Q1: Chương 11: Buổi đầu sơ kiến
Buổi đầu sơ kiến khó quên.
_____________________________________
Hai nam hài đi song song trên con đường lát gạch xanh sạch sẽ. Một người khoảng 13 tuổi dung mạo thanh tú đẹp đẽ khiến người người si mê, khí chất thanh nhàn, ung dung rõ ràng là một thiếu niên công tử phong thái phiên phiên, nụ cười như có như không trên khóe môi vừa khéo tạo cảm giác gần gũi thân thiết, chân thực. Người còn lại nhỏ tuổi hơn dung mạo tuy còn non nớt nhưng cũng đã hiển lộ những đường nét hoàn mỹ như điêu như tạc, đồng tử dị sắc kì lạ màu vàng kim lấp lánh như chứa cả ánh sáng rực rỡ của mặt trời. Hai nam hài cùng sóng bước đi, tuy rằng cả hai cùng không nói nhưng không khí giữa hai người vẫn vô cùng khẩn trương. Tuy trong lòng hồi hộp nhưng lại không biểu hiện ra mặt. Hai nam hài ấy không ai khác chính là Nam Cung Hiên Vũ và Phượng Triêu Vũ - hai đệ tử tu luyện ở Dương vực.
Lúc đến trước Hậu sơn tiểu viện, Nam Cung Hiên Vũ cùng Phượng Triêu Vũ vừa vặn nhìn thấy một bóng lưng màu mực đạp bước qua chiếc cầu bạch ngọc đang nhanh chóng sụp đổ. Hai người trong mắt lóe lên tia kinh ngạc nhưng cũng không làm thêm suy nghĩ dư thừa nào mà dùng khinh công điêu luyện đáp trên chiếc cầu bạch ngọc.
Cố Tranh nhạy bén đã nhận ra sự xuất hiện của hai nam hài từ lúc họ bước chân vào luyện kiếm sơn trang, biết đó là sư huynh mình, Cố Tranh cũng chẳng thèm để ý mà tiếp tục nhanh chóng bước đi.
Phượng Triêu Vũ dễ dàng dùng khinh công bay đến đi song song với Cố Tranh nhưng Nam Cung Hiên Vũ xui xẻo hơn, hắn để sư đệ đi trước bản thân đuổi theo sau kết quả hắn vừa phi thân qua liền đạp phải đoạn cầu sụp đổ khiến bản thân mất đà rơi xuống. Nam Cung Hiên Vũ chỉ kịp "A" một tiếng rồi vô pháp kháng cự lực hấp dẫn. Lúc này một suy nghĩ phóng vụt qua đầu hắn: "Chẳng lẽ ta lại phải bỏ mình tại hồ cá bảy màu đến thi cốt vô tồn sao?"
Soạt!
Ngay trước khi Nam Cung Hiên Vũ rơi xuống nước có đến hàng chục sợi kim ti tuyến đột nhiên quấn lấy hắn dùng lực đạo mạnh kinh người kéo hắn lên. Nam Cung Hiên Vũ vội vàng đề khí đạp vào lá sen mà nhảy lên thoát chết trong gang tấc!
Qua một hồi kinh biến bất ngờ, cuối cùng ba người cũng sang đến bờ bên kia. Nam Cung Hiên Vũ thở phào nhẹ nhõm. Phượng Triêu Vũ vừa rồi không kịp phản ứng hơi áy náy quay sang hỏi thăm hắn: "Sư huynh không sao chứ."
Nam Cung hiên Vũ làm người rộng rãi phẩy tay áo đáp: "Không có gì." Nói xong quay sang đánh giá vị sư muội quái vật trước mắt một bộ dáng bé bé nhỏ nhỏ giống như một con búp bê, tuổi còn nhỏ mà lại có nguyên lực mạnh đến không thể tin nổi của mình.
"Cố Tranh ra mắt hai vị sư huynh." Cố Tranh mặt không cảm xúc chắp tay làm lễ vô cùng quy củ.
