🎶Chương 58: Ôm một cái🎶

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiệm Bánh Sò

Cũng may, cảm giác thần kỳ này kéo dài không bao lâu. Một lát sau, Liên Văn Bách không nghe được gì nữa. Cậu chỉ cho là gần đây mình quá mệt mỏi, ban ngày quay chương trình, buổi tối viết nhạc, thầm nghĩ đêm nay phải nghỉ ngơi thật tốt rồi tiếp tục đến chỗ Văn Tâm học nghệ.

"Để tôi xem, hử?" Liên Văn Bách nhìn bọt nước trên tay Văn Tâm, sửng sốt.

"Sao vậy? Lúc nãy ăn không no hả?" Văn Tâm dùng mu bàn tay xoa xoa mồ hôi mỏng trên trán, thuận miệng hỏi.

"Tay của cô..." Liên Văn Bách ngơ ngác chỉ.

Văn Tâm chẳng để ý tí nào phất phất tay: "À, cái này hả, hôm qua lúc lấy sườn ra khỏi lò không cẩn thận bị phỏng thôi."

Người xem cũng thấy vết phỏng, lập tức đau lòng vì Văn Tâm. Tuy Văn Tâm là người duy nhất biết nấu ăn trong biệt thự nhưng chương trình cũng đâu thể dùng một con cừu cân lông cả đàn chứ? Tâm Tâm cũng là nữ minh tinh được nuông chiều từ bé, là bảo bối được fans nâng trong lòng bàn tay, không phải là đầu bếp của chương trình mấy người! Rất nhanh đã có fans tổ chức hợp lại muốn đến kháng nghị dưới trang Weibo của chương trình. Cũng có một ít kẻ gây rối cho rằng Văn Tâm tham gia chương trình này nhận nhiều tiền cát xê như vậy, chỉ bị phỏng một tí thì có gì, cô ta chịu cũng đáng.

Nhưng, tâm tình Liên Văn Bách lúc này lại càng phức tạp. Vì trước khi cậu ta tới phòng bếp không thể biết tay Văn Tâm có bóng nước. Vừa mới nãy rõ ràng Liên Văn Bách nghe thấy có mấy tiếng nói thảo luận vấn đề vết bóng nước này, có một giọng còn nói phải có biện pháp giải quyết. Nhưng trong phòng bếp trừ Liên Văn Bách và Văn Tâm căn bản không có người thứ hai. Chẳng lẽ... Có ma?

Sắc mặt Liên Văn Bách lập tức tái nhợt, một chàng trai cao to mét tám vậy mà giờ lại chân tay run rẩy đứng không yên.

"Cậu sao vậy?" Văn Tâm bị vẻ mặt này của Liên Văn Bách dọa sợ.

"Không... không có gì..." Liên Văn Bách cố gắng nở một nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, rõ ràng đã sợ chết mà vẫn nhắc nhở Văn Tâm: "Chỗ tôi có thuốc trị phỏng, cô có cần không?"

Văn Tâm đang muốn lắc đầu, Liên Văn Bách lại trực tiếp giữ chặt cô: "Đi đi đi, tôi dẫn cô đi bôi thuốc."

"Hả?"

Liên Văn Bách thoạt nhìn rất gầy, không nghĩ tới sức lực lại lớn như vậy. Văn Tâm còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị cậu ta kéo đi xa, đến khu vực góc chết của cameras Liên Văn Bách mới thở hổn hển dừng lại. Văn Tâm nhìn thoáng qua ba con mèo không yên tâm đi theo, nhất thời câm nín. Ý này là muốn giám sát hả?

Thoát khỏi cameras, rốt cuộc Liên Văn Bách có thể hoàn toàn buông thả nỗi sợ của mình, cậu ta còn hận không thể bồi thường tiền vi phạm hợp đồng rồi nhanh chóng chạy khỏi cái chỗ quỷ quái này luôn. Chỉ là trước đó, cậu phải nhắc nhở Văn Tâm đã, đây là trách nhiệm của một người đàn ông.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Văn Tâm đã phát giác ra có gì đó không đúng.

