Chương 30 : Cô Muốn Anh Em Chúng Tôi Bất Hòa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì trong lòng có tâm sự nên Chaeyoung nấu cơm cũng không được chú tâm cho lắm.

Sau khi lãng phí mất hai miếng thịt bò cô mới lấy lại được tâm trạng.

Cô định tin “Park Chanyeol” một lần, làm mấy món mà anh ta nói.

Vừa mới nấu xong thì cô nghe thấy tiếng xe ở ngoài cổng truyền tới.

Park Jimin đã về rồi sao?

Bây giờ cô ra có thể gặp được anh không?

Nghĩ vậy trong lòng cô có chút căng thẳng.

Lúc cô cởi tạp dề bước ra, thấy có một mình Hoseok.

Anh ta ôm thùng giấy bước vào đại sảnh, nhìn thấy Chaeyoung anh ta sững lại một lúc, sau đó cúi nhẹ đầu, cung kính nói: “Cô chủ!”

Chaeyoung gật đầu, hỏi: “Park Jimin về rồi sao?”

“Cậu chủ đã lên lầu rồi.”

Qua nhiều ngày như vậy, Hoseok đã có thể giúp Park Jimin nói dối mà mặt không đổi sắc.

Chaeyoung hơi ngạc nhiên, nhưng không có nghĩ nhiều: “Anh ấy vẫn chưa ăn đúng không? Tôi cũng vừa mới nấu cơm xong.”

Hoseok là một người thông minh, tự nhiên sẽ hiểu được ý tứ trong lời nói của cô.

“Bây giờ tôi đi đưa tài liệu cho cậu chủ, tôi sẽ hỏi cậu chủ xem muốn xuống lầu ăn hay là mang lên.”

“Cảm ơn.”

.............

Hoseok ôm thùng tài liệu lên phòng đọc sách của Park Jimin.

Park Jimin đang gọi điện thoại.

Nghe thấy đằng sau có tiếng đẩy cửa, anh không cần quay đầu lại nhìn cũng biết đó là Hoseok.

Lúc Park Jimin gọi điện thoại xong, Hoseok cũng đã lấy hết tài liệu trong thùng giấy ra đặt ngay ngắn trên bàn.

Thấy Hoseok vẫn chưa rời đi, anh lên tiếng hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

“Cô chủ nói nấu cơm cho cậu chủ ạ.”

Park Jimin nghe thấy thế cũng không có trả lời ngay, kỳ quái vê ngón tay, sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Ừ, tôi biết rồi.”

Hoseok thấy từ khi cô chủ gả vào đây, cậu chủ càng thêm kỳ quái.

............

Chaeyoung ngó trái ngó phải vẫn không thấy Hoseok xuống.

Cô vừa định lên lầu thì nhìn thấy “Park Chanyeol” chầm chậm bước từ trên lầu xuống.

Chaeyoung cảnh giác nhìn anh, gương mặt phòng bị lùi lại hai bước, không kiên nhẫn mở miệng hỏi: “Không phải anh nói buổi tối cậu có tiệc sao?”

‘Ừ.”

Park Jimin đáp một tiếng, bèn đi ngang qua cô, đi về phòng ăn.

Trên bàn bày vài món nhìn rất ngon miệng, ngoài ba món mà anh nói lúc trước, Chaeyoung còn làm món gà xé cay tê.

Cô chau mày theo sau: “Vậy sao anh còn chưa đi?”

“Tôi có nói là tôi sẽ đi sao?’

Park Jimin ngồi trước bàn ăn, bình tĩnh nhìn Chaeyoung.

Nhưng Chaeyoung lại cảm thấy anh đang đắc ý.

Buổi trưa Park Jimin ở nhà họ Kang cũng không ăn được mấy, đã đói từ lâu rồi, bèn cầm đũa ăn.

Chaeyoung bước tới giằng lấy đũa trong tay anh: “Đây không phải là cho anh....”

Park Jimin sớm đã đoán được cô sẽ giằng đũa của anh bèn giơ tay khiến cô vồ hụt, cô trọng tâm không vững nên ngã về phía trước.

Cô bất giác đưa tay bảo vệ đầu và mặt, lúc cô ngã vào vòng tay vững chắc, bên trên còn vang lên tiếng của “Park Chanyeol.”

