Chương 3. Hậu quả của việc uống máu hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không nhìn thấy hắn, giống như đang giao tiếp với không khí vậy, phòng tân hôn mang phong vị cổ xưa hòa trộn giữa đỏ và trắng khiến tôi có một cảm giác khó tả

Tôi chợt nghĩ, chẳng lẽ lại làm chuyện ấy với không khí sao?

Trời ạ, làm sao mà tôi có thể có những ý nghĩ điên rồ này chứ??

Bản thân cảm thấy xấu hổ, tôi không thoải mái cúi đầu xuống nghịch ngón tay

"Dao nhi đang nghĩ cái gì?"

Giọng nói ấm áp cất lên, luồng khí lạnh thổi vào tai tôi. Cùng lúc đó, tôi cảm nhận được có gì đó liếm vào tai sau đó đến môi làm cơ thể tôi tê dại một hồi

"Ngươi...ngươi". Căn phòng thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nghe được nhịp tim của tôi

Tôi không muốn kết hôn với không khí, lại càng không muốn làm chuyện đó với nó, khẩu vị của tôi không nặng đến mức này

Ngay cả khi tôi muốn, tôi cũng phải thấy hình dạng anh ta ra sao đã chứ???

Tuy rằng tôi đối với hình dáng của anh ta không có ý muốn gì, Minh vương có hình dạng như con trâu cũng không có vấn đề gì, ít nhất tôi có thể hiên ngang đi lại trong âm phủ mà không có bất cứ kẻ nào dám mạo phạm tôi, không phải sao??

"Hahaha"

Nghe được điệu cười ngày càng thoải mái của hắn, trong lòng tôi càng khó chịu

Con chị anh, làm ma thì giỏi lắm sao? Sao có thể cười một cách khó chịu như vậy??

Cười, cười cái gì mà cười, tôi nguyền rủa anh cười đến đau răng, đau đến chết luôn đi

Con bà nó, tôi không giận cũng không hờn

"Haha, Dao nhi, ta đã nói với nàng rằng răng của ta rất tốt chưa nhỉ??"

Lại có một giọng nói ấm áp khác

"Ông già nhà anh, tôi không nói nữa, được chưa??"

Tại sao tôi lại đen đủi như vậy, không nên nói bậy, nếu không sẽ thật sự ứng nghiệm, kiếp trước ta có lỡ mồm không? Làm sao mà những điều tồi tệ như muốn chết thì chết, muốn cưới thì cưới lại trở thành sự thật như vậy

"Sao nàng không nói nữa?" Những ngón tay lạnh giá nâng cằm tôi, tôi không thể nhìn thấy hắn, nhưng tôi cảm thấy một làn hơi lạnh đang phả vào mặt mình

"Ngươi, ngươi muốn làm gì??" Tôi khinh, tôi có phải bị đần độn không? Tại sao tôi lại hỏi như vậy?? Tôi nói "anh có thể để tôi nhìn thấy anh không??"

"Đêm nay là đại hôn của chúng ta, Ngọc nhi muốn ta làm gì??" Ha?

Não tôi trống rỗng

Ngay sau đó, một mảng lạnh giá bao phủ môi tôi, khiến tim tôi kinh hãi

Mẹ kiếp,  tại sao tình hình lại trở nên như vậy. Tôi đã bị hôn bởi một con ma

"ĐM!!!!"

Con ma này thật giảo hoạt và gian xảo như một con hồ ly, tôi vừa mở miệng để phản bác, hắn đã đưa chiếc lưỡi chết tiệt vào trong

"A"

Tôi muốn nói nhưng lại không thể nói được nữa, lưỡi tôi bị chiếc lưỡi lạnh ngắt ấy quấn lấy, nụ hôn đầu của tôi đã không còn nữa rồi, tại sao tôi lại thấy bức rứt thế này??

Con mẹ nó, dám bắt nạt chị đây à? Ngươi hôn rồi lại hôn, hôn thật thoải mái, dễ chịu ha?

Anh đã nhận được sự đồng ý của tôi chưa? Tôi đã vô số lần tưởng tượng ra nụ hôn đầu, nhưng không ngờ nụ hôn đầu lại bị một con ma cưỡng ép, đó căn bản là một con ma, hắn không để tôi nhìn thấy hắn ta như thế nào

Tôi không cam tâm, cắn hắn một phát

Hừ

Ma sẽ chảy máu chứ? Tại sao tôi cảm thấy trong khoang miệng có gì đó tanh mà tôi không hề nghĩ tới, đó là mùi máu!!!!

Dù tôi là ma, nhưng không phải ma cà rồng a!!!