"Xin chào sư muội, ta là Phượng Triêu Vũ." Phương Triêu Vũ tiếu dung sáng rực như kim quang muốn chói mù mắt người ta chắp tay nói với Cố Tranh. Không hiểu sao từ lúc nhìn thẳng vị sư muội này, Phượng Triêu Vũ đã ẩn ẩn cảm thấy đây chắc hẳn sẽ là đứa nhỏ vô cùng khả ái khiến người ta yêu chết đi được.
"Nam Cung Hiên Vũ, vừa nãy nhờ có sư muội kịp thời giúp đỡ nếu không ta đã thật sự làm mồi cho cá rồi." Nam Cung Hiên Vũ bở nụ cười thành khẩn nói. Nụ cười nhẹ kết hợp với dung mạo nhu hòa khiến khí chất ấm áp như gió xuân của hắn bộc lộ ra hoàn toàn.
"Chỉ là nhấc tay chi lao, không đáng kể." Cố Tranh nói.
Ba người lần lượt vào Hậu sơn tiểu viện.
Cố Tranh chậm rãi quan sát một lượt luyện kiếm tiểu trang, bên cạnh các pháp trận luyện kiếm còn có rất nhiều kết giới không gian bậc cao mà chỉ có thể sử dụng ở Minh Hạ mà không thể dùng ở ngoại giới. Luyện kiếm tiểu trang có một võ đài thi đấu rất rộng, sàn thi đấu lát bằng một loại đá gọi là Lưu Tinh thạch, là loại tinh thạch cứng rắn vô cùng từ ngoại thiên rơi vào Thiên Phong lục địa, Lưu tinh thạch được mài trơn nhẵn, thậm chí còn được quét một lớp nhựa cây tạo cảm giác bóng loáng, sạch sẽ. Đúng vậy, sàn thi đấu rất trơn, chẳng hiểu trong lớp làm bóng đó các vị lão tổ trộn thêm vật liệu gì mà khiến cho sàn thi đấu không chỉ láng bóng mà còn trơn hơn cả bôi mỡ. Cố Tranh lúc này trong lòng âm thầm cảm khái, cái này chắc là do vị lão tổ nào đó cảm thấy nhìn hậu bối quá "khả ái" nên mới đùa dai một chút đi, mặc dù trong điển tịch nhắc đến cũng là để tăng độ khảo nghiệm của việc thi đấu lôi đài, nhưng đối với Cố Tranh mà nói đây chắc chắn chính là do vị lão tổ nào đó buồn chán lấy cách này ra để dằn vặt hậu bối chút đỉnh mà thôi.
Trong khi Nam Cung Hiên Vũ và Phượng Triêu Vũ thay nhau giới thiệu chi tiết cho mình, Cố Tranh hồn vía trực tiếp lên mây, hỏi một câu chẳng ăn nhập gì với nội dung hai người kia đang nói:
"Phiền sư huynh nói cho ta biết Nhận chủ kiếm trận ở chỗ nào, ta muốn nhận binh khí càng nhanh càng tốt."
"Sư muội..." Phượng Triêu Vũ có chút ái ngại nhì Cố Tranh," Kiếm trận này hay là muội đừng đến vội..."
Cố Tranh hơi nhíu mày: " Có chuyện gì sao? Người kia... à là sư phụ nói hôm nay ta có thể tiến vào trận."
Nam Cung Hiên vũ cùng Phượng Triêu Vũ trao đổi ánh mắt một chút, cuối cùng vẫn là Nam Cung Hiên Vũ hắng giọng đứng ra nói chuyện:
"E hèm, sư muội, ta thấy tiểu Vũ... (Phượng Triêu Vũ: "Huynh mới là tiểu Vũ! Cả nhà huynh đều là tiểu Vũ!") Tiểu tử nhà ngươi còn xù lông cái gì, không thấy sư huynh đang nói chuyện nghiêm túc à? (Phượng Triêu Vũ: "gọi ta là Phượng Triêu Vũ, Phượng Triêu Vũ!) sư đệ nói không sai. Kiếm trận này phải lên lôi đài thi đấu ở giữa sân, khởi động pháp trận "Vạn kiếm nhận" trên đó tiến hành khảo nghiệm vô cùng nghiêm khắc mới có thể kích phát thuộc tính chiến đấu của bản thân rồi nhận được thanh kiếm phù hợp với mình. Muội còn nhỏ như vậy,... nhưng nếu như sư phụ nói được vậy chính là được. Ta sẽ giúp muội khởi động trận pháp."
