#9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-" Làm tốt lắm! "

-" Quá khen "

Diệp Anh lần mò trong túi xách hai bao phong bì hơn hai mươi triệu tiền mặt đưa cho cô.

-" Nhiều quá vậy? "

-" Chỉ bằng một phần mười những gì mày kiếm được thôi, đừng ngại "

Phản ứng này chị đã ngầm đoán ra từ trước, có ai đi hát bar mà lương bổng hơn chục triệu như cô kia chứ. Đáng ra cụ thể mỗi người chỉ trên dưới mười triệu là ngất ngưỡng nhưng vì là Thùy Trang, tiền lệ duy nhất ở NYX được ân huệ hiếm có này.

Cô mở ốp lưng điện thoại định kiểm tra thẻ ngân hàng bỗng nhiên tấm hình từ trong ốp rơi xuống vừa vặn nằm ngay chân Diệp Anh, chị cúi xuống nhặt lên xem, trong bức ảnh có chút cũ là mùa hoa anh đào nở rộ ở Nhật, trong hình là Thùy Trang dựa đầu vào một chàng trai kế bên rất khắn khít. Chị hoang mang chưa kịp dò hỏi đã bị cô giật lấy lại.

-" Ai vậy? "

-" Ừm...không có gì, đi trước đây "

Nói rồi Thùy Trang tay chân luốn cuốn chạy về phía chiếc xe ôm đang đợi trước NYX.

-" Sao tao lại không biết là ai chứ, biết tỏng là đằng khác "
__

Giao phó NYX lại cho Thanh Hoa xong xuôi Diệp Anh quay về lại chốn thiêu thân, radio ngày trước vợ chị thích dùng nghe podcast đã ám một lớp bụi dày, Diệp Anh dùng tay trần lướt lên nắm lấy toàn bộ mảng bám trên chiếc radio đang kêu lên rì rè.

Chị thả người nằm trên sofa, tấm hình cưới của cả hai vẫn treo ngay ngắn trước phòng khách, kế bên đó là hình thờ của vợ chị.

-" Diệp Anh nhớ em... "

Chị khóc, mắt ấn lệ chảy dài ướt đẫm cả cổ áo, trần đời này Nguyễn Diệp Anh chỉ yếu đuối rơi lệ khi sinh ra và khi vợ chị mất đi. Kí ức mang những hình ảnh mờ mịt của người thương quá cố trong tâm trí kéo về xâm chiếm thần trí chị, cảm giác khó thở bóp nghẹt lấy hai lá phổi đang vùng vẫy.

Bước chân run rẩy trên cầu thang, chị lục lọi trong tủ y tế đưa tay nắm chặt viên thuốc Fluoxetine, như cọng cỏ khô héo tàn trong sa mạc tâm trí, ánh mắt thập phần u ám nhìn xuống dưới cảm giác lạc vào vực sâu không đáy của tuyệt vọng này chị chưa bao giờ muốn nếm trải trong những lần cơn trầm cản ngự trị. Trong khoảnh khắc lặng thinh, Diệp Anh nuốt trôi viên thuốc, tâm thế hy vọng rằng nó sẽ là liều cứu cánh cuối cùng để chấm dứt cuộc đấu tranh đơn độc trong bóng tối mà chị phải luôn tự cam.

Điện thoại lại reo, mười một giờ khuya, vắng tanh không một lắng đọng nào có thể bì. Màn sương lạnh ám lên cửa sổ đang khóa chặt, Diệp Anh nhấc điện thoại lên nghe, giọng điệu phát ra không hề xa lạ.

-" Hơi phiền vì phải gọi chị giờ này "

-" ... "

-" Diệp Anh, tôi có thể qua nhà chị tạm đêm nay không? Trọ mất điện tối om...tôi sợ " Thanh âm người bên kia thập phần run rẩy, hẳn là đang cố kìm nén.

Cô lấy gan dạ đâu mà lại gọi cho kẻ từng cưỡng hiếp mình xin ngủ nhờ vậy? Diệp Anh nhâu mày chừng vài giây liền đáp lời, đương nhiên không thể từ chối cô trong hoàn cảnh bất khả kháng này. Thùy Trang đi xe qua nhà của Diệp Anh, chị trông giàu kết xù thế kia mà ở một ngôi nhà cấp bốn tầm thường đơn điệu, cô lại nghĩ chị đang nắm trong tay mấy vinh thự là ít.

Thùy Trang đi đến mảnh vườn nhỏ, trời khuya nên bước chân có chút lảo đảo, Diệp Anh lại không hề bật đèn lên, thật ớn lạnh mà. Cô lê từng bước một đến cửa đang đóng chặt, xung quanh toàn là hoa lá, không lan thì là hồng.