Tôi đẩy hắn ra một cách mạnh mẽ, nếu cứ tiếp tục hôn như thế này chắc tôi sẽ nôn mất

"Không ngờ Ngọc nhi của ta lại là một con mèo hoang nhỏ"

Hắn miễn cưỡng rời khỏi đôi môi mang lại hơi ấm này, hôn môi không được, hắn lại tiếp tục liếm láp vành tai của tôi

"Dao nhi, nàng đã uống máu của ta. Nàng có biết hậu quả sẽ là gì không"?

Hắn hết liếm tai, rồi lại liếm môi, thân thể tôi tê dại, nhưng tay của hắn ta đang làm cái gì vậy?? Có thể không đặt trên eo tôi, đừng di chuyển nữa không???

"Dừng lại, anh làm cái gì vậy, cút đi"

Tôi kinh sợ hét lên, nụ hôn đầu trao cho không khí, vậy thì đêm động phòng cũng không thể cho không khí được!!!!

Tôi hét lên, dùng hết sức dãy dụa nhưng phát hiện ra.....

Con mẹ nó, không thể tưởng tượng nổi, lão nương đây chưa chết, tôi vẫn còn sống!!!!

"Hahaha, mình chưa chưa chết, mình vẫn còn sống, thật tốt quá, mình vẫn còn sống!!!"

Mặc dù tôi phát ngán với mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện, nhưng mà lúc này tôi cảm thấy bệnh viện thật sự rất tốt, mùi thuốc khử trùng không khó ngửi tý nào

Thật tốt, thật tốt, còn sống thật tốt, thật tuyệt khi được ánh mặt trời chiếu vào, nhưng mà tại sao họ nhìn tôi như nhìn quái vật????

Cái đó, thật ngại quá, tôi vừa có một giấc mơ là mình đã chết, tỉnh lại có chút hơi....

Xúc động!!! Có chút xúc động!!!

Tôi nhanh chóng giải thích với một nụ cười giả tạo, tôi không muốn bị chuyển đến bệnh viện khác như một bệnh nhân tâm thần

Tỉnh lại là tốt rồi, tôi không muốn ở lại nơi này lâu hơn nữa, tôi lấy túi và rời đi, chuẩn bị làm thủ tục xuất viện

"Bác gái, bác có chuyện gì ạ?"

Tôi nhìn một bác gái đang ngồi trên cầu thang với vẻ mặt đau khổ. Tuy là mùa hè nhưng ở cầu thang rất lạnh, ngoài ra sau vài bậc thang còn có vài cái ghế

Tôi định bụng cúi xuống để giúp đỡ dì, nhưng bác ấy hất tay tôi một cách đầy tức giận 

Nhưng khi tay bác ấy chạm vào tay tôi, tôi cảm thấy lạnh buốt, cái lạnh thấu xương

Cảm giác này giống như....giống như bàn tay của người đàn ông đó trong giấc mơ, đều, đều lạnh lẽo như nhau

"Cút ra"

Bà ta trừng lớn hai mắt nhìn tôi, vẻ mặt đầy tức giận, biểu hiện giống như nợ bà ta bao nhiêu là tiền

"Tôi...". Thật đúng là có nhiều thể loại người trên thế giới này. "Đi thì đi"

Đúng là làm người tốt thật không dễ, sớm biết như thế này thì tôi không quan tâm rồi

Tôi có ý tốt giúp bà ta, còn bà ta thì sao?? Coi lòng tốt của mình như gan phổi con lừa, căn bản không quan tâm

"Hm" Tôi khịt mũi, đi xuống lầu và nhìn lên, bác gái lúc nãy đã biến mất, chẳng lẽ đã được con bà ấy dìu đi rồi sao? Thật là một chuyện quái lạ

Đối với người khác tôi là một kẻ quái dị. Các cô y tá nhìn tôi như thấy ma, bởi vì trong mắt họ, lúc nãy tôi đã trò chuyện với không khí, bọn họ không nhìn thấy ai ở cầu thang cả

"Tiểu Vân, cậu vừa rồi không nói chuyện gì với cô gái đó chứ??"

"Ai mà biết, tôi nghe nói cô ấy vừa thức dậy đã kinh ngạc, nói cái gì mà tưởng rằng mình đã chết, kết quả là xúc động quá độ nói mình còn sống

" Cô ấy sẽ không có vấn đề gì về đầu óc đâu"

"Ai mà biết"

Có vấn đề gì thì có liên quan đến bọn họ không?

Sau khi hoàn thành xong thủ tục xuất viện, tôi mới biết mình được một anh chàng đẹp trai đưa đến bệnh viện, thậm chí đã thanh toán hết viện phí rồi

Tôi đã sống sót sau cơn đại nạn đấy, liệu tôi sẽ chuyển sang vận may không?

Chậc chậc chậc, vẻ đẹp trong lòng tôi, đẹp như thời tiết hôm nay, mặt trời rực rỡ, không một gợn mây

Không cần biết có thoát khỏi cõi chết hay không, tôi bắt taxi về nhà, tắm nước nóng, không ngờ.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net