Left Alone -NaibxJack-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bữa sáng mà Miburo chuẩn bị từ trước, Jack nói lời tạm biệt rồi quay về quán cà phê anh làm việc, hoàn toàn không nhớ gì về buổi đêm hôm ấy. Liệu Naib đã làm gì đó với anh, hay chỉ thực sự là muỗi thôi như gã ta nói? Lắc đầu, Jack bật cười, Miburo còn trẻ, chẳng thể nào nghĩ được mấy thứ linh tinh như vậy đâu.

Đó là trước khi Jack sực nhớ ra Miburo thậm chí còn lớn tuổi hơn anh, và thậm chí còn già dặn hơn cả gã anh trai của hắn. Thở dài não nề, Jack tra chìa vào ổ khóa, hoàn toàn bỏ quên khung cảnh tuyệt sắc trên con phố trải dài tĩnh mịch của Anh Quốc. Quán cà phê vừa mở cửa ít lâu đã có khách, tất nhiên hai cô nàng khách quen vẫn tới, gọi hai ly cà phê nóng thơm lừng của người chủ quán trẻ.

- [ Vậy Jack nè, hôm qua anh đi chơi với người ấy vui chứ? ]

Một nàng mỉm cười nhẹ nhàng, nhấp một ngụm cà phê khi Jack đang cắm lại hoa hồng ở bàn họ.

- [ Thôi nào Elene, đừng quan tâm quá chứ! ]

Cô gái tóc nâu ngắn ngang vai kia ngại ngùng vỗ nhẹ vào vai bạn mình, rồi nhìn Jack có lỗi lắm. Tuy nhiên, trông Jack có vẻ muốn tâm sự hơn nhiều ngay sau khi phục vụ các vị khách còn lại.

- [ Tôi sẽ quay lại ngay. ]

Anh nói, rồi rời đi ngay khi có thêm một người bước vào. Người này là phụ nữ, tóc đỏ hồng, thân hình thon thả phải nói là trên cả hoàn mỹ, khuôn mặt kiều diễm tự tin không hề cúi xuống. Cô nàng nở một nụ cười với Jack.

- [ Chào cục cưng, Jack, một ngày mới êm đềm nhỉ? ]

Cô hỏi, chọn một bàn để ngồi xuống.

- [ M- Mẹ? Sao mẹ lại ở đây? ]

Anh thất thần, suýt chút nữa đánh rơi khay đựng đồ uống xuống đất.

- [ Ôi thôi nào, sweetheart, cô chỉ muốn chắc rằng con vẫn ổn. Cô có thể giúp con đấy? ]

Fiona Gilman, hay còn được mệnh danh là tương lai vàng của thành phố, người đã nhận nuôi cậu nhóc Jack từ khi anh còn bé, là một người phụ nữ vô cùng thành công và đang hướng tới một kế hoạch khôi phục nền văn hóa khi cô đang là một trong những người đứng đầu đất nước. Cô luôn mang một nụ cười hòa nhã, nhưng không kém phần quyến rũ, cô hiền dịu, tốt bụng nhưng vô cùng sắc sảo. Bất cứ ai làm cho tiểu cục cưng của cô buồn sẽ nhận lấy một hậu quả kinh khủng, nên lý do một người như Jack vẫn chưa bị bắt cóc đòi tiền chuộc cũng có cái cớ của nó.

- [ Fiona, con ổn, thật sự mà. ]

- [ Vậy cho cô đặt 5 ly cappuccino thương hiệu của con nhé! Các đầu lĩnh cũng đang thiếu caffein tới phát điên rồi! Và của con luôn trấn áp được những cái đầu mệt mỏi. ]

Fiona không nói dối, cái lý do cho câu nói ấy của cô cũng chẳng phải quảng bá gì cho cam. Cô dựa trên nhận xét của bất cứ ai tới đây chỉ để thưởng thức hương vị tách cà phê của cục cưng cô một lần để đánh giá, cô uống và cảm nhận. Cảm nhận cái hương vị ấm áp phảng phất chút hương mùi của cây cỏ thiên nhiên, cà phê nguyên chất chẳng thêm bớt gì, nó không đắng ngắt mà lại đắng dìu dịu thôi, vì nó sạch tới mức chỉ ngửi thấy mùi cà phê chứ nào pha lẫn tạp vị. Cô không hề thuê mướn ai tới mua cà phê cho cục cưng, cô muốn cục cưng của cô được tự do và thoải mái, mặc dù cô vẫn luôn theo sát từng bước chân của anh.