-" Trông gai góc khó gần vậy mà sến súa kinh "

Vốn dĩ Thùy Trang đâu biết tất cả là do chị muốn ôm ấp kỉ niệm về vợ, chuyện Diệp Anh có vợ đã qua đời cô cũng chớ hề biết đến, chị là người trầm tư ít thổ lộ nên bí mật có cậy miệng cũng chẳng khui được. Tất nhiên tất cả những gì trong ngôi nhà này chung quy đều là vì vợ chị.

-" Vào nhanh kẻo lạnh "

Thùy Trang phép tắc để giày nép vào cạnh bục thềm, căn nhà thiếu hơi người không ai thường xuyên lui tới ngoài Diệp Anh được dọn dẹp kĩ lưỡng từng ngóc nghách. Phòng khách bố trí cả một kệ rượu đủ loại từ Á đến Âu, không nghĩ cũng biết là của Diệp Anh bày biện, chị từ bếp bước ra trên tay cầm một ly sữa nóng vừa pha đặt lên bàn trước mặt cô.

Thùy Trang khuôn phép đợi chị ngồi hẳn bản thân mới chậm rãi ngồi cạnh. Cô lấy điện thoại từ trong túi ra mở lên mừng rỡ, có mạng để cô lưu bài hát mới rồi.

-" Chị cho tôi xin mật khẩu wifi ở đây được không? "

-" Không có wifi "

Cô ngây ngốc, con người này đang sống ở thời đại nào mà không lấp wifi kia chứ.

-" Thường chị dùng điện thoại sao? "

-" 4G "

-" Thật ra còn một căn biệt thự phụ đầy đủ tiện nghi hơn, còn căn nhà này... "

Thùy Trang lướt mắt qua cả phòng khách, không lầu chỉ có gác mái, cô nheo mắt cố nhìn thứ ánh sáng yếu ớt phát ra từ ngọn đèn dầu trên chiếc tủ trong phòng nhỏ, hình như là phòng ngủ. Nhìn kĩ chính là một chiếc bàn thờ, Thùy Trang có chút giật mình sợ hãi vô thức đặt tay lên đùi Diệp Anh.

-" Trong phòng ngủ có... "

-" Đừng sợ, người thân của tao "

Chị trấn an cô, dù Thùy Trang đã thấy rồi, nhưng chị nghĩ vẫn chưa phải là lúc nói cho cô tỏ tường việc này.

-" Ngủ ở sofa đi, tao lên gác ngủ "

Diệp Anh lấy cái chăn từ tủ kín ở thân sofa ra đưa cho cô, chị lùi bàn ra ngoài sofa tránh cô va đập khi ngủ, hoàn thành mọi việc chuẩn bị lên gác mái thì bị lực từ cổ tay kéo lại.

-" Chị...ngủ ở đây với tôi được không, tôi sợ... "

-" Không sợ tao làm gì mày à? "

-" Thì sợ, nhưng mà sợ ma hơn... "

-" Lắm chuyện "

Diệp Anh lót tấm chăn mỏng làm giường dưới sofa chỗ Thùy Trang nằm, một khoảng cách nhỏ cô cũng không muốn có, sự xa lạ này khiến hồn phách Thùy Trang muốn bay đi mất.

-" Lên đây ngủ đi, chị ngủ ở dưới đó tôi ngại... "

-" Ngủ đi, nhiều chuyện "

Tích tắc đã mười hai giờ rưỡi, Thùy Trang không tài nào chợp mắt được, cô rướn người nhìn lấy Diệp Anh kiểm tra xem chị đã vào giấc chưa, không khác cô tẹo nào chị vẫn mắt mở trưng trưng liền thắc mắc hỏi.

-" Sao chị không ngủ đi? "

Diệp Anh im bặt, trằn trọc đặt tay lên trán.

-" Hồi chiều... "

-" Sao? " Thấy cô ngập ngừng chị liền tò mò.

-" Chị có thấy tấm hình rơi ra từ ốp lưng của tôi đúng không? "

-" Thì sao? "

-" Thật ra, đó là... "

-" Bạn trai mày "

-" Sao chị biết? "

Cô chồm người dậy, lấy cái chăn kéo lên người che đậy sự lạnh lẽo của tiết trời tỏa ra, đầy nghi hoặc hỏi Diệp Anh.

-" Đoán đại "

-" Ừm...nhưng mà cũng đúng "

-" Sao nữa? "

-" Tôi và anh ấy có một mối tình rất lâu dài, đáng lẽ cuối mùa hè năm đó sẽ tổ chức hôn lễ nhưng... "

Nói tới đây Thùy Trang liền mím môi, cảm giác hoài niệm thống khổ này cô không muốn tiếp xúc thêm bất kì lần nào trong đời dù chỉ ngắn ngủi vài giây.