"Tên nhóc này sao lại còn tới tìm Tâm Tâm nhà chúng ta nữa vậy?"

"Có phải cái cớ Tâm Tâm lấy để uyển chuyển từ chối cậu ta còn chưa đủ hả? Nếu không thì dứt khoát nói dối dữ hơn đi, nói là Tâm Tâm đã kết hôn với Kỳ Trưng rồi, để cậu ta chết tâm luôn!"

"Đừng nói bậy..."

"Ê ê, Nhóc đen rõ ràng mi cũng rất chờ mong mà? Còn vờ vịt?"

Liên Văn Bách: "..."

Liên Văn Bách phát hiện, hình như mình nhầm một chuyện thì phải. Vừa nãy trong phòng bếp chính xác không phải chỉ có cậu ta và Văn Tâm, trừ hai người bọn họ, ngoài phòng bếp còn có một đám... mèo. Không sai, chính là mèo, giống như đúc ba con mèo này. Liên Văn Bách nhìn chằm chằm ba con mèo đáng yêu vây quanh Văn Tâm, đột nhiên lâm vào trầm tư.

Mèo đen đứng cạnh Văn Tâm, ngoài mặt vẫn còn bình tĩnh lắm nhưng thực tế đuôi đã bắt đầu đập đập dưới đất. Cái tên Liên Văn Bách này, rốt cuộc tìm Văn Tâm có chuyện gì chứ? Lải nha lải nhải lâu như vậy sao còn chưa nói gì? Không phải cậu ta lại không biết tự lượng sức mình tỏ tình nữa chứ? Từ bỏ đi, Văn Tâm không có hứng thú gì với cậu hết, hơn nữa cậu cũng biết mà, cậu và "bạn trai" của cô ấy chênh lệch rất lớn đó, không phải sao?

Liên Văn Bách lại đột nhiên nói: "Tâm Tâm, đột nhiên tôi lại muốn tiếp tục theo đuổi cô rồi."

Mèo đen: "..."

"Hahahahahahahaha!!!" Mèo rừng làm càn cười điên cuồng.

"Đúng là một đứa nhỏ si tình mà!" Bé Ragdoll đánh giá.

Liên Văn Bách tiếp tục nói: "Kỳ thật, Tâm Tâm và cô và Kỳ Trưng không phải quen nhau thật, đúng không?"

"Cái này..."

Sao cậu ta biết được? Trong mắt Văn Tâm rõ ràng hiện lên vẻ chột dạ. Theo lẽ thường thì có mấy lời trước đó của Kỳ Anh Anh, cho dù Văn Tâm không nói với Liên Văn Bách mình đang yêu đương với Kỳ Trưng thì cũng sẽ có những người nghĩ rằng quan hệ giữa hai người bọn họ không bình thường chớ. Nhưng Liên Văn Bách lại ngược lại, khi tất cả mọi người đều bắt đầu nhận định Văn Tâm và Kỳ Trưng có một chân thì cậu ta lại không tin. Hơn nữa giọng điệu còn vô cùng chắc chắn.

"Cô chỉ là vì để từ chối khéo tôi thôi, để tôi không nói lỡ trong chương trình, không muốn ảnh hưởng đến tiền đồ của tôi, đúng không?"

"..." Văn Tâm chấn kinh rồi. Tên này cũng thông minh đó chớ? Ai nói cậu ta rút não vậy?

Liên Văn Bách nhìn thấy biểu tình này của Văn Tâm kỳ thật cũng đã xác nhận được sự thật hơn phân nửa, mặc kệ là sự thật giờ Văn Tâm có còn là độc thân hay là sự thật kỳ thật tiếng nói chuyện mà cậu ta nghe là tiếng mèo.

Không phải ma, là mèo. Vậy còn sợ cái đinh gì!