" Vậy trước hết cảm tạ sư huynh giúp đỡ." Cố Tranh lúc này mới giãn mi ra, thoải mái nở một nụ cười khả ái.
"Không có gì, là bổn phận của sư huynh mà." Nam Cung Hiên Vũ soát một tiếng mặt đỏ lựng như cà chua chín ha ha ngây ngốc cười, trong lòng như có hàng ngàn tiếng nói vang vọng "đáng yêu quá!" "chỉ muốn mang về nhà giấu đi!" "thật muốn niết niết vài cái!" "muốn sờ a sờ!""thật thích a!"...
Cố Tranh thong dong bước lên đài. Trước khi đặt chân lên đài, Cố Tranh vạn phần cẩn thận nhưng vẫn là đánh giá thấp độ trơn trượt của sàn, vừa đứng vững chưa được bao lâu bước thêm một bước nữa liền bị trượt chân. Thế là Cố Tranh tiểu búp bê cứ thế hoa hoa lệ lệ ngã sấp xuống cái rầm, vẻ mặt bé ngơ ngác giống như không thể tin nổi bản thân thế nhưng lại có thể ngã.
Cả ba người liền triệt triệt để để ngây ngốc tại chỗ.
Sư muội của bọn họ a! Phượng Triêu Vũ gấp gáp đến nhảy dựng, nghe tiếng động có vẻ ngã không hề nhẹ, gương mặt thanh tú hơi có chút vặn vẹo. Nam Cung Hiên Vũ nhìn thấy Cố tiểu Tranh khả ái ngã sấp mặt khóe miệng run rẩy muốn lên mà lại lên không nổi.
Cố Tranh sau vài giây ngơ ngác rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, chậm rãi chống tay xuống sàn muốn lấy đà đứng dậy sau đó không ngoài dự liệu lúc chống người lên một chút liền bị trơn đến ngã xuống như cũ. Cố Tranh nghẹn khuất cuối cùng hiểu ra muốn đi lại bình thường trên cái sân còn trơn hơn cả sàn băng bôi mỡ này mà không dùng nguyên lực căn bản là không thể nào.
"Sư muội không sao chứ?" Phượng Triêu Vũ ân cần hỏi.
"Không sao." Cố Tranh quay mặt về phía hai vị sư huynh cười một cái liền thành công có hiệu quả trấn an.
Cố Tranh vận nguyên lực bao phủ chân tay lấy đà đứng dậy rồi đi thử vài bước, sau khi thấy không có vấn đề gì liền quay xuống nhìn Nam Cung Hiên Vũ.
"Pháp trận nhận kiếm là ở góc trái sân đấu." Nam Cung Hiên Vũ thở ra một hơi nhìn tiểu sư muội thuận lợi đi vào trong trận pháp.
Cố Tranh đứng giữa tâm trận tĩnh thần ngưng khí hướng Nam Cung Hiên Vũ thoáng gật đầu một cái rồi từ từ nhắm mắt lại chờ đợi trận pháp mở ra.
"Trận pháp này chỉ là ảo cảnh, sẽ không tổn thương đến sư muội đâu, nhưng là cảm giác chân thật lắm đó! Người đứng ngoài nhìn như bọn ta cũng có thể thấy rõ khảo thí của muội." Phượng Triêu Vũ tốt bụng nhắc nhở.