Jack đặt chiếc túi giấy có bốn cốc giấy đựng đầy cappuccino còn nóng trước mặt cô, rồi bỗng suy nghĩ gì đó. Fiona có rất nhiều mối quan hệ, vậy nếu cô có thể cho Jack biết gì đó về Naib thì sao? Cái lần đầu tiên gã xuất hiện với mùi hương kì lạ ấy thực sự khiến Jack khó hiểu.

- [ Sao vậy sweetheart? Trông con có vẻ như muốn nói gì đấy nhỉ? ]

Fiona nhướn mày, hoàn toàn ngả lưng ra ghế chờ đợi.

- [ Mẹ biết về một người tên Naib Subedar chứ? Cả em trai anh ta nữa. ]

- [ Ý con là Miburo, sweetheart? Chà, tất nhiên rồi, họ đều là những con người vô cùng tài giỏi. Họ không kể cho con cả về Cloak và Reason sao? ]

Jack lắc nhẹ đầu, rồi mở miệng định nói gì đó nhưng Fiona đã chặn họng anh lại vì cô có điện thoại. Cô bước khỏi quán, đứng ngoài cửa và trả lời. Trông cô có vẻ rất nghiêm trọng.

Elene quay sang nhìn Jack, nhướn mày.

- [ Vậy... Vết đỏ đỏ trên cổ anh là sao vậy Jack? ]

- [ À tôi bị muỗi cắn- ]

- [ Mùa này nhiều muỗi thật, nhưng nếu loài muỗi Subedar ấy mà đốt thì hẳn là không mất nhiều máu lắm. ]

- [ Elene!!!!]

Bạn cô thảng thốt bịt miệng cô lại, lo lắng cười nhạt rồi xin lỗi người chủ tiệm liên tục, Jack xua tay, không sao, riêng việc này thì có phản bác cũng khó lòng nào nói lại cô được. Làm quái có con muỗi nào thần kì tới độ đốt tận 3 nốt mà lại vừa đỏ vừa có vết răng như vậy cơ chứ?

- [ Thôi nào Georgia, tớ chỉ đùa anh ấy một chút thôi. Nhưng họ thật dễ thương khi ở cùng nhau đấy. Mặc dù trong xã hội này thì rất dễ dàng bị cô lập nếu ai khác phát hiện ra. ]

Elene nói, nét mặt cô nghiêm lại, và Fiona bỗng bước tới chỗ ba người họ, trên môi nàng nở một nụ cười tinh nghịch.

- [ Chà chà ~ Con đã tìm được ý trung nhân rồi sao?~ ]

Elene bật cười lịch sự, cô nhẹ nhàng xua tay và giải thích rằng họ chỉ là khách quen, và cũng đều đã có chồng con rồi. Gật gù, Fiona làm ngơ không thấy vết tích còn sót lại trên hõm cổ Jack, nàng nửa muốn nửa không can thiệp vào đời sống của cục cưng nàng.

Rồi nàng bỗng kéo Jack lại một góc khuất, thở dài não nề trước khi kéo anh xuống và ghé sát vào tai anh.

- [ Cậu Subedar mà con hỏi cô, sắp phải ra trận tiếp rồi. Khả năng cao là Miburo và hôn phu của thằng bé, Cloak cũng sắp chết nơi chiến trường. Hiện tại thì tình hình quân sự chưa được khả quan lắm, nhưng cô có thể nhờ gián điệp vào phá nát đội hình địch, nhưng có điều...nếu như vậy thì sẽ vô cùng gấp rút và cần ít nhất một tuần thu thập thông tin, cô e rằng chẳng còn cách nào khác ngoài phòng thủ và chờ đợi cả. Cô sợ rằng...Naib Subedar sẽ bỏ mạng, nếu con muốn thì hãy ngăn cản cậu ta đi, trước khi họ dàn trận hoàn thành. ]

Jack nhìn theo bóng lưng cô rời đi, trong lòng dấy lên một chút cảm giác đau đớn. Anh sực nhớ ra cậu người Nhật gốc Nepal ấy có cho anh biết cách liên lạc với y, liền đợi tới giờ đóng cửa rồi quay số gọi nhanh cho y.

