Chương 38 : Lại Lên Trang Nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung không cảm thấy tán thành đối với cái nhìn của Lisa về “Park Chanyeol”, cô liền phản bác: “Nhìn làm gì tới mức đấy.”

Lisa lắc đầu, nói với vẻ chắc chắn: “Tớ không tin cậu không hề có chút nào xao xuyến trước vẻ đẹp của Park Chanyeol, dù chỉ là một chút chút.....”

Lisa đưa tay ra biểu thị cái chút chút đó dù chỉ bằng cái móng tay.

Cô xao xuyến trước dung mạo của anh?

Đi trên đường nếu nhìn thấy bông hoa đẹp còn cố liếc nhìn thêm đây huống hồ là vẻ dung mạo khí chất hơn người của “Park Chanyeol.”

“Thực ra cho tới bây giờ tớ vẫn chưa gặp Park Jimin, đều là người nhà họ Park, nếu anh ta không bị hủy hoại dung mạo thì nhất định cũng là một người rất đẹp trai.”

Giọng nói của Chaeyoung nghe ra thấy sự tiếc nuối cho người chồng còn chưa từng gặp mặt của mình.

“Tới bây giờ còn chưa gặp lần nào? Hai người làm vợ chồng giả à? Cậu được gả vào nhà họ Park cũng hai ba tháng rồi còn gì?” Lisa uống một cốc nước lớn để tỏ thêm phần ngạc nhiên.

Hình như cô ấy lại nghĩ tới gì đó mà nói tiếp: “Tớ thấy cái tên Park Chanyeol đó đối xử với cậu không bình thường đâu, ánh mắt anh ta nhìn tớ lạnh lùng sợ chết đi được, nhưng với cậu thì ấm áp hơn rất nhiều.”

"Park Chanyeol" nhìn cô với ánh mắt ấm áp?

Chaeyoung lắc đầu: “Cậu chắc đóng phim nhiều quá rồi đấy.”

Lisa đang định phản bác lại nhưng tiếng chuông điện thoại lại kêu lên.

Là người quản lý của cô gọi tới.

Sau khi tắt máy cô nói không mấy vui vẻ: “Lại bảo tớ tới công ty để mở cuộc họp gấp, khó khăn lắm với có thời gian cùng cậu ăn bữa cơm.”

Chaeyoung an ủi cô: “Vậy thì cậu đi trước đi, đợi cậu quay xong thì tớ mời cậu.”

.........

Sau khi chào tạm biệt Lisa thì Chaeyoung liền về thẳng căn biệt thự.

Vừa bước vào cửa, cô liền nhìn thấy “Park Chanyeol” đang ở trong phòng khách.

Sắc mặt anh nhìn vẫn không ổn, anh mặc một bộ đồ ở nhà, trước mặt là chiếc máy tính xách tay, bên cạnh là một cốc nước, sắc mặt lạnh lùng không biết đang xem cái gì.

Chaeyoung thở dài trong lòng một tiếng, người đàn ông này đúng như kiểu được làm từ sắt ấy.

Lần trước khi trúng đạn cũng dám để cho cô rút đạn ra cho anh, sốt tới mức ngất đi, phải tiêm mà vẫn bò dậy để làm việc.

Hình như cảm nhận được có người đang nhìn mình, anh ngẩng đầu lên liền bắt gặp ngay ánh mắt của Chaeyoung.

“Về rồi à!” Giọng nói của anh vẫn hơi khàn khàn, nhưng không còn sự yết ớt nữa.

Chaeyoung liếc nhìn chiếc máy tính trước mặt anh, cách khoảng ba bốn mét cô liền hỏi: “Anh đang làm việc đấy à? cơ thể anh ổn hơn rồi chứ?”

Ngoài sắc mặt không được khỏe thì đúng là không nhìn ra điểm nào giống với người bệnh.

“Không sao.” Bàn tay anh gõ xuống bàn phím máy tính, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô và nói: “Chỉ là hơi đói chút thôi.”

Nghĩ tới cuộc điện thoại ban nãy anh gọi, Chaeyoung liền lên tiếng: “Anh...” có thể bảo vệ sĩ nấu cơm cho.

“Park Chanyeol” giống như biết trước được lời cô muốn nói, anh liền cắt ngang: “Không ngon.”

Anh chỉ nói vỏn vẹn có hai từ không đầu không cuối nhưng Chaeyoung hiểu được ý anh, tức anh bảo cơm vệ sĩ nấu không ngon.

Hoseok mang thuốc tới, đúng lúc nghe thấy Park Jimin nói “Không ngon”.

Tâm trạng anh lúc này khiến người khác chỉ biết cười.

Trước đây anh chưa từng nói cơm bọn họ làm không ngon, từ sau khi cưới cô chủ về thì bắt đầu mới chê vậy.

Nói thực, cô chủ ngoài việc ngoại hình có phần xấu xí thì anh ta thực sự chưa nhìn ra có điểm gì đặc biệt.

Nhưng cậu chủ cũng không hề ghét cô chủ, thậm chí còn khá quan tâm, vì thế người làm thuộc hạ như anh ta đương nhiên cũng phải tôn trọng cô chủ.

Chaeyoung liếc nhìn đồng hồ, đã sắp hai giờ chiều rồi.

Nhìn thấy Hoseok cũng vẫn ở đó, cô ngây người ra hỏi anh ta: “Park Jimin  ở nhà?”

“Ừm.” Người trả lời cô là “Park Chanyeol.”

