấy của anh, cô vội vàng chuyển đề tài: "Anh nói cho em trước đi, sau khi anh nói xong, em cũng nói cho anh nghe một bí mật của em."

"Bí mật của em?" Động tác của Kỳ Trưng khựng lại: "Em có bí mật?"

Văn Tâm chớp chớp mắt, hừ nhẹ: "Đương nhiên là có."

Trên mặt Kỳ Trưng viết đầy hai chữ không tin. Nhưng chung quy anh vẫn bị gợi lên sự tò mò, hơn nữa anh cũng nhìn ra được hôm qua Văn Tâm bị dày vò hơi thảm, bây giờ cô còn hơi sợ. Anh không muốn chuyện này biến thành việc khiến Văn Tâm sợ hãi về sau. Vì vậy, Kỳ Trưng kéo cô ôm vào lòng, nhẹ nhàng nhéo mặt cô: "Nói rồi đó, anh nói trước, sau đó đến lượt em."

"Được, nói rồi đó." Văn Tâm gật đầu.

"Em không được cười."

Kỳ Trưng nhấp môi, ánh mắt cô tình lảng tránh Văn Tâm, dường như đang xấu hổ lắm. Văn Tâm thầm nghĩ, anh đang nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của cô đó hả? Cô đường đường là một diễn viên mà năng lực quản lý biểu cảm lại tệ đến vậy hả?

Văn Tâm nghiêm trang khẳng định: "Em đã luyện tập chuyên nghiệp lắm rồi, tuyệt đối không cười." Nhưng mà, ngoại trừ tình huống đặc biệt buồn cười thôi.

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Đợi Kỳ Trưng nói ra sự thật mình là Nhóc con, nhất định cô phải biểu hiện sự kinh ngạc, sau đó lại cảm động rơi lệ, cuối cùng ôm lấy anh, nói ra bí mật của mình trong tiếng khóc... Mọi sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu ngọn gió đông. Bí mật của Kỳ Trưng rốt cuộc là...

"Kỳ thật... đêm qua, anh là lần đầu." Kỳ Trưng khó nhọc mở miệng.

Văn Tâm: ???

Chỉ vậy?! Không phải chuyện này ai cũng biết sao???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net