Q1: Sự ra đời và tuổi thơ: Chương 3: Tàng Tinh chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tàng Tinh các...

Thiên cơ giả là không thể giết, có thể đánh bại nhưng không thể giết. Đó chính là một quy định bất thành văn của những kẻ đặt chân lên mảnh đất gọi là Minh Hạ này. Thiên cơ giả vốn là những người mang trong mình đủ loại tài nghệ, không chỉ vậy tâm tính của họ cũng được trui rèn qua nhiều thử thách cho nên không phải ai cũng đủ tiêu chuẩn làm Thiên cơ giả.

Phượng Phi Vân biết rõ điều này cho nên, hắn muốn tốc chiến tốc thắng cũng không muốn giết một thiên cơ giả nào, ngược lại, người của hắn ngã xuống không ngừng. Thiên cơ giả vốn phi phàm, dù bọn hắn được lợi nhân số nhưng chỉ có thể dây dưa với người ta mà không thể giết khiến cho bọn họ vốn có ưu thế số lượng cũng không thể làm gì Thiên cơ giả. Nhóm người giao chiến với Thiên cơ giả dù là cao thủ lão luyện nhưng cũng bị Thiên cơ giả gắt gao kiềm chế mà không ngừng ngã xuống. Lúc này bọn họ không thể không đổi chiến lược mà bao vây đánh luân phiên và cô lập Thiên cơ giả thì cục diện mới khá hơn một chút.

Bên kia, cuộc so đấu của Phượng Phi Vân và trưởng quản diễn ra vô cùng kịch liệt. Cả hai người dù đánh đến thiên hôn địa ám nhưng cũng không dám động đến một góc thư tịch nào của Tàng Tinh các. Có điều trong trận đấu này Phượng Phi Vân chiếm được tiên cơ, lợi dụng sơ hở của vị trưởng quản Tàng Tinh, đánh bay hắn ra xa một đoạn. Phượng Phi Vân sau khi đánh bay trưởng quản thì không chần chờ mà vội vã thi triển Thiên ảnh bộ di chuyển cực nhanh đến tầng lầu cao nhất trên Tàng Tinh.

Phi thẳng một đường đến thư phòng trên tầng cao nhất, Phượng Phi Vân cẩn thận mở ngăn tủ thứ ba bên trái lấy chiếc chìa khóa bạch kim ra, tìm đến giá sách thứ ba ngăn thứ sáu từ trên đếm xuống, lại dùng Thiên ảnh bộ giữ mình trên cao vài phút, dùng chìa khóa mở ra ngăn tủ, lấy đi một cái hộp trạm khắc vô cùng tinh xảo rồi nhanh chóng phóng ra ngoài. Một loạt hành động cực kì trôi chảy, không chút trắc trở mà hoàn thành trong vòng chưa đến hai phút. Phượng Phi Vân lao ra khỏi phòng thấy trưởng quản Tàng Tinh các đã đuổi đến nơi liền phi thân từ tầng cao nhất nhảy xuống, vẫn dùng Thiên ảnh bộ ổn định thân thể rồi rút pháo bên hông bắn lên trời một đợt pháo hiệu nhưng bất cẩn lại bắn nhầm pháo hiệu.

Đang định rút pháo hiệu bắn lại thì trưởng quản Tàng Tinh các cũng bám theo ra một chưởng đánh bay pháo hiệu trên tay Phượng Phi Vân. Phượng Phi Vân đành cắn răng từ bỏ việc bắn pháo hiệu mà lao vào chiến đấu với hắn.

"Ngươi cũng đủ dai đấy." Phượng Phi Vân một tay giữ chiếc hộp tinh xảo tay còn lại đối phó với trưởng quản.

Trưởng quản Tàng Tinh các cười lạnh, kiếm chiêu tàn nhẫn như muốn đòi mạng mà xuất ra khiến Phượng Phi Vân phải chật vật mà đỡ đòn.

"Ngược lại ngươi cũng đủ khốn nạn đấy, thó thiên cơ của Tàng Tinh các ta, ngươi là người đuối lý mà còn dám mở miệng mắng ta dai dẳng. Bản công tử đây phải đánh chết ngươi cái tên nhẫn tâm khốn kiếp!" trưởng quản Tàng Tinh các vừa nói vừa chém, kiếm khí mạnh mẽ đánh ra vô cùng hung ác, kiếm khí như cầu vồng hoa lệ nhưng ẩn giấu sát cơ khôn cùng.

Nếu chỉ nghe đối thoại thì Phượng Phi Vân có lẽ sẽ nghĩ tên này chỉ thông thường mắng chửi mà thôi nhưng quan sát kĩ hơn chút thì hắn thấy khóe mắt Trường Tân Ca - trưởng quản Tàng Tinh các có chút phiếm đỏ, trong lòng Phượng Phi Vân có chút không chịu được, có điều, hắn cũng không có tư cách có cảm xúc bên lề đó. Hai người ở hai chiến tuyến có cảm xúc thương xót đối thủ chính là tối kị nhất. Phượng Phi Vân cười khổ, ai mà muốn làm mấy chuyện thế này chứ, hắn chẳng qua cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

"Xem ngươi có bản lĩnh đó không đã." Phượng Phi Vân trầm giọng nói xong mạnh mẽ ra một chưởng, chân nguyên cuồn cuộn đánh ra áp đảo Trường Tân Ca, bức hắn lùi ra sau cả đoạn dài đến hai mươi mấy bước.

Trường Tân Ca bị đánh lui nhưng ngay lập tức đánh một chưởng ra sau để giảm bớt lực đẩy của chưởng lực. Hắn vội vã bình ổn thân thể đang muốn lao lên lần nữa thì phát hiện chân mình không nhích thêm được bước nào nữa. Trường Tân Ca vừa vội vừa giận đang định vận chân nguyên phá đi cấm chế kết quả nghe thấy sau lưng vang lên tiếng nói rất đỗi dịu dàng.

"Tân Ca, đừng manh động, để ta đến."

Trường Tân Ca khiếp sợ đến mức khuôn mặt vốn đang giận dữ đỏ bừng lập tức chuyển sang trắng bệch. Hắn vội vã la lên: "Phu nhân?"

"Là ta." Ngắn ngủi hai chữ nhưng khiến cho Trường Tân Ca cảm thấy toàn thân lạnh buốt như rơi vào hầm băng. Không sai, người đến chính là Cố Trầm Thư. Trường Tân Ca quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy Cố Trầm Thư sải bước ung dung, điềm nhiên đi đến, trên mặt vẫn là nụ cười nhợt nhạt mọi ngày không có gì thay đổi, người phụ nữ ấy vẫn một thân áo bào đen đơn giản nhưng vẫn đầy nhã khí, thanh cao, trầm ổn khiến người ta tin cậy như ngày thường, có điều Trường Tân Ca hiểu rõ Cố Trầm Thư xuất hiện ở đây có nghĩa là gì.

" Ngài không nên đến đây." Trường Tân Ca nghiến răng nói, vẻ mặt hắn lúc này không thể dùng khiếp sợ mà hình dung nữa.

"Đây là bổn phận phải hoàn thành, ngươi và chàng thiết kế rất nhiều cho ta, ta vô cùng cảm kích, nhưng mà như vậy sẽ khiến các ngươi liên lụy thật nhiều, cho nên ta quyết định tự mình đi bước này. Không liên lụy bất kì ai, số mệnh của mình tự ta gánh." Cố Trầm Thư không nhanh không chậm bước qua Trường Tân Ca, thuận tay đánh ngất hắn, một đối một với Phượng Phi Vân.

"Phu nhân, ngài..." Phượng Phi Vân hiểu rõ, nhìn Cố Trầm Thư là hắn biết nàng vừa mới sinh con, nhưng sinh con không phải việc đùa, việc đó đáng nhẽ ra phải tiêu hao toàn bộ chân nguyên của Cố Trầm Thư mới đúng. Nhưng bây giờ Cố Trầm Thư đứng trước mặt hắn ngoại trừ sắc mặt trắng bệch do thiếu máu ra thì toàn cơ thể tản ra cỗ lực lượng mạnh mẽ không nên có lúc này. Khí thế trên người Cố Trầm Thư lúc này bộc lộ ra toàn bộ đều áp chế khí thế của hắn. Loại khí tràng mạnh mẽ này Phượng Phi Vân chưa từng thấy qua trên người Cố Trầm Thư lúc trước. Nếu có thể giải thích thì hắn cũng không nghi ngờ người đứng trước mặt hắn không phải Cố Trầm Thư bởi vì loại khí chất tao nhã đó của Cố Trầm Thư là độc nhất vô nhị không có người thứ hai có được.

Phượng Phi Vân cảm thấy bản thân hắn cũng bị cỗ lực lượng mạnh mẽ do Cố Trầm Thư phát ra trói buộc, Phượng Phi Vân cũng khiếp sợ vô cùng, trong đầu hắn nghĩ đến một khả năng xảy ra, lúc này ngoài khiếp sợ, trong lòng hắn cũng mang một loại kính phục sâu sắc đối với Cố Trầm Thư, vì vậy hắn khẽ thở dài nói tiếp:

"Ngài vốn không nên đến đây mới phải."

"Phải, ta vốn dĩ không nên đến đây." Cố Trầm Thư khẽ than nhẹ một tiếng, nếu nàng là một người mẹ tốt thì sẽ không đến đây, là một người phụ nữ bình thường nghe lời phu quân thì nàng sẽ không đến đây. Có điều, Cố Trầm Thư sinh ra là kẻ mạnh, nàng không muốn vì bản thân mà những người thân thiết xung quanh bị liên lụy, chịu khổ sao, một mình nàng là đủ, những người thân thiết bên cạnh không nên vì nàng mà cả bản thân cũng không màng. Bản thân nàng nếu như tiếp tục trốn tránh số mệnh sẽ khiến rất nhiều người đau khổ, vì thế, Cố Trầm Thư chọn cách của mình để giải quyết tất cả. Không phải chỉ là một Cố  Trầm Thư thôi sao, sau này trên đời còn hay không một Cố Trầm Thư cũng đâu quan trọng nữa. Cố Trầm Thư mỉm cười xinh đẹp nói tiếp:

"Thời gian của ngươi không nhiều nữa đâu, ta muốn xem thử ngươi có chạy thoát được không đấy, Phượng Phi Vân. Phu quân rất tán thưởng năng lực của ngươi, đáng tiếc." Cố Trầm Thư nói xong chân nguyên tản ra càng lúc càng mãnh liệt, tinh thần lực bắt đầu dao động dữ dội.

Phượng Phi Vân cả kinh, hắn biết đại chiêu này của Cố Trầm Thư: Tinh thần giết chóc, trong thời gian thi triển Cố Trầm Thư chẳng khác gì bất tử, phạm vi thi triển lại rộng khiến cho kẻ địch khiếp sợ. Do đó khi thấy Cố Trầm Thư ra chiêu này, Phượng Phi Vân liền xoay người dồn sức phá bỏ cấm chế mà chạy, Thiên ảnh bộ phát huy đến cực hạn, cố sức mà chạy ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của Tinh thần giết chóc.

Cố Trầm Thư nhắm hai mắt lại, giác quan mẫn cảm hơn bao giờ hết, tầm nhìn của nàng được mở rộng đến cực hạn, Cố Trầm Thư thấy Phượng Phi Vân chạy trốn cũng không vội đuổi theo mà chỉ nhẹ nhàng đặt một dấu ấn tinh thần lên người hắn rồi quay người lại đối diện Tàng Tinh các. Nàng nỗ lực nhớ lại một chút những thông tin hữu dụng trong đầu, Cố Trầm Thư đặt một loạt gần một trăm dấu ấn tinh thần rồi mở mắt ra, đôi mắt vốn màu đỏ lại càng sẫm màu, chân nguyên theo ý muốn bắt đầu quấn lấy những kẻ bị đặt dấu ấn tinh thần rồi theo ý chí của Cố Trầm Thư mà nổ mạnh.

Trước Tàng Tinh các, một cảnh tượng kinh người xuất hiện, gần một trăm người đang giao chiến với Thiên cơ giả đột nhiên toàn thân nổ tung, máu văng tung tóe ướt đẫm thân áo trắng tinh của Thiên cơ giả khiến lòng người bàng hoàng không thôi. Lúc này, các Thiên cơ giả nhìn nhau, có người khiếp sợ bàng hoàng, có người không nhịn được mà bật ra tiếng khóc nức nở. Khung cảnh thảm thiết đầy máu tươi lênh láng, thịt người nát bấy và xương cốt lẫn lộn vô cùng ghê tởm như địa ngục đẫm máu, không gian vắng lặng xa gần chỉ còn tiếng khóc thương thê lương xé lòng.

Tàng Tinh các vẫn uy nghiêm sừng sững đứng đó, không có khói lửa, không có khung cảnh xinh đẹp ngày xưa mà chỉ còn cảnh tượng máu me tanh tưởi. Mặt trời dần xuất hiện ở dãy núi đằng đông, soi rọi một Minh Hạ vừa dùng máu gột rửa, một Tàng Tinh các chìm đắm trong sắc đỏ thê diễm của kẻ thù và soi chiếu lên một nữ nhân xinh đẹp đang thản nhiên dựa vào gốc đào cổ thụ giữa vạn hoa khoe sắc ở núi Bách Hoa sau Tàng Tinh các mà say giấc ngủ, nụ cười xinh đẹp đầy thỏa mãn bên khóe môi diễm lệ như đang mơ một giấc mộng ngọt ngào, hạnh phúc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net