🎶Chương 37: Cũng là mèo thôi mà!🎶

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiệm Bánh Sò

Mèo đen vô cùng yên tâm về ông nội nhà mình. Bao nhiêu năm qua, số người muốn lấy lòng ông nội không nói đến chục nghìn thì cũng được tầm nghìn rồi. Cái gì mà ông ấy chưa từng thấy qua? Chỉ là một con mèo rừng, mấy trò mèo này căn bản không lọt mắt ông nội đâu.

Nhưng lúc mèo đen cho rằng ông nội sẽ không chút lưu tình ném con mèo rừng kia xuống, đã thấy Kỳ lão gia tử vươn tay phải nắm quyền sinh sát to lớn như lơ đã hạ xuống cái bụng con mèo rừng, xoa xoa~

"..." Mèo đen khiếp sợ mở to hai mắt nhìn.

Cùng lúc đó, mèo rừng cũng thấy được biểu tình này của mèo đen, không chút do dự bắt đầu cười nhạo nó: "Hahaha, tên Nhóc đen kia mở to mắt ra nhìn nè! Ta liếc mắt một cái đã nhìn ra ông lão này cũng là một người cuồng mèo, mà đã vậy thì nhất định không thể chịu được sự dụ hoặc của bụng mềm được."

Mèo đen hung tợn liếc hắn một cái: "Xuống ngay cho ta, ông nội không phải là người mi có thể trêu chọc."

"Ông? Mi nói... đó là ông mi?" Mèo rừng như đột nhiên ngộ ra gì đó.

Mèo đen không trả lời, chỉ vươn thẳng người, xòe móng vuốt sắc ngọn ra uy hiếp: "Nếu mi còn không xuống thì đừng trách ta động thủ."

Mèo rừng theo bản năng co rúm người, nhưng vẫn căng da đầu không nhảy đi: "Mi nói đó là ông của mi, vậy mi cũng là người Kỳ gia sao? Mi là ai đó, không phải là Kỳ Trưng chứ?"

Kỳ gia đại danh đỉnh đỉnh, mèo rừng không thể không biết. Đặc biệt là vị Kỳ Trưng tuổi trẻ đầy hứa hẹn kia, mới hai mươi lăm tuổi đã khiến toàn bộ thương giới chỉ nghe tên đã sợ vỡ mật. Lúc trước quả thực mèo rừng đã thu được tin tức trong nội bộ Kỳ gia có biến lớn, người thừa kế Kỳ Trưng đã gặp chuyện rồi. Nhưng nếu mèo đen thực sự là Kỳ Trưng thì mọi chuyện dễ dàng rồi... Trong mắt mèo rừng hiện lên tia nghiền ngẫm: "Đừng keo kiệt chứ, dù sao mi cũng biết thân phận của ta mà."

"Chuyện này không liên qua đến mi." Mèo đen không thừa nhận cũng không phủ nhận.

"Xem ra là đúng tám chín phần mười rồi, ta biết tính Kỳ Trưng, chính là cái tính tình khiến người ta tức điên này đây." Mèo rừng không sợ chết bình luận.

Lửa giận của mèo đen đã lên đến kíp nổ rồi, theo bản năng muốn vồ vuốt chụp lấy con mèo rừng kia. Chỉ là đúng lúc này, Văn Tâm lại đột nhiên duỗi tay sờ sờ đầu mèo đen: "Nhóc con cũng ngoan lắm, nhưng nếu ông thích Cậu ba thì cũng không phải không thể."

Mèo rừng: ?

Tâm tình mèo đen sung sướng không ít.

Kỳ lão gia tử lại ho khan hai tiếng, yêu lặng rụt tay về, dùng ánh mắt ra hiệu ý bảo quản gia ôm mèo rừng xuống, nói: "Nghe nói giờ cô còn đang ở khách sạn, nuôi nhiều mèo như vậy, ở khách sạn không tiện nhỉ?"

"Cũng tạm ạ, cháu thuê hai phòng sát vách." Văn Tâm khẽ trả lời.

Kỳ lão gia tử không hề chớp mắt một cái, trực tiếp ra lệnh: "Ở gần đây Kỳ gia có một biệt thự, ta sẽ phái người giúp cô dọn vào."

"Chuyện này... không tốt lắm đâu..." Văn Tâm trợn mắt há hốc mồm.

Quần chúng vây xem càng kinh ngạc rớt cằm. Đây là cái công ty thần tiên gì vậy, mới đó đã tặng biệt thự?

Nhưng mà Kỳ lão gia tử đưa ra lí do đường hoàng khiến người ta không thể tìm ra nửa điểm vô lý: "Cô đã là nghệ sĩ dưới trướng Kỳ Thị ta, những đãi ngộ nên có một cái cũng không thể thiếu."