Cố Tranh không trả lời bởi vì từ lúc nguyên lực được truyền vào trận pháp thì trận pháp đã tiến hành khảo nghiệm ngay lập tức với bé. Cố Tranh im lặng nhìn ngàn vạn thanh kiếm khác nhau đang xoay tròn một cách chậm rãi, nhiều thanh kiếm còn phát ra tiếng kêu ong ong khí thế, nhiễu loạn tâm thần người khảo thí.
Từng nghe qua, mỗi người tiến vào kiếm trận nhận kiếm sẽ luôn nhận được khảo nghiệm khác nhau, cái không khác duy nhất chính là trải nghiệm bị kiếm chém, nói cách khác kiếm trận nhận kiếm này thử thách cực hạn khả năng chịu đựng của người thí luyện, chỉ khác ở cách thức mà thôi. Hơn nữa, kiếm trận này một người chỉ tiến vào được một lần duy nhất trong đời, nếu là người bình thường không trưởng thành thì ắt sẽ không có ai dám tiến vào loại trận pháp này, dù cho chỉ là ảo cảnh sẽ không gây ra thương tích thực tế nhưng đau đớn luôn rất chân thật. Nhưng cũng bởi vì chỉ được tiến vào duy nhất một lần cho nên ý nghĩa kiếm trận này cũng không chỉ đơn giản là thử thách cực hạn chịu đựng của người ta, mà còn là kiếm đạo một đời của người đó, thông qua kiếm trận, lĩnh ngộ được kiếm đạo phù hợp nhất với mình, đó mới là cái lợi mà người người cầu mà không được!
Cố Tranh không dám lơ là nhìn hàng vạn thanh kiếm đang từ từ xuất hiện giữa không trung, trong lòng có dự cảm không tốt lắm. ''Chẳng lẽ lại là vạn kiếm quy nguyên trận?" Cố Tranh sửng sốt trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn bày ra vẻ vô cảm tương phản manh.
Vạn kiếm quy nguyên có nghĩa là vạn kiếm đạo đều quay về cùng một đạo nguyên bản ban sơ. Không có gì bất ngờ thì loại kiếm trận này vốn tuyệt tích cả mấy ngàn vạn năm vì không tìm được cơ thể có thiên phú phù hợp, nay lại lần nữa xuất hiện còn lấy tư thái rầm rộ mà biểu đạt sự hưng phấn này khiến cho Cố Tranh cảm thấy dường như bản thân bị hố hàng. Kiếm trận càng hiếm độ hung hiểm càng cao, loại kiếm trận mười cửa thì có đến mười một cửa tử như vạn kiếm quy nguyên trận này rất không may mắn lại là loại kiếm trận hiếm nhất trong tất cả các kiếm trận. Mười người đụng phải thì mười một người thất bại. Tỉ lệ thành công bằng số âm. Đáng sợ chưa? Nhưng đâu chỉ có thế, kiếm trận này vô cùng đáng sợ hơn ở chỗ có hàng vạn thanh kiếm tấn công theo quy luật gần như không có sơ hở, cũng bởi vì có hàng vạn thanh kiếm, hình dáng lại không giống nhau, quỹ đạo tấn công cũng vô cùng quái dị, khác nhau một trời một vực, cho dù đoán ra được quỹ đạo di chuyển của vài thanh kiếm hay tấn công và đoạn hậu thì rất nhanh, những thanh kiếm khác sẽ thế chỗ cho những thanh kiếm mà người thử luyện đoán ra. Càng đáng sợ hơn chính là không phải chỉ có mấy thanh kiếm di chuyển để tấn công người thử luyện đâu, mà cả vạn thanh kiếm sẽ cùng tấn công người thử luyện, do đó muốn đoán ra được quỹ tích di chuyển của vạn kiếm quy nguyên chính là không có khả năng. Chính vì thế, nếu không phải là cơ thể có thiên phú đặc biệt cực kì tương hợp với kiếm trận này sẽ không kích phát ra loại kiếm trận mang tính chất hủy diệt tất bại này.