“Anh họ còn ở nhà mà cô đã ôm ấp tình tứ với tôi, cô muốn anh em tôi bất hòa?”

Chaeyoung bỏ tay đang ôm đầu và mặt ra, trừng mắt nhìn gương mặt cười như có như không của “Park Chanyeol.”

Lúc này “Park Chanyeol” vãn ngồi trên ghế trước bàn ăn, còn Chaeyoung đang ngồi trên đùi anh, bị anh ôm vào trong lòng.

Tư thế hai người có chút thân mật, nếu có người nhìn thấy...

Chaeyoung bị dọa sợ, đang định đứng dậy thì Hoseok lại bước vào phòng khách.

“Cậu chủ nói cậu...”

Lúc Hoseok nhìn rõ tình hình ở trong phòng ăn, gương mặt nghiêm túc lóe lên tia ngạc nhiên.

Nhưng với khả năng ứng biến vô cùng tốt, cậu đã nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Cậu chủ nói không đói.”

Sau đó, anh quay người chuồn mất.

Anh thấy gì thế này?

Cậu chủ và cô chủ đang ở trong phòng ăn....

Không đúng, thân phận bây giờ của cậu chủ là “Park Chanyeol”, là thuộc hạ của cậu chủ, phản ứng của anh vừa nãy liệu có bình tĩnh quá hay không?

Có cần quay lại.... thôi vậy, anh không dám quay lại quấy rầy chuyện tốt của cậu chủ.

Nhưng, khẩu vị của cậu chủ cũng mặn quá đi...

.......

Trong phòng ăn.

Chaeyoung trợn tròn mắt nhìn Hoseok bước vào rồi đi ra, toàn thân cứng đờ.

Park Jimin thấy sắc mặt cô thay đổi liên tục, đáy mắt lóe lên ý vui mừng rồi biến mất rất nhanh, anh chầm chậm nói: “Cô đoán xem Hoseok có nói với anh họ chuyện của chúng ta không?”

Chaeyoung trực tiếp phản bác: “Chúng ta không có chuyện gì hết.”

Cô muốn đứng dậy nhưng Park Jimin lại không buông tay, nhìn anh có vẻ không tốn chút sức lực nào nhưng cô lại không thể giằng ra được.

Cô vừa tức vừa nôn nóng, tai đỏ ửng: “Park Chanyeol! Cậu quá quắt rồi đấy!”

Park Jimin thấy tai cô đỏ ửng nhưng sắc mặt lại không hề thay đổi, anh cúi đầu tiến lại gần, thấy trên mặt cô thoa gì đó.

Anh híp mắt, ngón tay sờ lên mặt cô.

Chỗ anh sờ tới có vết lốm đốm, lúc anh giơ tay lên phát hiện ra chỗ mà anh chạm tới không những lốm đốm biến mất mà da còn trở nên trắng bệch.

Chuyện gì vậy?

Chaeyoung nhân lúc anh đang thất thần bèn đẩy mạnh anh ra, thoát khỏi vòng tay anh, ôm mặt đứng dậy, trên mặt không giấu được sự sợ hãi.

Trong lòng trống rỗng, Park Jimin liền khôi phục lại tinh thần.

Anh cúi đầu nhìn ngón tay mình, trên tay dính thứ bột màu vàng.

Con ngươi anh vốn đã đen như mực giờ càng thêm thâm sâu khó lường, ánh mắt trở nên sắc bén, anh từ từ nhấc người đi về phía Chaeyoung.

Anh đi rất chậm, mỗi bước chân của anh khiến Chaeyoung tim phổi run lên, anh tiến một bước cô lùi lại một bước.

Mãi đến khi cô lùi đến bức tường, không thể lùi lại được nữa ngón tay anh mới đưa về phía trước, giọng trầm thấp đến đáng sợ: “Đây là cái gì?”

Bởi vì sợ hãi nên Chaeyoung bất giác cao giọng: “Là mỹ phẩm của con gái, anh không biết à?”

Park Jimin quả nhiên không chịu để yên.

Ánh mắt sắc bén của anh dường như nhìn thấu cô, cười lạnh nói: “Con gái các cô đều thích bôi thứ mỹ phẩm màu sắc âm u thế này sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net