Q1: Sự ra đời và tuổi thơ: Chương 9: Lưỡng Nghi tiểu viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Tranh cùng nam nhân bôn ba cả đêm cuối cùng cũng đến nơi, nhìn hàng chữ rồng bay phượng múa trên tấm biển, Cố Tranh khẽ đọc lại: "Lưỡng Nghi viện." Không hiểu sao đột nhiên Cố Tranh cảm thấy như bị nghìn cân đè nặng, cảm giác nặng nề như muốn quỵ xuống mà vẫn không quỵ xuống được, một phần vì Cố Tranh không muốn bị sức nặng kì lạ không rõ tại sao này đè nặng đến quỳ xuống còn một phần là vì bé còn cảm nhận được một lực nâng yếu ớt tác động vào mình giúp bé đứng vững. Cố Tranh nhíu mày vận chân nguyên trong người chống đỡ sức nặng đè vào mình thì lại cảm giác như trên vai đã nặng còn nặng hơn.

Cố Tranh thử dẫn dắt chân nguyên ngoan cường đối kháng với sức nặng không rõ này. Cố Tranh mơ hồ cảm nhận một tia năng lượng đặc thù trong sức nặng đó nhưng cũng không hiểu làm sao mà nắm bắt được, chỉ biết trên vai ngày càng nặng mà bản thân lại không thể dời mắt nhìn chữ "Lưỡng Nghi" bễ nghễ treo trước cửa. Cố Tranh tập trung cao độ vào hai chữ "Lưỡng Nghi" hồi lâu, cuối cùng nghe thấy tiếng cười khẽ, trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, áp lực cuối cùng tan biến.

"Đứa ngốc này."

Cố Tranh mím môi cúi đầu thật thấp. Nam nhân không rõ biểu tình của Cố Tranh nhưng cũng biết cảm xúc trong mắt bé con này không vui vẻ chút nào. Hắn cũng không chần chờ lâu mà bắt đầu nói.

"Đây là nơi trước đây ta từng tu tập, Lưỡng Nghi có ý nghĩa gì chắc hẳn con đã tự biết, nơi này chia thành hai khu vực là âm vực và dương vực, ở giữa hai khu vực có một kết giới âm dương. Thể chất con là thuần âm chi thể, thích hợp tu luyện ở âm vực. Trong đó có đủ sách vở, ghi chép cần thiết cho con tu luyện. Một năm sau, ta sẽ quay lại tìm con, kiểm tra tu vi."

"Vâng!"

"Còn nữa, trận pháp thừa dương thiếu âm. Tấm màn trận pháp âm dương đó, ngươi cố gắng giữ cân bằng nó đi."

"Vâng!"

"Cái đó, ... còn lại, tự mình cố gắng thông qua khảo nghiệm."

"Vâng."

"Phía sau viện tử này, là Luyện Kiếm tiểu trang, mỗi tháng có thể đến luyện kiếm ít nhất một lần, còn có, hai sư huynh của ngươi trong đó, cứ hung hăng mà luyện tập với chúng. À,... cứ coi chúng là bồi luyện hay là bao cát cũng được." Nam nhân cố nghĩ ra việc để nói.

"Vâng."

"Ngươi không tò mò hai sư huynh của ngươi là ai sao?" Nam nhân có chút bất lực hỏi.

"Không có."

"Vậy, liền tiến vào âm vực đi." Nam nhân đỡ trán bất lực nói.

"Vâng." Cố Tranh trịnh trọng chắp tay với nam nhân một cái liền tiến vào trong tiểu viện.

Nam nhân thở dài nhìn Lưỡng Nghi viện với ánh mắt sâu sắc rồi quay người đi.