Cố Tranh biết kiếm trận này, cũng biết hàng ngàn vạn năm trước, các tiền bối bày ra trận pháp này vốn chính là những lão tổ kiến lập ra lưỡng nghi viện, là thiên tài trong thiên tài muốn chọn ra người thừa kế ưu tú nhất. Mà những người thừa kế xuất sắc có thể vượt qua Vạn kiếm quy nguyên sau này đều được ghi tên bằng mực chu sa trong lịch sử của nơi này. Lúc ấy, Cố Tranh còn thầm nghĩ mà ngưỡng mộ những con người có sức mạnh đáng nể phục ấy căn bản không nghĩ đến chỉ vài ngày sau, mình cũng sẽ trải qua thứ kiếm trận được xưng là không có sơ hở, hoàn mỹ không tì vết này.
Lùi bước là chữ mà Cố Tranh chưa bao giờ được học kể từ khi biết nói tiếng người, người dạy dỗ nàng nghiêm khắc cho rằng chỉ có không được học thì sau này có biết, phương thức làm việc của nàng sẽ luôn không ưu tiên chọn lùi bước. Người ấy chỉ dạy Cố Tranh phải kiên định, khi gặp việc ngoài ý muốn thì để cho tâm trí trống rỗng trong một khoảng thời gian cực ngắn, nếu làm được như vậy, sau khoảng thời gian đó trong đầu nàng sẽ có vô số cách gỡ bỏ rắc rối trước mắt.
Trong khi kiếm trận bắt đầu thành hình, Cố Tranh rất nhanh dập tắt mọi suy nghĩ, giữ cho tâm trí một khoảng tĩnh lặng gần như tuyệt đối, toàn bộ cấu trúc của kiếm trận thu vào trong mắt nàng. Sau khi hình thành, hàng vạn thanh kiếm bắt đầu xoay tròn, mang theo kiếm ý sắc bén gào thét phá không mà tới. Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Cố Tranh thế mà lại là đứng im, huy kiếm chém những thanh kiếm đang lao về phía mình.
Bản năng dã thú trong người khiến Cố Tranh có thể cảm nhận được sự an toàn khi đứng tại vị trí này. Thực tế chứng minh, Cố Tranh không hề sai bởi vì kiếm trận này đang liên tục thay đổi cấu trúc, các vị trí đều lần lượt bị hàng vạn thanh kiếm gây ra sát thương vô cùng lớn, tạc hẳn thành một cái lỗ sâu hoắm trên sàn. Sau đợt công kích đầu tiên để đánh phủ đầu, kiếm trận lại tiếp tục thay đổi cấu trúc và quỹ đạo một cách quỷ dị. Kiếm trận giống như nhận định vị trí đặc biệt của Cố Tranh, hàng vạn thanh kiếm cứ thế bất chấp quy luật, quỹ đạo mà lao về phía nàng giống như thiêu thân lao vào lửa vậy.
Trên trán Cố Tranh toát mồ hôi lớn như hạt đậu, tình huống này rất nguy hiểm, đối với một đứa bé mới bốn tuổi chỉ biết vung kiếm mà nói, đây quả là tình thế đáng tuyệt vọng. Cố Tranh vừa tập trung gạt những thanh kiếm đang tấn công mình từ phía trước, vừa phải lắng nghe và cảm nhận để tránh những thanh kiếm ở phía sau, lại phải cố giữ cho tâm trí trống rỗng, trên người nàng xuất hiện thêm rất nhiều vết chém có nông có sâu. Cố Tranh biết, nếu bây giờ tâm trí của nàng không trống rỗng thì nó sẽ bị sợ hãi chiếm giữ, vì vậy, nàng chỉ có thể dùng hết mọi khả năng nguyên thủy để khiến tâm trí tĩnh lặng lại.