Mọi người trong đoàn, đặc biệt là Nguyễn Thu sắp điên mất rồi. Nguyễn Thu bấu víu lấy Kỳ Thiên chẳng qua là muốn thông qua Kỳ Thiên bám lấy danh Kỳ gia thôi. Nên dù cô ta biết Kỳ Thiên hoa tâm không đáng tin thì ngày nào cô ta vẫn hao hết tâm tư đeo bám Kỳ Thiên, trong tối ngoài sáng đấu đoạt với những minh tinh khác. Vất vả mãi mới thành công, Kỳ Thiên rốt cuộc cũng thừa nhận thân phận bạn gái của cô ta. Nhưng Nguyễn Thu lại không ngờ được, Kỳ Thiên không những không vả mặt Văn Tâm mà ngược lại còn làm trò trước mặt nhiều người như vậy, còn bị Kỳ lão gia tử dạy dỗ. Kỳ lão gia tử, người cầm quyền chân chính của Kỳ gia. Đừng nói Kỳ Thiên, ngay cả bản thân Kỳ Trưng cũng không dám làm càn trước mặt lão gia tử.

Vậy mà ông ta cũng nói giúp Văn Tâm! Không chỉ chính thức công nhận Văn Tâm là nhất tỷ của Kỳ Thị, hơn nữa còn vung tay ngay một căn biệt thự. Phó Lăng Huyên còn đang ở khách sạn kia kìa, Văn Tâm lại được ở trong biệt thự, chuyện này trào phúng cỡ nào chứ! Đợi đến ngày mai, chuyện hợp đồng của Văn Tâm nhất định sẽ ùa lên hotsearch, đến lúc đó mọi người đều sẽ biết Văn Tâm là nhất tỷ mà Kỳ Thị sắp sửa dùng toàn lực bồi dưỡng. Tài nguyên và tiền tài đếm không hết sẽ cuồn cuộn gom lại chỗ Văn Tâm. Mà Nguyễn Thu thì sao, sẽ không ai nhớ đến cô ta cả!

Thảm hại hơn là, nếu người nói ra là đạo diễn Hứa hay là những người khác thì Nguyễn Thu và Phó Lăng Huyên còn có thể tự tin đứng ra châm chọc mỉa mai, nhưng đó lại là Kỳ lão gia tử. Cho Nguyễn Thu trăm lá gan cô ta cũng không dám đối nghịch với Kỳ lão gia tử, thậm chí từ nay về sau để không chọc đến Văn Tâm, cô ta còn phải hạ mặt mũi mình xuống thiết lập quan hệ tốt với Văn Tâm. Vì vậy cô ta chỉ có thể nhịn! Nhìn Văn Tâm dựa vào mèo nhà mình lấy lòng lão gia tử, nhìn Văn Tâm được mọi người hâm mộ.

Cô ta bấm chặt ngón tay vào lòng bàn tay. Đau! Nhưng phải nhịn!

____________________

Lão gia tử nói là làm, nói một không hai. Mặc kệ Văn Tâm có cần hay không thì tóm lại căn biệt thự này cũng là của cô rồi. Buổi trưa sau khi quay xong, nhân viên của Kỳ Thị đã đợi trước cửa khách sạn giúp Văn Tâm và ba con mèo dọn qua. Người phụ trách hỗ trợ chuyển nhà lần này cũng là người quen của Văn Tâm, chính là Đường Duệ.

Tâm tình Đường Duệ cũng rất phức tạp. Sau khi chuyện của Kỳ Trưng bại lộ, anh ta còn tưởng rằng Kỳ lão gia tử sẽ nghiêm tra chuyện Kỳ Trưng lợi dụng Kỳ Thị trợ giúp Văn Tâm. Không ngờ, Kỳ lão gia tử lại tự mình đi gặp cô ấy một chuyến, thậm chí còn đứng về phía Văn Tâm luôn.

Căn biệt thự này vốn thuộc về Giải trí Kỳ Thị, vốn còn định cải tạo nó thành một văn phòng để dễ bề quản lý các dự án tại phim trường. Nhưng Kỳ lão gia tử chỉ cần ra lệnh một tiếng, biệt thự đã được đưa cho Văn Tâm. Rốt cuộc là Văn Tâm có mị lực gì chứ, lại có thể khiến cả hai ông cháu Kỳ gia đều cam nguyện nâng đỡ cô? Kỳ Trưng thì Đường Duệ còn có thể hiểu được, dù sao thì trai tài gái sắc trời sinh một cặp, nhưng Kỳ lão gia tử thì...

