C10: Say

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hina-chan. Cả chị nữa Reya-san!? Sao hai người lại ở đây?" Takemichi ngỡ ngàng trước sự xuất hiện của hai cô nàng.

Hina và Reya quen biết nhau qua sự giới thiệu của cậu. Mới đầu còn ngại ngùng lắm, sau lại chị chị em em thân thiết tới mức cứ rảnh ngày nào là đi ngày ấy với nhau nguyên hôm luôn, toàn bỏ bơ cậu sang một quên.

Sao nay hào hứng mà sang nhà cậu vậy? Không biết hai cái bà này định làm trò mèo gì đây...

"Đi ăn đê Takemichi." Reya vỗ vai cậu.

"Nhưng mà..."

"Không được." Hinata nghiêm mặt.

"Đừng ru rú ở trong nhà mãi thế. Cậu tính làm người rừng hay sao vây, ra ngoài hít thở chút không khí đi."

"...Thôi được rồi." Takemichi thở dài chấp nhận, quay vào nhà với tạm cái áo khoác trên móc treo.

"Cậu làm gì thế Hina-chan?" Takemichi thấy cô bạn thân đột nhiên túm lấy cậu rồi kéo cậu cùng Reya đi theo sau vào phòng ngủ.

"Phối đồ." Hina nhíu mày mở tủ đồ, một tay giơ áo một tay cầm quần ướm thử vào người cậu.

"Chú mày ăn mặc như thế ra ngoài thì chị mày với Hinata ngại đi chung lắm." Reya vắt chéo chân ngồi trên giường, mặt rất nhởn nhơ, thản nhiên mà nói ra.

"Chỉ là đi ăn thôi mà, sao mà phải lằng nhằng thế vậy." Takemichi nói trong khi bị Hina xoay như một mớ bòng bong

"Dù có đi đâu cũng phải nên ăn mặc chỉnh chu chút. Takemichi-kun chả biết chăm sóc bản thân gì cả." Hina tìm thấy bộ một phù hợp liền nhét vào tay cậu.

"Đi thay đi để còn đi nữa."

Hina với Reya ra ngoài nhìn cửa phòng ngủ đóng lại không hẹn nhau mà nhìn một cái rồi thở dài.

Nói sao nhỉ. Lý do cả hai tới đây. Có lẽ là vì chuyện xảy ra vào khoảng ba ngày trước kia đi.

Takemichi đột nhiên có hơi kì lạ. Bình thường ngày nào cũng rất tích cực, niềm nở, hớn hở mà trò chuyện với cô lắm.

Cậu luôn tán chuyện với Reya về Mikey. Nào là ở nhà anh thế nào, ra ngoài đường sẽ ra sao rồi còn đã 24 tuổi đầu mà tính khí y chang trẻ con, bla bla bla.... và một đống chuyện n khác nữa.

Ngày nào Reya cũng nghe tới phát ngán rồi nhưng mỗi lần thấy cặp mắt sáng lấp lánh của Takemichi khi nói về cậu bạn khiến cô có chút không nỡ nói.

Nay thì im re, khi đến thì có nói năng chào hỏi vài câu rồi thôi. Song mỗi đứa một chỗ, một việc riêng.

Chẳng nhẽ Takemichi với cậu bạn kia giận nhau...

Không có khả năng. Takemichi tốt thế kia làm sao có thể khiến người ta chán ghét tới mức gây ra cãi nhau được. Nếu cãi nhau thì Takemichi chắc chắn sẽ luôn là người làm hòa trước tiên.

Aaaaa. Phiền phức quá.

Giờ Raye có nên hỏi Takemichi không.
Nhưng cứ mỗi lần định quay sang gọi là lại thấy cái bản mặt mày ủ rũ rầu rĩ thấy ghê luôn vậy á. Thành ra chẳng dám hỏi.

Buổi sáng có cái chồng đĩa thôi xếp từ sáng đến chiều cũng chẳng đâu vào đâu.

Đến bữa trưa, cứ chọc chọc đầu đũa vào hộp cơm rồi còn vác cái mặt thần thượi cho người ta nhìn vào, ai không biết lại tưởng chị đây làm gì chú.

Làm ơn đấy Takemichi, đừng có thở dài mãi nữa. Nhìn chú mày thở, chị đây chắc sắp tắc thở tới nơi rồi. Cứ lờ đờ thế khách nào dám vào đây.

"Nè, Takemichi."

"..."

Rồi giờ chú còn có để bà chị này vào trong mắt không thế.

"Oi Takemichi." Reya gõ tay xuống thành công thu hút sự chú ý của cậu.

"A. Reya-san, có chuyện gì sao?" Takemichi ngẩng đầu lên hỏi.

"Xảy ra chuyện gì sao?" Reya hỏi khi đan hai tay vào nhau để cằm mình tựa lên.

".....Cũng không có chuyện gì đâu" Takemichi ngượng cười.

"Nói dối. Chú em của ngày thường không có như thế này. Chú nghĩ chị sẽ tin à."

"..."

"Thật ra. Mikey... có việc riêng nên đã ra ngoài rồi. Chắc hết tuần này mới về được." Nói đến đây Takemichi trở nên rầu rĩ hẳn.

"..." Reya mắt cá chết nhìn chằm chằm vào Takemichi.

Trời ạ. Tưởng chú em gặp chuyện gì khổ tâm lắm cơ. Hóa ra là nhớ người ta. Đi có vài ngày thôi mà mặt mũi ỉu xìu ra rồi kìa.