Lại nói đến hai thiếu niên bên ngoài cũng trầm trồ kinh ngạc nhìn Cố Tranh khảo nghiệm, cả hai lúc này đều đã hiểu vì sao vị sư phụ kia của bọn hắn lại nói nếu không nghiêm túc thì bọn hắn sẽ xấu mặt rồi. Búp bê sư muội đáng yêu sao?? Đừng đùa, mới chỉ bốn tuổi, chỉ biết vung kiếm mà dẫn động được cả vạn thanh kiếm thí luyện thì thật sự không hề đáng yêu một tí nào cả!
Phượng Triêu Vũ ngạc nhiên cực kì, Nam Cung Hiên Vũ lại càng ngạc nhiên hơn hắn, để giữ vững cho thân thể không té ngã trên đài thí luyện thì Cố Tranh phải dùng một phần nguyên lực để bao lấy hai bàn chân, mà nếu muốn vững vàng đi lại như trên đất bằng giống Cố Tranh thế kia thì còn phải bao phủ một phần diện tích sàn đấu nhất định nữa bằng nguyên lực, qua một thời gian, ở độ tuổi này của Cố Tranh chắc chắn nguyên lực không sung túc, chắc chắn sẽ kiệt lực vì sử dụng nguyên lực quá độ. Trong trường hợp này, lại còn phải đối mặt với thí luyện vạn kiếm kia, khả năng cao Cố Tranh sẽ khảo thí thất bại! Mặc dù những vết thương không thực sự tồn tại nhưng nó gây ảnh hưởng đến tinh thần hệ cực kì nghiêm trọng, nếu lại còn thêm các tác dụng phụ khác do sử dụng nguyên lực quá độ thì chắc chắn Cố Tranh sẽ suy kiệt trong một khoảng thời gian!
Nam Cung Hiên Vũ không đành lòng kêu lên.
'' Sư muội, không cần vượt qua hết khảo thí đâu! Nếu không trụ được nữa thì mau ra ngoài đi!''
Phượng Triêu Vũ không trực tiếp như sư huynh mình nhưng trong đáy mắt cũng không che dấu nổi lo lắng. Tuy nhiên thời gian quý giá, một tháng bọn họ chỉ có thể đến đây đối chiến một lần, nếu không nắm chặt thời gian mà luyện tập thì sẽ vô cùng lãng phí! Do đó, hắn liền kéo Nam Cung Hiên Vũ đi.
''Thời gian không còn sớm nữa, tranh thủ luyện tập, sư muội có lẽ phải một thời gian nữa mới xong, nếu sư muội kiệt sức, chúng ta còn có thể đưa muội ấy về nghỉ ngơi mà.''
Nam Cung Hiên Vũ thấy cũng đúng liền cùng sư đệ vào sâu trong viện riêng để luyện tập.
Lại quay về trong kiếm trận, sau khi liên tục vượt qua được khó khăn trước mắt nhưng đồng thời cũng trả giá đại giới, Cố Tranh đã bắt đầu đuối sức, nhưng kiếm trận vẫn còn vô số đòn hiểm chưa ra, giống như nhận thấy nàng đang yếu đi, vết thương chồng chất, mất máu nhiều, đau đớn khiến nàng tê dại, kiếm trận dường như hết kiên nhẫn mà tập trung toàn bộ đòn hiểm mà tấn công. Cố Tranh đang trong tình thế nguy hiểm tột độ đột nhiên lại thấy một đường sinh cơ, cho dù chỉ là giả nhưng nàng biết rõ, chỉ cần có đường sống thì con người sẽ không tuyệt vọng, chỉ cần không tuyệt vọng thì trong hoàn cảnh nào cũng vùng vẫy được! Vì vậy, Cố Tranh đột nhiên như hiểu được cốt lõi của kiếm trận, mười cửa thì có mười một cửa tử chính là để triệt tiêu hy vọng, một trận pháp hoàn mỹ là một trận pháp không thể phá giải vì nó không có sơ hở, nếu trận pháp đã kín kẽ đến một giọt nước cũng không lọt thì sức mạnh của nó sẽ vô cùng đáng sợ. Cho nên, Vạn kiếm quy nguyên, về đại đạo nguyên bản là thứ hoàn mỹ vô khuyết nhất, đạo là đường đi cho nên mỗi người đều có đạo của mình cũng như đều có đường đi riêng không nên trùng lặp với thế hệ trước, đạo của một người là do chính mình chọn, chọn đúng hay sai không quan trọng, chỉ cần bản ngã không sa đọa thì cuối cùng sẽ có ngày đạt đến đại đạo! Cho nên cốt lõi của kiếm trận này là...