Đầu bên kia vang lên một tiếng chào máy móc, lạnh nhạt.

- [ Xin chào, tôi có thể giúp gì? ]

- [ Miburo, tôi là Jack. ]

- [ Ồ! Jack! Jack gọi tôi có chuyện gì sao? ]

Jack bật cười, con người này thật khó đoán, vừa khi nãy còn như khối sắt mà giờ đã lại là một con người niềm nở. Jack nuốt nước bọt, cố gặng ra mấy chữ khó nghe.

- [ Cậu...và anh cậu sắp ra chiến trường sao? ]

- [ Sao Jack biết? Chẳng phải đây là tin mật hay sao? ]

- [ Là Fiona Gilman nói cho tôi. ]

- [ Ồ, quý cô Fiona ấy. Vậy giờ Jack muốn ngăn anh tôi ra chiến trường? ]

- [ Tôi muốn ngăn cả cậu và Naib.. ]

- [ Tôi... ]

Jack im lặng, chờ đợi y phản hồi, nhưng nhận lại chỉ là một sự im lặng kéo dài.

- [ Tôi không thể. Nếu tôi ở lại, Naib sẽ phải đi và ngược lại. Nhưng chẳng đời nào anh ấy phó mặc vận mệnh đất nước cho người khác, và tôi cũng không bao giờ bỏ mặc đồng đội nơi chiến trường được. Jack, tôi xin lỗi, không giúp gì được cho em cả. ]

- [ Vậy còn hôn phu của cậu? Chẳng phải cậu và người ấy còn chư-- ]

- [  Quý ngài, tôi không mong gì quý ngài tiếp tục níu kéo lại cậu nhóc nhà tôi như vậy. ]

Một thanh giọng khàn đục cất lên phía sau Jack, Miburo bỗng nói hai chữ 'Chết rồi..!' và cúp máy. Anh quay lại, một người đàn ông với vóc dáng xấp xỉ anh đứng đó, trên môi là điếu thuốc còn le lói tàn lửa, mũ áo gã kéo trùm kín một nửa mặt, màu đỏ và xám kết hợp không mấy nổi bật. Bên trong kẻ đó mặc một chiếc áo bó cao cổ, từng múi cơ rõ rệt hiện ra đằng sau. Jack nuốt khan, nét mặt người này cớ nào lại có một chút giống Naib.

- [ Anh là-? ]

- [ Tôi nghĩ ngài đã được nghe kể về tôi rồi đấy, từ quý cô Fiona xinh đẹp với mái tóc hoe đỏ được thắt gọn gàng. ]

- [ Nếu cậu Reason là thám tử, thì hẳn anh là Cloak? ]

- [ Chiến tranh không phải muốn bỏ là được, ngài Jack. Với một chủ tiệm cà phê như ngài thì điều này hoàn toàn vô lý, nhưng với những con sói khát máu như gia tộc Subedar thì chiến tranh là nhà, là nơi chúng tôi thuộc về. Naib là người đứng đầu, anh ta cưu mang những đứa em chúng tôi từ những bãi tập trận khỏi bị làm bia đỡ đạn, và anh ta thành công gây dựng nên một quân đội của riêng mình. Có thể anh ta tốt tính, nhưng hơn bất cứ ai, Naib hiểu rõ tầm quan trọng của việc bảo vệ những điều anh cho là đúng, và ngài nghĩ gì khi cố ngăn anh ấy khỏi chiến trường? ]

- [ Tôi chỉ không muốn Naib phải chết. ]

- [ Vậy còn Miburo? Ngài đã được nghe kể về quá khứ của cậu này rồi chứ nhỉ? Cậu ta bán mạng cho cảnh sát, tìm và giết sạch những kẻ buôn dân bán nước, diệt sạch những mầm mống phản loạn còn tồn tại, cậu ta như một con thú hoang đói mồi, và đó là lý do cậu ta là thành viên duy nhất được Naib mời vào gia tộc với tư cách là một người em trai. ]

Hình tượng của cậu người Nhật hoàn toàn sụp đổ trong mắt Jack, từ một con người lãnh đạm ưa việc nấu nướng và biết cách chăm sóc anh trai mình thành một thợ săn vô nhân tính, còn thậm chí chẳng có lấy một chút thiện ý cho bất cứ ai và không có lòng nhân từ với mục tiêu xác định. Dù là già hay trẻ.

