Q1: Sự ra đời và tuổi thơ - chương 2: Phá phúc thủ tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai khu vực được coi là trọng địa của Minh Hạ lần lượt nổ ra tranh chấp kịch liệt. 

Phượng Thai trạch viện dưới sự phối hợp của ám vệ và sự điều tiết chiến thuật của Cố Trầm Thư liên tục đánh lui kẻ xâm nhập khiến cho Liên gia chủ cũng cuống lên, nhưng trong đầu hắn lại nghĩ "quả nhiên là phu nhân của vị kia, phản kháng cũng ác liệt lắm".

Chỉ vài giây phân tâm, Liên gia chủ đã bị trúng chiêu của Cố Trầm Thư liên tục lui lại không kiểm soát được. Cảnh Túc và Khanh Tri Hạ đứng sau Cố Trầm Thư âm thầm lo lắng nhìn Cố Trầm Thư liên tục dùng chân nguyên không giữ lại chút gì. Khanh Tri Hạ lơ đãng nhìn phía sau phòng tuyến của Liên gia, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc liền kinh sợ truyền âm nhập mật với Cố Trầm Thư "Không hay rồi, đại tẩu, Lăng Nhi..."

"Sao lại như vậy?" Cảnh Túc cũng không hiểu nổi nhìn phương hướng Khanh Tri Hạ đang hướng đến sửng sốt đến ngây người.

Cố Trầm Thư trong giây lát biến sắc, chân nguyên dao động dữ dội, bụng dưới quặn thắt nhưng nàng vẫn kiên định dùng chân nguyên tu bổ trận pháp trong vài giây sơ sẩy đã xuất hiện vài lỗ hổng, hành động này rơi vào mắt hai vị gia chủ thì chính là liều mạng đến cùng. Cảnh Túc vội đưa tay đặt lên lưng Cố Trầm Thư truyền chân nguyên thuần dương vào cơ thể nàng để ổn định chân nguyên vừa mới dao động vừa rồi. Nhưng bất ngờ là chân nguyên thuần dương của hắn không truyền được vào cơ thể Cố Trầm Thư!

"Tẩu tử! Ngươi có biết mình đang làm gì không?" Cảnh Túc sợ đến ngây người thất thanh gầm khẽ.

"Ta mới phải hỏi ngươi muốn làm gì đó, Cảnh Túc, nhiệm vụ của ngươi không phải là truyền chân nguyên cho ta," Cố Trầm Thư ném cho Cảnh Túc một cái nhìn sắc bén rồi tiếp "ngươi phải giữ lại toàn bộ lực lượng để chống giữ Phượng Thai trạch viện cùng tiểu Hạ. Còn bản thân ta tự biết chừng mực."

Ánh mắt Cố Trầm Thư lóe lên tia ngoan độc, ra tay vừa chuẩn xác vừa ác liệt, trực tiếp sử dụng chân nguyên chi lực phóng xuất qua thập tiễn nỏ bắn chết tại chỗ hơn 10 người tu vi xấp xỉ thập lục cấp. Ảnh vệ phối hợp với công kích của Cố Trầm Thư thay đổi tiết tấu công kích, khiến cho nhóm người Liên gia chủ liên tục ngã xuống vài người tử trạng cực kì thê thảm làm khung cảnh ngày thường vốn tươi đẹp, hài hòa trước cửa Phượng Thai trạch viện trở nên dữ dội, kinh khủng, thảm khốc giống như giữa chiến trường gió tanh mưa máu vậy. Không, phải nói cho chính xác là trước cửa Phượng Thai trạch viện chính là chiến trường, chiến trường giữa kẻ phản bội và kẻ không khoan nhượng, giữa kẻ bị phản bội và kẻ phản bội. 