Truyền thuyết nói rằng Lưỡng Nghi viện được dựng lên nhờ nguyên lí âm dương. Bên trong có vô số trận pháp xảo diệu uyên thâm khó lường. Người xây dựng viện này vốn giỏi về thuật phong thủy lại giỏi tính toán thiên tượng, một ngày kia người đó quyết định xây nên tuyệt tác của đời mình dựa theo nguyên lí âm dương hài hòa cân bằng mà tạo ra hai khu vực âm vực và dương vực, giữa hai khu vực có kết giới âm dương. Viện này được xây dựng trong vòng nhiều năm, mỗi một viên gạch đều có chứa một loại trận pháp ngẫu nhiên nào đó, có cái ôn hòa, có cái vô cùng đáng sợ. Lưỡng Nghi tiểu viện qua nhiều đời chủ nhân bên trong tàng khố chất dần đầy những quyển thư tịch vô giá khó cầu trên thế gian. Người người biết về truyền thuyết Lưỡng Nghi viện ai cũng ao ước muốn đến thử một lần nhưng vị trí của Lưỡng Nghi viện vẫn luôn nằm trong sương mù, thế nhân lâu dần chỉ cho rằng Lưỡng Nghi tiểu viện chỉ là do tổ tiên huyễn tưởng ra mà thôi. Nói là tưởng tượng vậy nó thật là tưởng tượng mà ra sao?

Cố Tranh bước qua cánh cửa lớn, ý niệm vừa động liền thấy trước mắt là một tấm bia làm bằng đá cẩm thạch, trên bia chỉ khắc duy nhất một chữ "Âm". Cố Tranh không nhanh không chậm quan sát tình cảnh xung quanh một chút, chỉ thấy xa xa là một tòa lầu cao vút tận mây xanh, xung quanh là một rừng cây chỉ thấy cây với cây, không gian im ắng tĩnh lặng giống như không có động vật nào khác. Liếc mắt sang phải liền thấy một tấm màn chắn mờ mờ như có như không mà trên đó có sóng năng lượng gợn lên lăn tăn. Trên tấm màn chắn ấy hơn 7 thành đều là chân nguyên thuần dương tinh khiết. Trong đầu có chút lĩnh ngộ, Cố Tranh biết việc đầu tiên chính là giữ cân bằng hai loại chân nguyên thật tốt.

Cố Tranh bước đến tòa lâu sâu trong rừng cây, vừa đi vừa cẩn thận nhìn xuống chân dựa theo lời của nam nhân lúc nãy để ý những hoa văn đặc thù trên nền gạch xung quanh phòng giẫm phải trận pháp, bẫy rập. Qua hơn nửa canh giờ mới tới được trước cửa tòa lầu cao kia, Cố Tranh không vội vã, nhớ lại lời dặn dò trên đường của nam nhân, hơi khom người hành lễ với cửa lâu.

"Hậu bối vô tri xin quấy rầy ngài ít ngày."

Quả nhiên cửa lâu tự động mở ra lộ ra sảnh lớn bài trí đơn giản mà không kém phần tao nhã. Bên trong sảnh lớn xếp đầy những giá sách cao đến trần nhà, vô cùng đồ sộ. Cố Tranh chậm rãi tiến vào tham quan một hồi để ghi nhớ hết vị trí những giá sách trong sảnh rồi thuận tay cầm lên một quyển hướng dẫn tu luyện chân nguyên thuần âm trên giá sách, đọc chăm chú.

Cả không gian rộng lớn của sảnh đọc sách im lặng đến cực độ, chỉ còn tiếng lật sách vang lên rất đều đặn. Không lâu sau, Cố Tranh vươn vai đứng dậy xoay cổ tay rồi từ tốn bước ra ngoài. Đứng trước tấm màn ngăn mờ ảo ngăn giữa âm vực và dương vực, Cố Tranh không tốn nhiều thời gian nữa mà gần như ngay lập tức đặt hai tay lên tấm màn âm dương. Ý niệm vừa động, một dòng chân nguyên thuần âm từ trong đan điền đã được dẫn dắt một cách thuận lợi từ từ vận chuyển trong cơ thể nhỏ nhắn.

Chân nguyên thuần âm dồi dào truyền vào trận pháp âm dương như sóng triều khuấy động mặt nước tĩnh lặng khiến những đợt sóng vốn hiền hòa gợn lăn tăn bỗng nhiên hóa thành dòng xoáy chân nguyên dữ dội. Cố Tranh nhíu mày vận chuyển nguyên lực trong cơ thể từng chút, từng chút mở rộng năng lượng chân nguyên thuần âm trong trận pháp từng bước đẩy lui dương lực dư thừa xâm lấn.