Từ kính chiếu hậu ô tô, Đường Duệ liếc nhìn Văn Tâm và ba con mèo của cô. Hai trong ba con hình như đang đánh nhau, cho nên Văn Tâm kẹp giữa phải vừa đè lại vừa khuyên, giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng, dù là ai cũng không cảm thấy cô là một người tâm cơ gì cả. Hơn nữa, Đường Duệ cũng từng theo dõi sinh hoạt của Văn Tâm. Trừ đóng phim và quay gameshow thì hoạt động yêu thích duy nhất của Văn Tâm hình như chính là nuôi mèo.

Hay là... Văn Tâm có con của Tổng giám đốc Kỳ?

Nếu vậy thì cũng có thể lí giải được vì sao Kỳ lão gia tử lại khách khí với Văn Tâm như vậy. Phân biệt thự cho Văn Tâm, còn căn dặn mình tìm trợ lý cho Văn Tâm, còn không phải là muốn chăm sóc tốt cho Văn Tâm sao?

Đường Duệ không thể bình tĩnh nổi, ngay cả tay lái cũng run rẩy: "Cô Văn à, trên đường xe nhiều, cô hãy chú ý an toàn."

"Hửm? Không phải giờ không có xe sao?" Văn Tâm kéo mèo đen đang quơ quào vào lòng, thần sắc mờ mịt.

Đường Duệ lại nói: "Giờ không có thì không đại biểu sau này sẽ không có, hơn nữa cô phải thắt dây an toàn kỹ càng đó, nhất định phải cẩn trọng thân thể."

Văn Tâm không hiểu sao Đường Duệ lại đột nhiên quan tâm mình như vậy, nhưng đó cũng là ý tốt, vì thế liền gật đầu đồng ý: "À, cảm ơn trợ lý Đường."

Đường Duệ nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục an tâm lái xe.

Vị trí của biệt thự này rất gần phim trường, chỉ cách hai kilomet, trước khi đón Văn Tâm đến Đường Duệ đã cho người đi quét dọn sạch sẽ rồi, chỉ chờ Văn Tâm dọn vào thôi. Mười phút sau, Văn Tâm cùng Lý Tinh Tinh, hai người ba mèo chính thức vào nhà mới.

Biệt thự này được xây theo kiểu truyền thống có ba tầng, tầng một là phòng khách, phòng bếp và có một phòng ngủ, tầng hai là phòng sách, phòng giữ đồ, tầng ba còn có phòng tập vũ đạo, yoga và phòng xem phim. Nhưng hiện tại, toàn bộ những căn phòng đầy đủ công năng kia đều được Văn Tâm yêu cầu cải tạo cả thành phòng ngủ. Đương nhiên, không phải cho người ở mà là mèo.

Văn Tâm mang ba Đại lão theo tham quan từng căn phòng một.

"Căn phòng lấy màu hồng làm chủ đạo này là cho Em gái nè, bên trong còn có ổ mèo siêu mềm siêu thoải mái, còn có rất nhiều đồ chơi hình đồ ăn vặt, Em gái nhất định sẽ rất thích cho xem."

Ragdoll có chút không hài lòng kêu một tiếng: "Meo~" Gì chứ, chỉ là đồ chơi hình đồ ăn vặt thôi sao, còn tưởng là thật đâu!

Văn Tâm lại sang một căn phòng khác ở tầng hai: "Căn phòng này phong cách đơn giản, rất thích hợp cho Nhóc con, còn có nhà cây cao để leo trèo nữa, có thích không?"

Mèo đen quét mắt nhìn căn phòng một cái, không có ý kiến gì.

Căn phòng cuối cùng, vừa đẩy cửa ra đã tràn ngập các loại đồ chơi lông xù. Mèo rừng vừa thấy đã nhảy phốc vào, lăn lăn lộn lộn trong đống đồ chơi đó, lưu luyến mãi không chịu ra.

Cả ba con mèo đều có không gian hoạt động riêng. Hơn nữa, Văn Tâm còn mua thêm đồ chơi trang trí thêm cho phòng. Về tổng thể thì Văn Tâm vẫn rất vừa lòng, phạm vi hoạt động của ba con mèo lớn hơn nhiều, hơn nữa ba con mèo nhà cô cũng không phải mèo bình thường, hoàn toàn có thể tự chơi vui được. Sau này lại mua thêm ít sách, TV, cứ vậy thì các Đại lão có thể tận tình phóng thích bản thân rồi.

Quả thực là thoải mái quá mà!

Dù sau này có con thứ tư thứ năm cũng không sợ không đủ chỗ ở. Huống chi nơi này còn cách phim trường gần như vậy, ngày nào Văn Tâm cũng có thời gian về chăm mèo, hoàn toàn không lo lắng vấn đề khoảng cách.