Liên gia chủ cũng bó tay bó chân hết cách, ai biết tại sao nữ nhân kia đột ngột tăng mạnh lực chân nguyên bắt đầu cuồng sát như thế. Hắn có một phỏng đoán to gan, trừ phi đột nhiên Cố Trầm Thư cảm thấy nguy hiểm thực sự mới bất chấp tất cả mà muốn tiêu diệt hơn 70 người trong đội ngũ tinh anh của hắn trong thời gian ngắn nhất, bất chấp việc sẽ gây tổn hại đến đứa bé trong bụng. Vậy điều khiến Cố Trầm Thư kiêng kị sẽ là gì đây? Hắn biết Cố Trầm Thư là người phụ nữ thông minh quyết đoán, không giống mấy phụ nhân suốt ngày lo được mất chỉ biết tranh giành tình cảm chốn hậu trạch, nếu không nàng ta đã không trở thành một nữ tướng quân ngang dọc sa trường khiến quân địch nghe tiếng thôi cũng khiếp vía. Vì vậy hắn hiểu rõ, muốn đạt thành kế hoạch của mấy gia tộc như bọn hắn ngày hôm nay buộc phải khiến nữ nhân này ngã xuống, bằng mọi cách có thể, bất chấp thủ đoạn. Có điều, Cố Trầm Thư quá thông minh, quá cẩn thận cho nên nàng ta đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, giấu đi mọi nhược điểm khiến bọn Liên gia chủ không biết phải làm sao nữa. Bây giờ bọn hắn rơi vào tình thế đối thủ trước mặt chiếm đủ mọi lợi thế, không có nhược điểm gì hết, thậm chí thực lực của đối phương cũng trên cơ bọn hắn mà bọn hắn nếu không thắng được thì chỉ có chết, không có lẽ còn đau khổ hơn cả chết. 

Trong lúc đó Liên gia chủ đột nhiên nghĩ ra, điều khiến Cố Trầm Thư phải kiêng kị là gì, không sai, chính là thân nhân của nàng ta, cơ mà nhà mẹ đẻ của Cố Trầm Thư vì mâu thuẫn nội bộ từ lâu đã đoạn tuyệt lui tới với nàng. Như vậy khiến cho nàng ta để tâm bây giờ chỉ có thân nhân và bằng hữu hiện tại. Phu quân của nàng là người đứng đầu Minh Hạ, là kẻ mạnh nhất trong số những kẻ mạnh có thể tự lo cho bản thân, nếu hắn đột nhiên xuất hiện thì bọn họ đã không thể đứng vững nổi rồi huống chi là còn không ngừng đối chọi với Cố Trầm Thư, cho nên trường hợp này bị loại. Bằng hữu của Cố Trầm Thư nếu không phải là cực kì thông minh xảo trá thì cũng là cực kì bạo lực mạnh mẽ nàng ta lại càng lười cùng những kẻ vô dụng, yếu đuối nhấc lên một phần vạn mối quan hệ, cho nên trường hợp này loại bỏ. Còn một trường hợp nữa là con trai của Cố Trầm Thư - Gia Cát Lâm Lăng, đứa bé này dù chỉ mới 6, 7 tuổi mà thiên phú dị bẩm đã là thập cấp. Nhưng dù có thiên phú dị bẩm thế nào đi chăng nữa thì ai cũng không thể phủ định rằng Gia Cát Lâm Lăng còn là một đứa trẻ, còn chưa đủ tuổi vào Nhân Sinh trận, chưa được tôi luyện nhiều, nếu nói Cố Trầm Thư bây giờ lo nhất là đứa con này cũng không sai tí nào.

Nghĩ vậy, Liên gia chủ quay người lại thì thuộc hạ như trong dự liệu của gã đã tóm được Gia Cát Lâm Lăng còn non nớt đến trước mặt gã. 

" Đại nhân, phát hiện Gia Cát tiểu chủ ở ngay phía sau, ta vội bắt giữ hắn đến nộp cho ngài." Gã thuộc hạ giao Gia Cát Lâm Lăng cho thượng cấp cũng không quên tranh công.

"Ông trời giúp ta!" Liên gia chủ kích động gầm lên.

Liên gia chủ cả mừng túm lấy gáy áo Gia Cát Lâm Lăng đang không ngừng dãy dụa, nào ngờ vui quá mà sơ suất bị thập tiễn nỏ của Cố Trầm Thư bắn ra hai lỗ máu, dư lực chân nguyên âm hàn lạnh lẽo trên mũi tên như theo vết thương mà không ngừng lan ra chạy dọc cột sống từng đợt tê dại đánh úp đến khiến cho Liên gia chủ hơi buông lỏng tay mà làm rơi Gia Cát Lâm Lăng xuống đất. Ngay lúc ấy, lại một Vũ tiễn từ thập tiễn nỏ giống như xé toạc cả không gian bay về phía Liên gia chủ, hắn vội vã né tránh nhưng, muộn. Vũ tiễn găm vào trên bắp chân trái gã khiến máu trào ra ướt đẫm cả ống quần dạ hành.