Chaeyoung cảm thấy có chút kì lạ: “Vậy anh ấy ăn cơm chưa?”

Bàn tay đang cầm lấy cốc nước của Park Jimin bống dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Hoseok một cái rồi lại cúi đầu xuống uống nước.

“Cậu chủ cũng chưa ăn ạ.” Hoseok cảm thấy tự bái phục trước khả năng ứng biến của mình.

Chaeyoung hắng giọng một tiếng rồi nói: “Vậy để tôi vào bếp làm cơm, lát nữa mang lên cho anh ấy.”

Nói xong, cô liền đi thẳng vào trong bếp.

Lần trước vốn cô làm cơm là để cho Park Jimin ăn nhưng đó lại bị “Park Chanyeol” ăn mất.

Phản ứng của cô lại chỉ hướng về phía Park Jimin khiến anh có chút ghen tỵ với “Park Jimin.”

Hoseok chia thuốc ra sau đó đưa cho Park Jimin.

Park Jimin không đón lấy thuốc mà quay đầu sang hỏi Hoseok vẻ nghiêm túc: “Cậu nói xem có phải cô ấy ngốc thật không? Không lấy lòng một người đàn ông bình thường với dáng vẻ ngời ngời thế này mà tâm trí lại cứ hướng về một kẻ như tàn phế? Chẳng lẽ cô ấy giả vờ?”

Hoseok thầm nghĩ, cậu chủ thường ngày là người lạnh lùng, nhưng từ sau khi cô chủ được gả về đây thì cậu chủ lúc nào cũng chỉ kiếm chuyện để chọc cô, anh ta thực sự hoài nghi về quan niệm cái đẹp của cậu chủ.

Nhưng trên thực tế anh ta chỉ nói một câu: “Cậu chủ quan tâm tới cô chủ thật đấy!”

“Hức.”

Park Jimin là người thế nào, đương nhiên là ngay lập tức hiểu được ý của Hoseok.

Hoseok nghe thấy anh hừ một tiếng lạnh lùng, vội vàng lại nói: “Chắc cô chủ không ngốc đâu, cô ấy đã chỉnh đốn lại hàng loạt những hành động của Kang Seulgi thì cô ấy cũng là người rất tỉ mỉ đấy.”

“Tỉ mỉ....”

Nếu không phải là anh âm thầm giúp cô dự liệu trước một số việc thì với thân phận cô chủ của nhà họ Park mà trên mạng lại có những chuyện ầm ĩ như thế, những người quan tâm tới thế sự sao lại không tìm tới cô gây phiền phức chứ?

........

Chaeyoung không tin “Park Chanyeol” nói rằng Park Jimin thích ăn cay, vì thế cô nấu một nồi cháo rau, một món rau tốt cho sức khỏe người bệnh.

Bất luận Park Jimin thích vị gì nhưng cứ làm món ăn thanh đạm tốt cho sức khỏe là không hề sai.

Cô nấu xong liền chia mỗi loại làm hai phần và đặt vào khay, sau đó để gọn một phần trên bàn.

Hoseok đứng ở cửa nhà bếp liếc nhìn vào sau đó mới bước và trong, vừa cửa vừa nói: “Cô chủ đưa phần của cậu chủ cho tôi đi.”

Chaeyoung đưa khay thức ăn cho Hoseok, hỏi một câu: “Buổi chiều anh ấy có ra ngoài không?”

“Tôi không rõ.” Hoseok ngày nào cũng sống trong cuộc sống toàn lời dối trá anh ta cảm thấy rất tuyệt vọng, những ngày tháng mà lúc nào cũng phải nói dối thế này khi nào mới kết thúc.

Hoseok vừa rời đi thì “Park Chanyeol” liền bước vào trong nhà ăn.

Anh ngồi trước bàn ăn, nhìn trên bàn là bát cháo rau thanh đạm thêm với món rau nhiều màu sắc, anh nheo mày: “Thanh đạm thế này thôi á?”

Chaeyoung rót một cốc nước nóng rồi đặt trước mặt anh, nói với ngữ khí hơi nặng: “Không thì sao chứ? lẽ nào một người bệnh như anh mà còn muốn ăn vừa cay vừa tê à? Tới lúc chết lại trách tôi?”

Nói xong, cô lại cảm thấy bản thân hình như cũng không nên nói thế!

Song, “Park Chanyeol” cũng không nối nóng với tính cách cậu chủ, ngược lại anh còn cầm đũa lên bắt đầu ăn đồ ăn cô nấu.

Chaeyoung đứng bên cạnh nhìn anh không ngừng gắp rau và ăn cháo, ăn kiểu này đúng là không giống với người bệnh chút nào.

Có thể đối với “Park Chanyeol” mà nói, chỉ có sống và chết, từ trước tới giờ không hề bị ảnh hưởng bởi vì ốm đau bệnh tật, người làm từ sắt đúng là khác thật.

Anh ăn xong đương nhiên là có người thu dọn bếp núc, Chaeyoung liền về thẳng phòng mình.

Vừa bật máy tính lên cô liền phát hiện những “Video nhức mắt của Kang Seulgi” lúc sáng bị gỡ đi giờ lại được lên trang nhất.

Cô kéo lên kéo xuống vài lượt, sau khi chắc chắn bản thân mình không nhìn nhầm thì ý nghĩ đầu tiên của cô đó là Lisa dùng tiền để mua chuộc nhà mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net