Chẳng biết đã qua bao lâu, chỉ thấy mặt trời mọc rồi lặn thấm thoát đã qua hai ngày. Cố Tranh tâm viên ý mãn mà thu công. Dù sao thời gian còn dài, vận chuyển nhiều nguyên lực trong thời gian quá lâu cũng không tốt cho cơ thể, đặc biệt là với cơ thể chưa phát triển hoàn toàn. Dù sao cũng đã đẩy lùi đi 1 thành dương lực, Cố Tranh tự nhủ cố gắng kéo tinh thần lên, lết cơ thể vô lực về tòa lầu các tinh xảo kia tìm chỗ nghỉ ngơi.

Cố Tranh tựa lưng vào giá sách, nhắm mắt lại từ từ nhập định. Tu luyện chân nguyên khác với nội lực, tu luyện chân nguyên chính là thời thời khắc khắc đều đang khổ tu, chỉ cần tâm tĩnh thì nhập định. Cố Tranh tính tính ngày, chỉ còn 3 ngày nữa là đến cuối tháng, theo thông lệ là có thể đến hậu sơn tiểu viện phía sau lưỡng nghi viện để luyện kiếm. Lúc đó, bản thân cũng phải tiến vào tàng kiếm trận để kiếm nhận chủ, Cố Tranh cũng chẳng mảy may lo lắng gì, cái gì đến thì sẽ đến, tránh cũng không được.

Phía bên kia âm vực chính là dương vực. Lúc này hai cậu bé khoảng 10-13 tuổi biểu tình nghiêm trọng nhìn tấm màn chắn âm dương đã phân bổ lại cơ cấu, thông thường bọn họ cứ ba ngày đến truyền dương lực vào trận pháp một lần, hai hôm trước vừa mới thực hiện xong, ai mà ngờ được hai hôm sau đi ngang qua đã thấy 7 thành dương lực nay còn có 6 thành. Công sức gần nửa năm thoáng cái đã bị giảm đi phân nửa khiến hai thiếu niên khó chịu đến cực điểm. 

"Sao lại có thể như vậy chứ!" Thiếu niên lớn hơn một chút nhăn mày khó hiểu.

"Nam Cung sư huynh, có lẽ bên kia tiểu sư muội mà sư tôn nhắc tới đã đến rồi." Nam hài khoảng 12 tuổi bên cạnh thiếu niên kia mới đột nhiên sực nhớ ra mà nói.

"Sư tôn nói lúc nào?" Nam Cung Hiên Vũ hỏi.

"Hôm qua vừa nói."

"Cái gì? Sao ta không biết gì hết?"

"Lúc ấy huynh đang đọc sách trong tàng thư lâu."

Hai người nhìn nhau một cái cảm thấy không còn lời nào để nói.

"Nàng mới bao lớn chứ?" Nam Cung Hiên Vũ thoát khỏi trạng thái câm nín thều thào hỏi.

"Nhỏ hơn đệ 8 tuổi." Nam hài rầu rĩ nói.

"Phượng Triêu Vũ, đệ lừa ta đúng không? 4 tuổi? Sư muội là quái vật à???"

"Sư tôn nói vậy. Đệ cũng chưa gặp qua nàng."

"3 ngày sau hẳn là gặp được."

"Đệ nghe sư tôn nói đừng khách sáo với nàng. Nếu không là bị ngược chết."

"Sư đệ," Nam Cung Hiên Vũ không vui nhìn sư đệ mình nghiêm giọng nói "sư tôn lấy đả kích chúng ta làm vui, bao năm nay vẫn vậy có lẽ là muốn chúng ta bị đả kích mà chăm chỉ hơn."

"Sư huynh nói chí phải, đệ đi tu luyện đây."

Trái với sự tĩnh lặng của âm vực, dương vực chí khí ngất trời hai người cùng lo tu luyện học tập, luận bàn đến say mê. Như vậy mới là đúng tự nhiên. Ai cũng có việc cần hoàn thành và mục tiêu cần theo đuổi. Vì vậy sau 3 ngày ở hậu sơn tiểu viện có một cuộc gặp gỡ vô cùng đặc sắc khiến rất nhiều năm sau khi nhớ lại trong lòng 3 người vẫn cảm thán tháng ngày thơ ấu khi xưa thật đáng hoài niệm.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net