Gia Cát Lâm Lăng bị buông rơi ngã trên đất từ lúc bị người tóm đến khi đối diện trước kẻ phản bội vẫn kiên cường không nói một lời mà chỉ dùng hành động phản kháng nhưng chung quy vẫn do chênh lệch tu vi và tuổi tác nên mới bị tóm gọn. Từ lúc bị giao đến tay Liên gia chủ, Gia Cát Lâm Lăng vẫn luôn quan sát chờ cơ hội thích hợp để cố gắng chạy thoát nên việc bị rơi xuống này chính là cơ hội. Gia Cát Lâm Lăng vừa rơi xuống liền trở mình tránh thoát tên độc của ảnh vệ bắn đến công kích lũ cao thủ bên cạnh Liên gia chủ rồi bật dậy cố chạy gần về phía chỉ huy đài.

Liên gia chủ là lão cáo già, hắn sao có thể để nhược điểm chí mạng của đối thủ khó xơi như Cố Trầm Thư đã bắt vào tay rồi còn chạy mất chứ, cho nên dù bị Vũ tiễn chân nguyên lực của Cố Trầm Thư bắn yểm hộ cho Gia Cát Lâm Lăng mà cố tình nhằm vào mình xẹt qua người để lại nhiều vết thương nông sâu khác nhau gã vẫn cố dùng nội lực áp chế, khóa chặt cử động của Gia Cát Lâm Lăng để nó không tiến thêm gần hơn với chỉ huy đài thêm bước nào nữa. 

Lúc này, trên đài chỉ huy, Cố Trầm Thư sắc mặt tái nhợt, âm u nhìn con trai mình bị kẻ địch khống chế cưỡng bức kéo về phía đối địch coi như tấm khiên, như chiến lợi phẩm mà giơ lên cao khiến cho Ảnh vệ vốn đang thực hiện công kích sợ ngộ thương đến tiểu chủ mà vô thức công kích chậm đi một nhịp. Hành động của Liên gia chủ lúc này chẳng khác gì giương oai với Cố Trầm Thư khiến nàng càng tức giận, nhưng nhiều hơn lại là lo lắng. Trong mắt Cố Trầm Thư lóe lên thứ ánh sáng kinh người nhưng chỉ một lúc thôi liền biến mất. Cảnh Túc và Khanh Tri Hạ đang muốn cưỡng chế Cố Trầm Thư ép nàng phải nghỉ ngơi nhưng chưa kịp lên tiếng thì Cố Trầm Thư đã phát pháo hiệu đỏ, pháo hiệu đỏ nổ tung trên nền trời đêm phá lệ bắt mắt nhưng ý nghĩa của nó khiến người ta phải rùng mình. Sau đó, Cố Trầm Thư cười lạnh đầy khát máu ra chỉ lệnh:

"Ảnh vệ, tăng cường tấn công cường độ cao vào cánh trái, bắt buộc... phải khiến... đội hình...của... chúng... phải... bị...tách ra......" Nói xong, Thập tiễn nỏ trong tay Cố Trầm Thư liền rơi xuống vang lên tiếng lanh canh nặng nề, chân nguyên sử dụng liên tục với cường độ cao đã rút sạch sức lực của Cố Trầm Thư, nàng vừa lảo đảo một chút liền được Cảnh Túc và Khanh Tri Hạ trái phải hai bên dìu đỡ.

Kim Trân nha hoàn nhìn chủ nhân vẻ mặt đau đớn thở hổn liền biết xảy ra việc gì, nàng cuống cuồng phân phó người đứng cạnh mình gọi bà đỡ đến giúp đỡ Cố Trầm Thư vào trong.

Liên gia chủ không ngờ Cố Trầm Thư không chỉ không ra chỉ lệnh để Ảnh vệ ngừng công kích mà còn khiến ảnh vệ tấn công với tiết tấu nhanh hơn trước rất nhiều lần. Lúc này Liên gia chủ không nhịn được nữa, hắn biết Cố Trầm Thư yêu con trai này của mình hơn cả cuộc sống của nàng vì vậy khi may mắn bắt được Gia Cát Lâm Lăng, hắn vui sướng vô cùng. Nhưng hắn không muốn vì vậy mà bị Cố Trầm Thư bắn thành cái tổ ong. Lúc này hắn đang định dùng Gia Cát Lâm Lăng uy hiếp Cố Trầm Thư thì Cảnh Túc và Khanh Tri Hạ đột nhiên xuất hiện trên đài chỉ huy khiến hắn giật mình kinh ngạc.

