49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trên mặt kính nhanh chóng biến thành nước.

Bánh xe từ từ quay lên cao, từ đây có thể nhìn thấy một nửa thành phố của GyeongJu.

Bây giờ đã là buổi đêm, ánh đèn của thành phố được kết nối với nhau như một bức tranh tuyệt đẹp. Những bông tuyết đang bay trên bầu trời trở thành những nét chấm phá cho đêm đông càng thêm tuyệt đẹp.

Lee Sanghyeok nghĩ tới chính sự, anh xoay người, tại chỗ do dự trong chốc lát.

Jeong Jihoon dựa vào cửa kính, nhìn thấy vẻ mặt do dự của anh.

Lee Sanghyeok hiểu cậu, cậu cũng phi thường hiểu rõ Lee Sanghyeok.

"Hiong, anh có chuyện muốn nói với em à?"

Lee Sanghyeok mím môi, đi tới chỗ Jeong Jihoon .

Anh lấy ra một chiếc hộp đen từ trong túi, đưa nó về phía trước.

"Hôm nay là lễ giáng sinh." Đôi mắt màu hổ phách của Lee Sanghyeok trong trẻo và sáng ngời, sườn mặt bị cảnh đêm bên ngoài chiếu đến mông lung.

Biểu cảm của anh không tự nhiên, đây hẳn là một ý kiến ​​tồi chăng.

"Mặc dù là thứ vô giá trị, nhưng nếu em muốn một món quà Giáng sinh khác, anh có thể bù lại sau."

Lee Sanghyeok mở chiếc hộp ra, bên trong có hai chiếc vòng tay Obsidian.

"Ừ, cũng không ..."Lee Sanghyeok sờ sờ cái mũi: "Thôi quên đi, anh sẽ tặng em sau."

Jeong Jihoon nắm lấy cổ tay đang định thu về của anh, "Sao anh không hỏi em có thích hay không mà đã thu lại?"

Lee Sanghyeok ngước mắt, nhìn thẳng cậu.

Jeong Jihoon nhận lấy chiếc hộp từ tay anh, rành mạch từng chữ một: "Em rất thích."

Lee Sanghyeok khẽ nhếch khóe môi lấy ra chiếc vòng tay thuộc về Jeong Jihoon.

Chiếc vòng được đan từ nhiều sợi dây đen với Obsidian ở giữa, đơn giản lại đẹp mắt.

Lee Sanghyeok hỏi:"Có cần anh đeo cho em không?"

Jeong Jihoon đưa cổ tay cậu qua.

Các khớp ngón tay của cậu thon dài, xương cổ tay rõ ràng cùng các mạch máu phân rõ. Đó là một đôi bàn tay đặc biệt rất đẹp.

Bây giờ đeo lên một chiếc vòng màu đen, trông nó càng trắng hơn, có một loại xứng đôi khó tả, tựa như được thiết kế riêng cho cậu ấy.

Jeong Jihoon cũng cầm một chiếc vòng khác trong hộp đưa tới.

Hai người đặt tay cùng một chỗ, bàn tay của Lee Sanghyeok rõ ràng nhỏ hơn Jeong Jihoon một vòng, chỉ cần nắm lấy là có thể toàn bộ bao lấy anh.

Lee Sanghyeok vươn tay sờ chiếc vòng trên cổ tay Jeong Jihoon, rất vừa lòng nói: "Thật sự rất hợp với em."

"Hiong."

"Hửm?"

Cổ tay Lee Sanghyeok bị kéo một cái, cả người tức khắc bị cậu ôm vào trong lòng.

Đôi môi mát lạnh của đối phương cọ vào vành tai của Lee Sanghyeok, giọng nói trước giờ không gợn sóng, giờ phút này lại tràn đầy tình cảm.

"Thích anh."

Lee Sanghyeok hơi trợn to mắt.

Ngập ngừng một lát, anh nâng tay ôm lại cậu.

Jeong Jihoon sửng sốt một chút, không ngờ anh sẽ đáp lại mình liền đem anh ôm chặt hơn chút nữa.

Lee Sanghyeok không có bất luận câu trả lời gì, nhưng đó lại là câu trả lời tốt nhất.

Hai người ôm nhau một hồi, đi lên càng lúc càng cao.

Lee Sanghyeok nhìn thành phố đang từ từ thu nhỏ bên ngoài, mở miệng nói: "Chúng ta đến đỉnh rồi."

Thực sự cảm thấy cứ ôm như thế rất xấu hổ và khó xử, anh chần chờ nói: "Em buông ra được chưa?"

Jeong Jihoon ừ một tiếng, lùi ra xa anh một chút.

Đột nhiên, ở quảng trường cách đó không xa vang lên tiếng pháo hoa, có lẽ là bởi vì lễ Giáng sinh, mọi người đều muốn thêm chút không khí.

Lee Sanghyeok nghiêng đầu qua xem, đôi mắt màu hổ phách cong cong.

Một đêm tuyết rơi, pháo hoa nở rộ, cảnh đêm tuyệt đẹp, còn có ... người mà anh quan tâm nhất đang ở bên cạnh.

Đây là đêm Giáng sinh tuyệt vời nhất mà anh từng có.

Ánh sáng của pháo hoa phản chiếu trên khuôn mặt của Lee Sanghyeok, lúc sáng lúc tối, phản chiếu lại ánh sáng trong mắt anh cùng nụ cười trên môi.

Jeong Jihoon nhìn chằm chằm sườn mặt của anh, thật quá xinh đẹp, không kìm chế được đưa tay ra vuốt ve đường nét khuôn mặt đó.

Lee Sanghyeok theo bản năng quay đầu.

Hai người nhìn nhau trong pháo hoa.

Jeong Jihoon hơi cúi người xuống, động tác rất chậm, ý tứ muốn cho đối phương có thời gian phản ứng.

Lee Sanghyeok hô hấp đều ngưng trệ, nhận ra cậu muốn làm gì, theo bản năng lui về phía sau một bước, nhưng cũng chỉ là một bước, liền dừng lại.

Khoảnh khắc hai đôi môi áp vào nhau, Lee Sanghyeok như bị đông cứng mà rụt người lại.

Nhưng anh đã không có cơ hội để chạy thoát, eo bị kìm lấy, lưng anh bị người con trai bắt được kéo về phía trước.

Vào đêm Giáng sinh, pháo hoa nở rộ, bông tuyết tung bay, vòng đu quay treo cao trên bầu trời.

Một bông tuyết nhỏ từ trên trời rơi xuống trên mặt kính của vòng đu quay rồi từ từ tan chảy, cuối cùng biến mất hoàn toàn, chỉ để lại một xíu dấu chân nhỏ bé của nó, thể hiện rằng nó đã từng tồn tại trong thế giới phồn hoa này.




________________________________

chào m.n , lâu quá rồi mình không đăng chap mới 1 phần do mình không có thời gian và một phần do W nó cũng bị trục trặc , thật sự xin lỗi m.n nhiều.

tiện đây chúc mừng Chobi của chúng ta đã có được danh hiệu quốc tế đầu tiên 🎉

và cũng tiếc cho T1 vì đã dừng chân ở vị trí T3 trong kì MSI này , mình mong họ có thể trở lại mạnh mẽ hơn trong LCK Summer và CTKG

luv ❤️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net