Hơn nữa, quan trọng hơn chính là, Văn Tâm giờ đang độc thân! Độc thân! Càng quan trọng hơn là, Văn Tâm cự tuyệt cậu là vì sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của cậu! Nói cách khác kỳ thật Văn Tâm cũng đâu có ghét cậy, trái lại, hành động này của Văn Tâm càng khiến cái tên rút não Liên Văn Bách càng nghĩ sâu xa hơn. Cô ấy thậm chí còn suy nghĩ đến tương lai phát triển của hai người nữa kìa! Là cậu ta quá ngốc, không hiểu nỗi khổ tâm trong lòng Văn Tâm. Liên Văn Bách vui đến mức nói không nên lời.

"Hóa ra Tâm Tâm cô làm hết thảy đều là vì tốt cho tôi, là tôi không hiểu thấu tâm ý của cô, giờ tôi đã biết rồi, vậy sau này tôi sẽ không nói lung tung trước ống kinh nữa, đợi đến khi không có cameras thì chúng ta lại yêu đương, được chứ?"

"... Từ từ đã, ai muốn yêu đương với cậu chứ?" Văn Tâm há hốc mồm.

Giờ Liên Văn Bách đã hoàn toàn không nghe vào lời của Văn Tâm, chỉ tự lo thao thao bất tuyệt riêng mình: "Chỉ là Tâm Tâm à, sớm muộn chúng ta cũng có ngày phải đối mặt với công chúng, yêu ngầm không công bằng với fans tí nào, nên đợi sau khi tình cảm của chúng ta ổn định... A! Đau đau đau!"

"Mi dữ quá đi!" Liên Văn Bách che mu bàn tay bị cào, tủi thân bẹt miệng.

Mèo rừng cào cậu ta meo meo mấy tiếng: "Ông đây mới không dữ! Là mi đặc tội con mèo đen kia, nếu ta không đánh mi thì nó sẽ đánh ta!"

Liên Văn Bách thầm nghĩ, cậu ta có làm gì đâu, sao lại đắc tội mèo đen chớ? Cậu ta cũng không ngốc, biết chuyện có thể nghe được tiếng động vật không thể để lộ, vậy nên cậu ta coi như chưa nghe thấy gì hết, chỉ ấm ức đưa vết thương trên tay cho Văn Tâm xem: "Tâm Tâm, đau..."

Kỳ thật trong lòng Văn Tâm vô cùng muốn phun trào. Cái giọng điệu làm nũng với bạn gái này của cậu là thế nào hả?! Nhưng dù sao cũng là do mèo nhà mình cào người ta nên Văn Tâm vẫn phải có nghĩa vụ xem vết thương của Liên Văn Bách. May mắn con mèo ra tay là Cậu ba, còn có chừng mực nên chỉ hơi đỏ tí thôi, không chảy máu. Cô ngượng ngùng nói: "Xin lỗi xin lỗi, là Cậu ba nhà tôi nghịch quá, đợi về phòng tôi nhất định sẽ dạy bảo lại nó. Nhưng trông cũng không chảy máu, hơn nữa Cậu ba đã tiêm vaccine phòng bệnh rồi, nếu cậu vẫn chưa yên tâm thì hay là tiêm thêm một mũi nữa?"

Nghe nói phải tiêm, Liên Văn Bách nhanh chóng lắc lắc đầu: "Không không không, không tiêm!"

Văn Tâm còn hơi lo lắng: "Nhưng theo y học thì dù không chảy máu cũng có khả năng bị nhiễm..."

"Tôi không cần, trước khi nuôi Ha Ha tôi đã tiêm vaccine rồi." Liên Văn Bách lập tức giải thích, sau đó xấu hổ nhìn Văn Tâm: "Kỳ thật còn hơn đau, nếu cô ôm tôi một cái thì tôi sẽ không đau nữa."

Văn Tâm: "..." Mẹ nó!