-" Hắn ngoại tình, người tình của hắn cũng đã mang thai, tôi phải chấp nhận buông bỏ hắn nhưng... "

-" Nhưng vẫn còn luyến tiếc? "

Diệp Anh bật dậy ngồi đối diện trước Thùy Trang, chị đi đến mở tủ rượu lấy một chai Vodka đã vơi đi phân nửa rót ra bộ ly được bày sẵn trên bàn.

-" Ai cũng vậy thôi "

-" Kể cả chị? "

Diệp Anh thở hắt ra, cầm ly rượu mạnh một nước thả trôi dọc xuống họng. Vị đắng nồng nãy vốn đã hóa nước lã đối với tửu lượng của Diệp Anh.

-" Dư vị nồng thơm ngát của Vodka cũng chính là kỉ niệm, cũng là thứ hậu cùng khiến con người ta luyến tiếc nhất sau khi đã quá chén... "

-" Bạn trai cũ của mày hiện tại chắc đang hạnh phúc nhỉ? "

-" Ừm...còn là ở Pháp, ở nơi mộng ước của hắn...và cả tôi "

Diệp Anh gật gù tỏ ý đã rõ, chai thứ nhất đã cạn chị lại tiếp tục lấy ra một chai khác vẫn còn đóng nhãn mới toanh.

-" Cũng là lí do hợp nhất để tôi trở về Việt Nam, và giờ là ca sĩ của quán chị "

-" Chị thích uống rượu quá nhỉ Diệp Anh? "

-" Thử không? "

Cô hơi ngần ngại định đưa tay ra theo quán tính cầm một ly trống đưa cho Diệp Anh rót, bỗng Diệp Anh cuối người xuống hôn lấy môi cô, cánh môi mềm mỏng vẫn còn vương vấn lại hậu vị thơm ngọt của Vodka. Không đợi Thùy Trang kịp phản ứng Diệp Anh dùng lưỡi tách lấy môi cô truyền vào một lượng lớn rượu mạnh, thứ nước màu hồng đào tê dại chạm vào lưỡi khiến cô nhăn mặt.

Thùy Trang hoàn hồn đẩy người chị ra, mặt mày ửng phím hồng vì hành động tùy tiện của Diệp Anh, cô di dời tầm mắt xuống chân bàn cố ý tránh né chị. Tâm can Thùy Trang rối tung rối mù, nhịp tim gấp gáp như thể đang đánh trống múa lân. Cô khép hai chân, lòng bàn tay ái ngại cọ vào nhau tạo nhiệt, thấy chị vẫn đứng trân trân trước mặt cô lại ngước lên dò thám.

-" Ngon không? "

Diệp Anh khẩy cười, trông con người ngồi co ro mặt đỏ phừng phực dưới sofa mà không khỏi tự đắc.

-" Tôi...tôi ngủ đây "

Thùy Trang rê ngón tay lên cánh môi còn đọng vị thơm ngọt, cô quẹt đi giọt dư thừa trên mép miệng bối rối nằm xuống mà lấy chăn trùm lên cả cơ thể.

-" Ngủ ngon " Chị lễ độ gửi đến cô lời chúc.

Diệp Anh đi đến cửa sổ, đã một giờ hơn chứ còn ít ỏi gì, trời về đêm lại càng mang làn gió rũ rượi dội mạnh mẽ khiến sự lạnh lẽo quấn quít quanh da thịt chị. Diệp Anh lại rút điếu thuốc, liếc nhẹ sang con người trùm chăn kín mít trên sofa, lần này chị không hút, bản thân chỉ hít lấy hương lấy vị trên thân điếu hero rồi lại cất vào hộp giấy.

Chị chóng tay lên thành cửa sổ, đưa mắt lên vần trăng lả lướt ngự xa tít tận ngân hà vĩnh hằng, mênh mang vẻ lộng lẫy của thứ ánh sáng mềm mại từ trăng chiếu rọi làm dịu dàng màn ảnh tối tăm của đêm khuya. Ánh trăng tà phủ lên cảnh đêm mịt mùng biến hóa mảnh mai qua mây đen như ngọc sáng bừng, chị đưa tay lên đặt trọn vẹn lên mặt trăng hé miệng thủ thỉ chỉ đủ bản thân nghe rõ.

-" Em rất thích ngắm trăng, đêm nay chị lại ngắm cùng em...Em cho phép cô ấy ngủ nhờ nhé...cô ấy tên Thùy Trang, là người tốt! "

____

endchap





Chap này 2007 từ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC