Q1: Sự ra đời và tuổi thơ: chương 8: Một năm sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời kì tân tinh năm thứ 4.

Trong một tiểu viện lớn của phủ hữu thừa tướng Ngọc Kỳ quốc, hoa đào nở rộ trong tiết trời xuân lôi kéo tới biết bao nhiêu động vật nhỏ khả ái, ong bướm bay lượn khắp nơi, chim chóc thi nhau ca hát, cảnh đẹp ý vui. Thời tiết khô ráo hiếm hoi của mùa xuân sau những cơn mưa phùn dai dẳng, ẩm ướt khiến cảnh vật bừng lên cảnh sắc xinh đẹp, tươi mới động lòng người. Dưới một tàng cây đào cổ thụ, hai bé gái ngồi tựa lưng vào nhau trên một băng ghế dài kê ngay ngắn dưới tán đào. Cả hai đứa bé đều có diện mạo xinh đẹp, đáng yêu, nhưng một đứa bé thì nghiêng về diễm lệ, cao nhã đan xen chút yêu mị còn đứa bé còn lại chỉ thuần túy là vô cùng đáng yêu, vô hại.

Trong sân viện vắng người, gió khẽ thoảng qua mang theo chút lạnh lẽo cùng mùi hương hoa pha lẫn mùi đất ẩm tươi mới khiến lòng người sảng khoái. Hai đứa bé yên lặng tựa vào nhau, không nói một lời nhưng khung cảnh vẫn thật hòa hợp, yên bình.

"Bao giờ A Uyển đi?" Đứa bé xinh đẹp diễm lệ chợt hỏi, phá vỡ cái tĩnh lặng bằng giọng nói có chút non nớt nhưng vẫn có vẻ chững chạc như bà cụ non mà vẫn khả ái vô cùng.

"Không biết nữa, ừm, có lẽ là cuối tháng này đi." Đứa bé còn lại đáp rồi hỏi tiếp "A Tử ở lại phải giữ gìn sức khỏe nha. Cha nói sức khỏe của ngươi dạo gần đây không tốt lắm, rốt cuộc là sao vậy? Có người bắt nạt ngươi hả?"

"Không có đâu, cha chúng ta là hữu thừa tướng đó, ai dám bắt nạt ta chứ?" đứa bé gọi là A Tử vội nói, không sai, A Tử chính là Lâm Tử Cầm, con gái của Lâm Phong, còn đứa bé có dáng vẻ đáng yêu vô hại kia gọi là Lâm Uyển Cầm.

"Đừng nói dối, vết xước trên tay ngươi hôm trước là do ai làm hả, A Tử, đừng tưởng ngươi không nói thì ta không biết, lại là đại tiểu thư nhà tả thừa tướng đúng không?" Uyển Cầm vốn đang nhắm mắt từ từ mở mắt ra, đôi con ngươi dị sắc màu đỏ nhạt ánh lên một tia sáng nguy hiểm không dễ nắm bắt. "Ngươi đó, quá hiền lành rồi. Ta đi rồi ai đứng ra bảo vệ ngươi đây?" Nói đến đây lại là giọng điệu thở dài của hài tử vô cùng đáng yêu.

"Ta sẽ cố gắng tự bảo vệ mình." Tử Cầm nhẹ giọng đáp.

Uyển Cầm nghe vậy nhàn nhạt hỏi lại: "Được không vậy?"

"Đáng ghét! Ngươi còn hỏi,..." Tử Cầm cao giọng nói pha trộn chút hờn dỗi bổ sung thêm "đương nhiên là không được rồi." Giọng nói buồn buồn, vẻ mặt buồn buồn càng khiến bé trông thêm ủ rũ.

Uyển Cầm như đánh hơi ra mùi nỗi buồn của Tử Cầm nhẹ nhàng đứng lên quay người lại, nửa quỳ trên băng ghế, hai tay vòng ra phía trước choàng qua hai vai Tử Cầm dịu dàng dựa qua, nói: "Đừng buồn, ta sẽ trở lại mà. Lúc đó sẽ mua thêm nhiều kẹo cho A Tử nè."

"Mới không cần kẹo của ngươi đâu!" Tử Cầm giận dỗi mạnh miệng, hai má, hai tai đã nhiễm màu đỏ ửng thoạt nhìn càng khả ái. "Một năm sau chỉ cần ngươi khỏe mạnh trở lại là được rồi."

Uyển Cầm cười khẽ một tiếng vô cùng hồn nhiên, đưa mặt gần về phía tai Tử Cầm khẽ hỏi.

"A Tử này, ngươi có thấy, tình cảnh của chúng ta rất giống như phu quân đi đánh giặc hứa trở lại mang theo chức tước phong hầu làm vẻ vang mặt mũi thê tử mình, còn người thê tử chỉ mong trượng phu bình an trở về là được?"

"A Uyển!!!" Tử Cầm thẹn thùng kêu lên một tiếng, Uyển Cầm sớm thức thời xoay người bỏ chạy, Tử Cầm cũng nhanh chóng đuổi theo không tha. "Ngươi nói linh tinh cái gì vậy hả??"

Uyển Cầm tăng nhanh tốc độ chạy, vừa cười vừa nói: "Còn nói là ta nói linh tinh, xem ngươi thẹn đỏ mặt kìa!"

"Ngươi đứng lại cho ta!!"

"Ta đâu có ngốc mà đứng lại chứ!"