Lại nói đến Cố Trầm Thư, nàng cảm thấy mỗi tấc trên cơ thể mình đều như bị nghiền nát, hậu quả của việc sử dụng chân nguyên quá độ khiến nàng chẳng còn một chút hơi sức nào. Vì xúc động nhất thời mà quên mất bản thân còn phải bảo vệ một sinh mệnh bé bỏng yếu ớt trong bụng, lúc này, Cố Trầm Thư hối hận vô cùng. Nhưng mà nàng không buông xuống được cũng không thể buông xuống. Cố Trầm Thư hiểu, nàng hóa ra đi đến nước này là do chính nàng quyết định, không phải do bất kì ai khác cả, mà nàng thì luôn tin vào quyết định của bản thân mình. Vì vậy, Cố Trầm Thư mím chặt môi, nàng chỉ cảm thấy thật có lỗi với con gái mình, vì bản thân xúc động mà giờ lại khiến con gái mới sinh ra đã chịu tội như vậy, nhưng mà không thể bỏ mặc được, nước cờ này, vì ngày hôm nay cũng vì tương lai sau này của bọn trẻ, nàng không muốn vì áy náy với con gái mà cuối cùng buông xuôi đại cục, nàng gượng một nụ cười nhạt nói:

"Kim Trân, ta ra mệnh lệnh tuyệt đối với ngươi, phá phúc thủ tử." Cố Trầm Thư dùng giọng nói lạnh nhạt khiến người ta nghe không ra nổi một tia cảm xúc nhưng Kim Trân thấu được nỗi chua xót qua mệnh lệnh đó, phá phúc thủ tử, giọng điệu đều đều như vậy, đưa ra một quyết định quyết tuyệt không chừa đường lui mà không cường điệu giọng nói lên chút nào, không phải là yếu đuối mà là trong lòng sớm có câu trả lời, cũng đã định sẵn số phận của mình cho nên lời nói ra mới nhẹ nhàng như vậy, coi thường sinh tử.

Nếu là ngày thường thì Kim Trân nhất định sẽ không chấp hành mệnh lệnh này, nhưng hiện tại thì khác, dù trong lòng vạn phần không cam lòng nhưng vẫn vừa nghẹn ngào đáp vừa nói trước tình hình: "vâng, y thuật bây giờ không thể đảm bảo ngài có thể an toàn qua được bằng phương pháp này, có lẽ sẽ mất nhiều máu."

Cố Trầm Thư cười khẽ, rung động lòng người:" Dù qua không nổi cũng phải qua, ta nói không sai được đâu."

Kim Trân không nói thêm nữa, cho người buông màn che ngăn cách, để thị nữ đặt đồ nghề xuống bàn. Nàng lấy con dao bạc mảnh như chiếc lá, hơ qua lửa nóng, dùng một loại thuốc nước có tác dụng gây tê liệt làm mất cảm giác nhẹ nhàng xoa lên bụng Cố Trầm Thư, xoa xong thì bắt đầu ước lượng vị trí đặt dao rồi dứt khoát hạ dao xuống, không chút hoang mang.

Bên ngoài vẫn đánh đến thiên hôn địa ám, đằng đông đã có tia hồng. Gia Cát Lâm Lăng đã được cứu về nhưng Khanh Tri Hạ và Cảnh Túc đã lao vào vòng cận chiến với đám người Liên gia chủ mới nhận được tiếp viện. 

Không lâu sau, trên đài chỉ huy vang đến tiếng trẻ con khóc, nhưng không vang dội rất khó nhận ra. Ai đang đánh cứ đánh, kẻ tấn công vẫn điên cuồng tấn công mà kẻ phòng thủ vẫn cứ cố phòng thủ. Thế cục nghiêng hẳn về một bên, đám Liên gia chủ bị bức đến Huyền nhai bên cạnh ảo trận đào hoa thất bộ, lúc này Liên gia chủ cũng đã tuyệt vọng lắm rồi, hắn đã coi thường hai cỗ máy chiến đấu bên cạnh vị kia cho nên bây giờ bị người ta đè đánh mà hối hận không kịp.

Nhưng đó không phải là tuyệt vọng nhất, tuyệt vọng nhất chính là hắn nhận được pháo hiệu xanh lá của bên Tàng Tinh, cánh của Phượng Phi Vân. Bên đó có biến, có lẽ đã thất bại. Vì vậy, gã điên cuồng trợn mắt, sức lực đột nhiên tăng vọt, đột phá vòng tấn công của Cảnh Túc và Khanh Tri Hạ mà dẫn một số người chạy đi.

"Có đuổi theo không?'' Khanh Tri Hạ nheo mắt nhìn phương hướng của đám Liên gia, tay cấm trường thương bạc sắc bén hỏi.

"Giặc cùng chớ đuổi, chúng ta đi rồi ai làm công tác truy tìm và thanh lý đám nội gián trong  Phượng thai trạch viện nữa." Cảnh Túc nói, ánh mắt lạnh lẽo tựa hàn băng nơi địa cực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net