"Ra là người có công việc đoàng hoàng. Nhìn thế mà chị cứ tưởng cậu ấy ăn bám nhà em."

Taemichi nhìn Reya cười hờ hờ một cái rồi đánh mắt ra chỗ khác. Công việc sao... thế là làm trùm băng đảng Bonten cũng được tính là người có công ăn việc làm có đúng không.

Thôi tốt nhất là không nên bàn luận về vấn đê này nữa.

..........

Trò chuyện qua loa thế thôi chứ mấy ngày liên tiếp Takemichi lại trở tệ hơn nhiều. Không biết gì cái gì mà quầng mắt cậu thâm hết cả luôn, khiến cho Reya sáng sớm cũng phải giật hết cả mình.

Bởi chính Reya cũng chẳng biết đâu. Rằng đêm nào Takemichi cũng đều mơ thấy Mikey trong giấc ngủ của mình, cậu sẽ lại mất ngủ vì nó.

Vì thế, Reya mới gọi điện cho đứa em kết nghĩa của mình là Hinata. Song bắt đầu kể lể mọi việc cho người kia nghe

Rồi Hinata là người đưa ra ý tưởng là tối thứ bảy sẽ rủ Takemichi đi ăn để cùng cậu trò chuyện, cùng tâm sự tuổi hồng.

"Đi thôi Hina-chan, Reya-san."

Cả hai chị em trầm trồ, đảo mắt từ trên xuống dưới, Hinata phối cho cậu chiếc layer áo phông trơn cùng áo sơ mi mỏng khoác nhẹ bên ngoài mặc với quần short màu sáng để lộ qua đôi chân dài trắng nõn. Đây quả là sự kết hợp hoàn hảo đến bản thân Hina cũng phải tự bội phục mình.

"Quào. Trông đẹp lắm đấy Takemichi." Reye trầm trồ, tấm tắc khen ngợi.

"V-Vậy sao." Takemichi gãi má, cười ngượng.

"Được rồi. Giờ thì lên đường thôi. Nay ta sễ ăn nướng sẽ" Hina hai tay đập vào nhau, hí hửng nói.

"Triển luôn." Reya ùa theo rồi kéo tay Takemichi rời khỏi căn nhà.

Đi ăn nướng thì không nên bỏ qua cái thứ gọi là bia rượi.

Takemichi sợ nhất mấy cái đấy. Tửu lượng cậu kém lắm, chỉ uống có đúng ba ly nhỏ thôi liền say, ngã gục rồi.

Chưa kể tới hai người trước mặt cậu đây không có như cậu, họ toàn là một lũ nghiện rượi. Uống thế quái nào cũng không say nổi. Khiếp đảm...

"Nè chú em uống đi. Say thì chị mày đưa về tận nhà cho." Reya cười khi rót một ly đầy vào cốc của Takemichi.

"Ừm đúng đó Takemichi-kun. Đằng nào mai chả là chủ nhật. Ngủ nguyên ngày cũng chả sao đâu." Hina gật gù bổ sung thêm mấy câu.

"Ăn đi ăn đi. Không say không về nhá." Reya hò hét.

"Cạn ly."

"Cạn lý." Cả ba cụm chén.

..........

"Aaa. Khó chịu quá đi mất." Takemichi ngồi trên xe taxi tựa đầu vào vai Hina.

"Cố lên đi chú em. Sắp tới nhà rồi đấy." Reya bên cạnh vút người cậu để cho bớt khó chịu.

Tới nơi, Hina bảo tài xế chờ ở đây rồi cùng Reya mang Takemichi về căn nhà.

"May là chỗ này gần. Chứ không chả biết kéo tới bao giờ."

"Takemicchi?"

Cả hai thấy một nam nhân ngồi bệt ở cửa ra vào, anh ta có mái tóc trắng, với kiểu tóc undercut rẽ ngôi.

Không cần phải bàn nữa. Đây đích thị là Mikey chân chính mà Takemichi hằng mong nhớ đây rồi.

Reya với Hina liếc mắt nhìn nhau. Tâm linh tương thông mà lập tức đưa Takemichi cho anh đỡ lấy.

"Takemichi-kun đang say nên anh hãy chăm sóc cậu ấy hộ chúng tôi nhé." Hina mặc kệ ánh mắt u ám dán lên người mình, vẫn cứ tươi cười nói ra

"...Được"

"Vậy chúng tôi đi đây nhé."

Mikey chẳng thèm chào hỏi lại, anh cúi đầu nhìn người ngủ say trong lòng. Thở dài, anh đưa tay lần mò khắp người cậu để tìm chìa khóa nhà.

*Cạch*

Mikey đưa cậu nằm xuống ghế sofa. Anh ngồi dưới sàn, ở ngay bên cạnh Takemichi. Đôi mắt đen sâu nhìn dáng vẻ phập phồng thở đều của cậu

Mới vài ngày không gặp mà trông cậu đã gầy đi một chút. Gió mắt còn thâm quâng y hệt anh này.

Mất ngủ sao?

"Ưm... Mikey" Takemichi cựa mình khẽ thì thầm

"..." Anh nhếch mép, giơ tay khẽ vuốt ve đôi má ửng, luồn tay mình qua bàn tay của cậu, đặt một nụ hôn nhẹ trên đấy rồi nắm chặt nó.

"Ngủ ngon nhé. Takemicchi."

.........

--Giờ tự nhiên lại thích Dratake-- Có ai thích không nhỉ. Thấy ít người chèo quá:)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net