Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng tôi thuê một chiếc xe lái đến địa điểm du lịch. Cả tối hôm qua tôi cứ thao thức mãi không ngủ được vừa lên xe một lúc tôi đã lăn ra ngủ, mặc kệ mọi người cười nói nô đùa. Chúng tôi dừng lại ở chỗ đậu thuyền mà bố tôi đã đợi sẵn, bước lên thuyền làn gió mát rượi giúp tôi tỉnh táo khỏi cơn buồn ngủ.

"Bố ơi." Tôi vẫy vẫy tay với bố mình đang đứng trên boong thuyền.

"Chúng cháu chào chú ạ." Mọi người lễ phép chào hỏi.

"Mấy đứa đi đường có mệt không? Để ta bảo đầu bếp chuẩn bị một ít đồ ăn cho mấy đứa."

Bố tôi là một người đam mê câu cá, bình thường rảnh rỗi ông lại vác cần ra biển câu. Ngày hôm nay chúng tôi đi chơi trùng hợp bố tôi cũng đi câu, tôi ngỏ ý mời mọi người lên thuyền ra biển chơi. 

"Có ai muốn câu cá với ông già này không." 

"Chú Minh, lâu lắm cháu chưa được câu cá với chú."

"Minh Vũ, mau lại đây cùng ta. Anh trai Minh Vũ có muốn câu cùng ta không?" Bố tôi đưa cần cho Minh Vũ rồi quay ra rủ Minh Khánh cùng tham gia.

"Để cháu thử xem sao?" Minh Khánh cũng không từ chối.

"Chúng cháu nữa." Lập Thành, Bạch Vũ Khải cũng tham gia.

Mã Tương Tương, Minh Nguyệt Như chạy ra đứng cạnh xem, chỉ còn lại tôi cùng Lục Nguyệt Hà ngả lưng trên ghế dài vừa tắm nắng vừa ăn hoa quả, xem bọn họ.

"Anh họ giữ chặt vào, đừng để tuột mất."

Mới bắt đầu Minh Khánh đã nhanh chóng câu được cá, nghe giọng điệu của Minh Nguyệt Như có vẻ con cá này không hề nhỏ. Minh Khánh gồng tay giữ chặt cần, cố gắng kéo con cá lên. Người trong nghề là bố tôi vội vàng đến giúp. Con cá to được kéo lên nằm trong thùng dãy dụa làm nước bắn ra tung tóe. Bố tôi nhìn con cá thích thú, thốt lên:

"Mới bắt đầu đã câu được cá lớn, không tồi, không tồi. Chúng ta không cần lo tí ăn gì nữa rồi." Ông vỗ vỗ vào vai Minh Khánh mấy cái, khen ngợi. "Mau mang vào bếp chế biến đi." 

"Chú Minh, giúp cháu kéo con cá này lên với."

Sau Minh Khánh tiếp tục đến Minh Vũ câu được cá lớn, bố tôi vội vàng đến giúp đỡ. Lập Thành, Bạch Vũ Hải cũng cố gắng để câu được cá.

Tôi không có hứng thú lắm với câu cá, trở về phòng thay một bộ đồ tắm, ra đằng sau tàu bơi trong hồ bơi.Tôi ở trong nước, thích thú bơi lội vài vòng mới ngoi đầu lên bờ thở. Thứ đầu tiên xuất hiện trước mắt tôi là bàn chân của ai đó, tôi ngửa mặt lên thì thấy Minh Khánh.

"Cậu đang câu cá mà, sao ra đây rồi?" Tôi bơi đến bậc thang đi lên bờ

"Chán rồi, không câu nữa." Minh Khánh đưa cho tôi cái khăn để lau người.

"Cảm ơn. Chúng ta vào trong thôi, sắp đến giờ cơm rồi." Tôi nhận lấy cái khăn từ tay Minh Khánh dùng để lau tóc, đi trở vào bên trong. 

Do lúc nãy bơi tôi quẫy nước bắn lên sàn, lại đi chăn trần trơn trượt làm tôi không đứng vững lảo đảo ngã về sau. Tôi hoảng hốt tiện tay túm cổ áo Minh Khánh, cậu ấy cũng bất ngờ không kịp giữ thăng bằng. Cả hai cứ thế ngã xuống nước.

"Bùm." Tiếng nước bắn tung ra ngoài. 

Hai người ở trong nước đối mặt với nhau. Tôi ngã bất ngờ nên chưa có sự chuẩn bị, nước trong hồ cứ thế chảy vào mũi tôi. Cũng may Minh Khánh nhanh chóng định thần lại, ôm eo tôi kéo tôi ngoi lên. Tôi ngồi trên bờ ho sặc sụa, Minh Khánh vỗ vỗ lưng tôi để tôi ho hết nước ra ngoài.

"Ha ha ha." Tôi nhìn bộ dạng ướt mẹp và gương mặt lo lắng của Minh Khánh mà phì cười.

Mặt Minh Khánh từ lo lắng chuyển sang trừng mắt nhìn tôi, gằn giọng "Còn cười?"

" Ha ha ha, xin lỗi, ha ha ha, tôi không nhịn được, mắc cười quá."

"..."

"Cậu mang đồ theo không?"

"Không."

"Vậy để tôi dẫn cậu vào phòng anh tôi lấy đồ mặc tạm"

Hai chúng tôi quay trở lại thì đồ ăn đã được dọn lên bàn, mọi người ngồi vây quanh bàn ăn đợi chúng tôi. Thấy tôi và Minh Khánh bây giờ mới xuất hiện Minh Nguyệt Như cười gian xảo hỏi: "Hai người đi đâu mà bây giờ mới đến, còn thay quần áo khác là sao?"

"Không cẩn thận ngã xuống hồ bơi ấy mà."

"Hóa ra hai người hẹn hò riêng ở hồ bơi, đánh lẻ như vậy là không được đâu nhá."

"Vậy tí nữa mọi người cũng đi bơi đi." Tôi đáp lời Minh Nguyệt Như, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh bố mình.

"Mọi người có mặt đầy đủ rồi thì bắt đầu thôi, kẻo tí đồ ăn lại nguội mất." Bố tôi mở lời trước để bắt đầu bữa ăn, vừa ăn ông vừa kể lại quá trình bắt được con cá khổng lồ ngoài đại dương của mình.

Ông ấy càng nói câu chuyện càng đi xa sự thật, tôi ngồi bên cạnh nhìn bố mình phóng đại cậu chuyện, cười chế giễu. "Nếu bố là pinochio thì mũi bố bây giờ chắc phải dài lắm."

"Đáng tiếc lúc đấy Tiểu Nhi chưa chào đời nên không được chứng kiến thành tích vĩ đại của ta. Thôi, thôi không nói chuyện này nữa. Mấy đứa định sẽ làm gì tiếp theo."

"Bọn cháu thuê một căn nhà cạnh bờ biển, buổi tối sẽ nghỉ ở đó." Minh Vũ trả lời bố tôi.


  





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net