Quả nhiên, có tiền thật là tốt, tuy rằng cứ có cảm giác "ăn hôi" sao sao ấy. Nhưng đây cũng là vì để Đại lão sinh hoạt thoải mái hơn, tường tượng như vậy, Văn Tâm hoàn toàn không cảm thấy ngượng ngùng tí nào.

"Như vậy đi, mọi người về phòng mình chơi nhé, mẹ đi nghỉ ngơi trước đây."

Dàn xếp xong cho ba con mèo, Văn Tâm duỗi cái eo lười, đang định về phòng nghỉ ngơi, ai ngờ ba con mèo lại không hẹn mà cùng đi theo sau cô, cũng đi xuống lầu luôn. Văn Tâm sửng sốt: "Làm sao vậy, không hài lòng với việc phân phòng ngủ sao?"

Bé Ragdoll nâng đầu, ngọt ngào kêu: "Meoo~" Vừa lòng lắm á, nhưng tui muốn ở cùng Văn Tâm cơ~

"Meo meo~" Mèo rừng cũng kêu phụ họa. Tui cũng vậy đó, một mình ở phòng lớn rất cô độc, nhàm chán chết được, không thú vị chút nào.

Chỉ có mèo đen không nói không rằng.

Văn Tâm dở khóc dở cười: "Vậy mấy đứa cứ đi theo đi, nhưng tối khi đi ngủ thì phải ngoan ngoãn về phòng đó."

"Meo!" Có thể!

"Meo meo!" Tui đồng ý!

"Ừm." Cũng được.

Giữa ba con mèo cũng đạt thành hiệp định, dù sao thì Văn Tâm chỉ có một cái giường, cả ba con mèo đều ngủ chung thì quá chật, ai cũng không được. Vì thế, cả nhà đều sinh hoạt cả dưới tầng một, ăn uống xem TV gì đó, Tới giờ ngủ, ba con mèo về lại phòng.

Trước khi đi mèo rừng còn không quên châm chọc mỉa mai mèo đen một phen: "Con mèo nào đó không cần giả thanh cao đâu, nói là tự ngủ lại lén chui vào chăn của Văn Tâm."

"Yên tâm, ta không giống tên nào đó, đắm mình trụy lạc, ngay cả bụng cũng khoe ra cho người ta xem." Mèo đen không chút khách khí đánh trả.

"Cái gì? Khoe bụng? Nhóc đen anh nói ai khoe bụng?"

"Còn có thể là ai?"

"Hừ, cười nhạo ta hả, có bản lĩnh thì mi cứ thanh cao đi, đừng để Văn Tâm ôm mi, để ta xem chừng nào thì mi mới khôi phục!"

"Không cần mi nhọc lòng."

Mèo đen lắc lắc đuôi, đi về phòng mình. Nói thật căn phòng này có phong cách rất giống phòng của Kỳ Trưng lúc trước, đơn giản khí thế, lại có một cảm giác thoải mái. Hơn hai mươi năm qua, anh đều nghỉ ngơi trong căn phòng thế này, mấy cái chỗ ban công sofa linh tinh gì đó đều không tính.

Nhưng đến lúc đêm khuya tĩnh lặng, mèo đen làm thế nào cũng không ngủ được. Căn biệt thự này thật sự rất lớn, nhưng vấn đề là, quá lớn. Trước kia khoảng cách giữa nó và Văn Tâm chỉ có bảy tám mét, lỗ tai hoàn toàn có thể nghe được bất kỳ động tĩnh gì của cô ở kế bên. Giờ đã tách ra ngủ ở tầng hai, hiệu quả cách âm của phòng này cũng rất tốt, hoàn toàn không nghe được động tĩnh gì của Văn Tâm.

An tĩnh như vậy lại làm mèo đen không quen. Nó có một ý nghĩ muốn đẩy cửa xuống lầu tìm Văn Tâm, nhưng lại sợ bị hai con mèo cách vách nhìn thấy, cười nhạo nó là con mèo dính người. Do do dự dự mãi, đã sắp đến hai giờ rồi, mèo đen vẫn không ngủ được. Cuối cùng, không nhịn được nữa, giờ này chắc hai con mèo đáng ghét kia cũng đã ngủ rồi. Vì vậy mèo đen rón ra rón rén, quỷ mị len trong màn đêm như trộm lẻn xuống lầu, đến trước cửa phòng Văn Tâm.

Kẹt một tiếng, cánh cửa khép hờ nhẹ nhàng được đẩy ra. Men theo mùi quen thuộc của Văn Tâm, mèo đen đang định nhảy lên, đột nhiên... Hai cặp đốm sáng trong đêm đồng thời nháy lên.

Mèo rừng càn rỡ cười: "Hahaha, mi xem ta nói đúng chưa, Nhóc đen cũng nhịn không được!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net