"Bình tĩnh! Bình tĩnh!" Sợ lại tiếp tục xảy ra chuyện, mèo rừng nhanh chóng ngăn cản mèo đen sắp nổi điên.

Mèo đen trừng mắt nhìn mèo rừng: "Ta rất bình tĩnh."

"Vậy mi đứng lên làm gì?" Mèo rừng ngăn trước mặt mèo đen, thầm nghĩ, mi đã đứng lên định bay đi đánh người ta rồi, còn nói bình tĩnh?

"Ta ngồi lâu rồi không thể đứng lên sao?"

"Ý ta không phải vậy..."

"Vậy mi có ý gì?"

"... Thôi thôi, vậy mi cứ đánh đi." Mèo rừng cảm thấy lúc này mèo đen là một tên cuồng nói thế nào cũng không thông rồi. Chỉ có thể cầu nguyện tên nhóc kia may mắn, dù sao thì lực chiến của mèo đen mạnh bao nhiên, nó là kẻ cảm thụ rõ nhất. Nhưng hình như tên nhóc thúi này dựa vào mặt để kiếm ăn thì phải... Đến lúc đó bị hủy dung không phải thất nghiệp sao?

Mèo rừng mãi suy tư tính nghiêm trọng của vấn đề, lại phát hiện tiếng kêu thảm thiết trong tưởng tượng mãi không truyền đến. Nó ngẩn người: "Tên nhóc thúi đâu rồi?"

"Chạy." Ragdoll lạnh nhạt trả lời.

"Hả? Chạy?" Tính cảnh giác cũng cao nhỉ!

Liên Văn Bách hiển nhiên phải chạy rồi. Nghe thấy mấy con mèo nói muốn đánh cậu ta, đặc biệt còn là con mèo lớn như mèo đen nữa, cậu ta nào dám không chạy? Nhưng thật đáng tiếc, không nhân cơ hội đòi được một cái ôm của Văn Tâm. Quá đáng tiếc, Văn Tâm dịu dàng như vậy, có thể được cô ôm vào lòng nhất định là chuyện hạnh phúc nhất đời này. Lần sau phải tìm cơ hội khác, nhân lúc không có đám mèo, ít nhất thì cũng phải không có con mèo đen kia tiếp cận lại Văn Tâm mới được.

Nhưng Liên Văn Bách nào ngờ, cơ hội này cậu ta đợi hơn hai ngày mà vẫn không đợi được, vì những ngày tiếp theo mèo đen cú như ình như bóng với Văn Tâm vậy. Phàm là cậu ta chỉ cần tiếp cận Văn Tâm nửa bước thì một ánh mắt lạnh như bằng sẽ phóng tới. Không hiểu sao, sâu trong nội tâm Liên Văn Bách cảm nhận được nỗi sợ. Rõ ràng chỉ là một con mèo, nhưng cảm giác con mèo này mang đến cho cậu ta lại vô cùng nguy hiểm. Đừng nói ôm Văn Tâm, ngay cả nói chuyện cũng không được hai câu!

Mãi đến hai ngày sau, Liên Văn Bách vì lịch trình khác tạm thời rời khỏi chương trình, ngủ một giấc tỉnh dậy lại phát hiện, mình vốn đang nằm trên giường trong chung cư của mình vậy mà lại xuất hiện trong biệt thự quay chương trình.

Chẳng lẽ là ngoài việc có thể nghe hiểu tiếng động vật còn có cả quay ngược thời gian? Chỉ là sao Tâm Tâm và mọi người đều cách xa cậu ta như vậy chứ, hơn nữa con mèo đen kia sao lại đột nhiên lớn như vậy... Không được không được, cậu ta phải đứng lên, như vậy mới có thể áp khí thế mèo đen xuống được.

... À không, hóa ra cậu ta đã đứng lên rồi. Nhưng sao đã vậy rồi mà vẫn còn thấp hơn mèo đen chớ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net