- [ Tất cả chúng tôi đều là những kẻ bán mạng, nhưng bán cho điều mà bọn tôi nghĩ là đúng đắn. Vậy nên tôi khuyên ngài hãy từ bỏ, vì trái tim của người mà ngài đang nhung nhớ đã thuộc về chiến trường rồi. ]

Jack cúi gằm mặt, không cam chịu sự thật vô nghĩa này. Có thể Cloak đã đúng, anh chẳng tài nào chấp nhận nổi những việc 'quân sự bắt buộc quân dân phải hành', và chắc chắn anh sẽ không để việc này xảy ra. Lòng anh nhộn nhạo một thứ xúc cảm kì lạ nhưng thoáng chút quen thuộc. Xung quanh anh tối sầm lại, chỉ nghe được tiếng gọi của Cloak trước khi tất cả giác quan anh ngừng lại. Là gã Đồ Tể, anh đã làm gì thế này?

(-------)

Tỉnh dậy, Jack thấy mình đang ở trong căn nhà của Naib và Miburo. Anh ôm đầu, chợt nhận ra bên ngực phải có vết rạch khá lớn nhưng may thay đã được băng bó cẩn thận, hình như Miburo đã làm điều này chăng? Cánh cửa bật mở, Cloak đứng trước mặt anh, theo sau là cậu người Nhật quen thuộc với ánh nhìn không thân thiện như trước. Y mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng, chẳng dám nhìn vào hai người trước mặt.

- [ Ngài biết tối qua đã xảy ra chuyện gì chứ, Jack? ]

- [ Tôi đã làm gì? ]

- [ Nếu Miburo không kịp thời đi tới vì sợ tôi gieo rắc vào đầu ngài mấy thứ vô bổ, thì có lẽ mộ ngài cũng đã rợp cỏ rồi. Tại sao ngài lại tấn công tôi? ]

- [ Tôi có sao? Hôm qua tôi...ôi... Đó là the Ripper. ]

Đường phố London thường tràn ngập những truyền thuyết không thể lí giải, nhưng sự tồn tại của gã đồ tể này tuyệt đối không thể liệt vào chúng.

Và Cloak mỉm cười, ra là the Ripper khét tiếng lại là chủ tiệm cà phê hiền lành thôi sao? Nhưng tối qua cũng một phen Cloak suýt bỏ mạng nếu không kịp thời rút dao.

- [ Nếu tống ngài vào tù, cũng hợp lý chứ nhỉ? Giờ thân phận thực sự của gã sát nhân sương mù của thị trấn WhiteChapel đã lộ diện. ]

- [ Câm mồm đi Cloak. Người đáng tống vào tù là ông đấy. ]

Miburo gằn giọng, cau mày hất mặt sang hướng khác. Cloak cười, chẳng thèm để tâm tới vị hôn phu trẻ ngỗ ngược.

Jack không thích Cloak đâu, thật sự đấy. Gã Cloak này vừa lạnh tanh như ngăn đá tủ lạnh, vừa không có tình người nghĩa anh em, vừa thờ ơ với người chồng tương lai của mình, vừa chẳng màng tới mạng sống của chính bản thân. Có thể nói, đây là một con người tồi tệ nhất Jack từng gặp qua.

- [ Đừng nghĩ xấu về Cloak nhanh vậy, anh ấy dù cục như viên sỏi nhưng vẫn dịu dàng nếu anh ấy thân thiết với ngài. ]

- [ Cậu thật sự nghĩ vậy sao, Miburo? ]

- [ Tôi bị ghẻ lạnh nên không nghĩ vậy, nhưng những người khác đều nói là có. ]

- [ Ghẻ lạnh.. ]

- [ Ừ, Cloak giống như ghét bỏ tôi vậy. Chưa bao giờ anh ta tỏ ra quý mến tôi ngay từ lúc mới bước vào gia tộc. Giống như tôi là cái gai trong mắt. Ồ, Naib về rồi. Tôi sẽ để lại không gian riêng cho hai người. ]

Điều này càng khẳng định việc Jack nên tránh xa con người này. Thật sự.

Bóng hình quen thuộc bỗng xuất hiện trước mắt anh, nụ cười nhạt ấy chưa bao giờ rời khỏi tâm trí anh. Naib ở đây, liệu gã sẽ nghe anh mà từ bỏ việc ra chiến trường chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net