----------------------------------là một phân cách tuyến có trách nhiệm nhưng chẳng ai yêu ta----------------------
Cố Tranh thoát lực ngã ngồi trên sàn đấu. Đến bây giờ nàng vẫn không thể tin được bản thân có thể thoát ra khỏi kiếm trận. Bên cạnh đột nhiên nhiều thêm một thanh kiếm, thanh kiếm thiết kế đơn giản, tao nhã, mảnh mai nhưng ý lạnh sắc bén từ lưỡi kiếm dù đã ẩn sau vỏ mà vẫn lạnh đến khiến Cố Tranh phát run!
''Là Thượng Hàn. Chế tác từ thượng cổ, hàn khí thấu xương, ngạo khí lăng thiên, sát khí không nặng nhưng mỗi lần sử dụng kiếm đều làm cho chủ nhân bị suy yếu kéo dài, kiếm có linh, không giết người lương thiện, chỉ chém kẻ cùng hung cực ác, được xem là kiếm chính nghĩa, đứng thứ ba trong kiếm phổ thượng cổ. Nhưng kiếm thiên hàn, nữ hài tử ít dùng thôi, muốn mang theo thường xuyên cũng phải cẩn thận, hàn khí nhập thể khó mà khu trừ.'' Một nam nhân anh tuấn, ánh mắt lãnh ngạo, thân dáng thẳng tắp, giọng nói thản nhiên lãnh đạm đứng dưới đài giải thích.
Cố Tranh sửng sốt nhìn hắn trong giây lát rồi vội vã chắp tay hành lễ: ''Tạ ơn tiền bối chỉ dạy.''
''Tống Huyền.'' nam nhân nói xong tên liền bỏ đi. Hắn chỉ tò mò là hậu bối nào mà sau hàng vạn năm cuối cùng cũng có cơ thể phù hợp kích hoạt được Vạn kiếm quy nguyên trận, chỉ là không ngờ Thượng Hàn lại xuất hiện.
Đến khi Cố Tranh ngẩng đầu lên thì Tống Huyền đã đi mất.
-----------------------------------------------------------------
Góc giao lưu cùng tiền bối
Cố Tranh: "Từ lúc ở bên ngoài cho đến lúc đi vào trong ta đã cảm thấy dường như các vị lão nhân đi trước cố ý muốn dằn vặt, trêu đùa hậu bối."
Lão tổ: "Trúng phóc, lão tử chính là nhìn bọn hậu bối kiêu ngạo các ngươi không vừa mắt đó!"
Cố Tranh: "Trường Giang sóng sau đè sóng trước mà sóng trước thì bị chụp chết trên bờ cát."
Lão tổ: "Ta đột nhiên cảm thấy muốn xuất thế để dằn vặt lũ hậu bối vô tri này."
Cố Tranh: "Trích quy tắc thứ ba về những hạn chế của thủy tổ Minh Hạ, điều thứ hai trăm mười ba, khoản bảy mươi hai chấm sáu: một khi đã rút về ẩn thế thì không được phép xuất thế, trừ khi phải đi trợ giúp vá lỗ hổng không gian."
Lão tổ: "Hừ... Coi như ngươi lợi hại."
Cố Tranh: "Không dám, lão tổ quá khen."
Lão tổ: "Chúc ngươi có những phút giây lăn sàn vui vẻ!!!"
Cố Tranh: "Là trượt sàn thì đúng hơn..."
Lão tổ: "Ngươi dám quản ta à?!!"
Thân thiện thông báo: Vị lão tổ trên sẽ có đất diễn, có lẽ có rất nhiều đất diễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net