"A... đau quá..." Tử Cầm bị vấp phải váy dài ngã xuống.

Uyển Cầm quay đầu lại thấy vậy liền chạy lại chỗ Tử Cầm hỏi nhỏ: "Có bị thương không?" rồi khom người muốn đỡ Tử Cầm dậy, nhưng lúc này, bàn tay nhỏ ngọc ngà của Tử Cầm liền bám dính trên mặt của Uyển Cầm. Tử Cầm véo má Uyển Cầm hừ hừ nói:

"Xem ngươi còn dám nói linh tinh nè!"

"Đau, đau, trước bỏ tay ra đã, ta đỡ ngươi đứng dậy." Uyển Cầm kêu lên. Tử Cầm không chịu buông hai ngón tay đang bấu má Uyển Cầm ra khiến bé con gấp đến độ kêu oai oái. "Bỏ tay ra, bỏ ra!!"

"Ha ha ha!" Tử Cầm cười rộ lên nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của Uyển Cầm, đúng là vô cùng đáng yêu. Khi thấy mắt Uyển Cầm mơ hồ phủ hơi sương, Tử Cầm mới buông tay ra, còn không quên cảnh cáo: "Lần sau không thể nói bậy đâu."

"Ừm." Uyển Cầm vươn tay đỡ Tử Cầm từ đất dậy nhẹ nhàng phủi đất cát trên váy Tử Cầm rồi xụ mặt đứng cúi đầu, mãi không chịu nói gì.

"Ngoan nào, lúc ở bên ngoài đừng để ai thấy dáng vẻ này của ngươi nha, nếu không kẻ đó sẽ trù tính mang ngươi giấu đi đó!" Tử Cầm lúng túng nhưng cũng cố lái chuyện đi.

"Tại sao?" Uyển Cầm ngây ngốc hỏi

"Chính là quá khả ái, khiến người ta muốn giữ làm của riêng." Tử Cầm vân vê cằm nói.

"Hắn dám à?" Uyển Cầm lạnh giọng nói.

"Ai biết được!"

-------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngoài sân viện Cố Tranh có một người đang lặng im đứng chờ. Dưới ánh trăng sáng vằng vặc trên đầu, dáng hình người đó hiện ra mờ ảo nhưng hoàn mĩ lạ lùng. Đầu mày đuôi mắt nhuốm vẻ mệt mỏi nhưng vẫn dịu dàng, từ hắn có một khí chất đặc biệt khiến người ta khó lòng cưỡng lại.

Cố TRanh thổi tắt nến trong phòng rồi đẩy cửa bước ra ngoài, trên tay còn mang theo tay nải nho nhỏ. Gương mặt nhỏ bé dễ thương nhiều thêm một tia sắc bén bởi yêu ấn đỏ rực trên trán. Uyển Cầm nghiêm túc khoác tay nải rồi gật đầu với nam nhân.

"Xong rồi? Mau đi thôi, trước khi trời sáng nên đến nơi." Nam nhân ôn nhu cười nói.

"Vâng." Cố Tranh không chút hoang mang đáp.

"Nhớ đuổi kịp." Nam nhân nghiêm nghị nói xong liền xoay người dùng khinh công đặc thù bắt đầu phi hành một cách nhanh chóng.

Cố Tranh không nhiều lời liền bắt đầu dùng khinh công tương tự đuổi theo nam nhân, không chút sai lầm cách nam nhân chừng vài mét. Nam nhân thấy vậy liền tăng tốc độ lên, Cố Tranh cũng không chút nao núng mà tăng tốc độ, khoảng cách 3 mét được duy trì đều đặn.

Nam nhân lại tăng tốc độ lên lần thứ 3, Cố Tranh cũng tiếp tục tăng tốc độ duy trì khoảng cách. Lại tăng tốc độ thêm một lần nữa, Cố Tranh vẫn bình tĩnh không chút hoang mang mà tăng tốc độ đến khó tin, duy trì khoảng cách của hai người, cứ như vậy tăng tốc độ lên lần thứ 10, khoảng cách vẫn được duy trì, lúc này, nam nhân mỉm cười hài lòng giảm tốc độ đi thêm một đoạn khoảng 20 mét thì dừng lại. Cố Tranh dừng lại gần như cùng lúc với nam nhân nhưng đi thêm một đoạn nữa đến gần nam nhân rồi im lặng đứng nhìn hắn, không thở dốc, không biểu tình.

"Xem ra con đã quen với lực lượng của chính mình."

"Còn tạ ơn ngài giúp đỡ, chỉ dạy."

Nam nhân mỉm cười, đưa tay lên muốn xoa đầu Cố Tranh nhưng lại thôi. "Nghỉ ngơi một chút đi." cuối cùng vẫn là thu tay lại, quay người gật đầu với Cố Tranh rồi dùng khinh công ngồi trên một cành cây cổ thụ lớn. Cố Tranh bình tĩnh ngồi xuống nền đất đang đứng chuẩn bị điều tức thì nam nhân nói vọng xuống một câu: "Đừng cố sức quá."

"Vâng."

Khung cảnh dần rơi vào im lặng, nam nhân ngồi trên cây lặng im ngắm Cố Tranh rồi lặng lẽ đưa tay che mặt. Thật sự không có can đảm nhìn thêm nữa. Một giọt nước long lanh len theo kẽ ngón tay rơi xuống rồi tan biến.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net