Chương 11: "Michi."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây chính là thứ mà Mikey thích ở Takemichi. Cậu không như những ả đào õng ẹo, lòng vòng, lúc nói thích chỗ này, lúc chỗ kia, vừa muốn cái này, quay vào lại đòi cái khác.

Takemichi thẳng thắn, cậu không thích chỗ kia, là không thích. Thích chỗ này, là thích. Không vòng vo.

Nhìn tâm tư thiếu niên có vẻ tốt lên, hắn một tay chống cằm, ngồi nhìn cậu ăn. Takemichi thấy anh cứ im lặng, mặt không cảm xúc, nhìn chăm chăm vào mình, liền dừng động tác

"Mày sao không ăn? Nhìn tao làm cái gì? Trên mặt tao dính cái gì sao?"

Cậu đưa cổ tay trong gạt lên má, lại nhìn Mikey hoang mang. Anh ngồi thẳng dậy, rót rượu vang vào ly của cậu

"Tao không uống."

"Uống."

Cậu nhìn hắn với ánh mắt có chút thờ thẫn, buông dao nĩa trên tay, cầm lấy ly rượu rồi nhìn chăm chú

"Nó có vị thế nào?"

"Hơi cay...và có chút nồng. Ừm, chắc là vậy."

Cậu nhìn Mikey, lại chuyển hướng qua ly rượu trên tay, một lúc lại đặt xuống

"Không uống đâu."

Cậu không thích rượu, nó làm cậu mê sảng rồi nói những thứ vớ vẩn. Đương nhiên nếu tửu lượng Takemichi tốt sẽ không như vậy

"Tại sao?"

"Tao không thích những thứ cay và nồng." Cậu tiếp tục cho thức ăn vào miệng, mặc kệ Mikey

"Mày không thử thì sao mà biết?"

Takemichi không trả lời, đôi co với tên này làm cậu mệt mỏi, cả hai cùng cứng đầu như nhau. Takemichi không uống, là nhất quyết không uống. Mikey muốn cậu uống, là nhất quyết muốn cậu uống

"Hừ, không uống thì không uống."

Anh có vẻ mất kiểm soát, chưa có ai dám cãi lời anh ngoài Takemichi, người như cậu, nhất định về sau sẽ khó bảo.

Lúc đi ra ngoài, cậu muốn hắn đưa về nhà, mặc dù là kiếm cớ nói nếu muốn dọn đến Mạn Uyển sống thì ít nhất cũng phải đem theo đồ dùng cá nhân, song có thể chuyển đi nơi khác. Nhưng Mikey rốt cuộc là nhìn thấu, nói sẽ mua sắm lại mọi thứ cho cậu.

Cả hai đến một cửa hàng quần áo, anh là thực sự không nói đùa.

Takemichi đi qua chỗ nào đều cũng lấy một thứ, tất cả cũng chỉ là áo cổ tròn, áo sơ mi, quần tây, quần len tăm và hai áo khoác Cardigan. Cậu là chán nản nên mới làm vậy, quần áo với Takemichi không quan trọng.

Anh đưa cậu trở lại Mạn Uyển, thật sự, Takemichi không muốn dây dưa lâu dài với Mikey.



Takemichi uể oải nằm xuống giường, mắt nhìn trần nhà, mỏi mệt rồi cũng nhắm lại, không có việc gì cho cậu hoạt động, Takemichi nhanh chóng trở thành một con thỏ mập mạp.

Mikey vừa đi vào đã thấy thiếu niên dang rộng hai tay chân, nằm giữa giường. Bản thân liền tiến lại, nằm lên Takemichi, hắn còn có thể cảm nhận được hơi thở đều đặn của người bên dưới

"Mày xuống."

Takemichi đẩy đầu hắn đã vùi trong hõm cổ mình ra, ngồi dậy, nhìn không trung trong bơ phờ.

Mikey là biết, cậu đã chán ngấy khi ngồi cả ngày như vậy "Có muốn đi đâu chơi mấy ngày liền không?"

"Không. Tối nay tao phải đến Ái Mộng làm việc."

"Không cần."

"Tại sao?" Takemichi quay lại nhìn hắn, Mikey cũng nhìn cậu, lưỡng lự trả lời

"Tao xin cho mày nghỉ ở đó rồi, từ giờ không cần đi làm."

Takemichi phát tiết, cặp lông mày cong lại, lao đến đè hắn xuống giường


"Ai cho mày cái quyền tự quyết định!?"

"Thì sao? Từ giờ tôi nuôi em? Hơn nữa em không thấy ở đó nguy hiểm sao?"

Cậu đấm thùm thụp vào ngực anh, tên khốn chó chết!

Mikey bắt lấy cổ tay cậu, lật người Takemichi xuống, bản thân ở trên. Cả hai im lặng nhìn nhau, hắn từ từ cúi đầu, rất nhanh đã chiếm bờ môi căng mọng của thiếu niên. Thấy cậu không từ chối liền mạnh bạo, lưỡi ướt át càn quét khoang miệng Takemichi, cậu chỉ biết thuận theo hắn.

Anh rời khỏi môi cậu, hôn xuống cổ, tay thon gầy cởi áo Takemichi, hôn xuống ngực, gặm nhấm. Bàn tay bên dưới cởi quần cho cậu, cũng thoát y cho bản thân, Takemichi bàn tay mông lung, cầm cổ tay hắn làm chỗ dựa, mi mắt nặng trĩu khép lại.

Cậu không cho âm thanh phát ra khỏi miệng, nhăn mặt đau đớn, rồi dần dần dễ chịu hơn. Cảm nhận được hơi thở ấm nóng của bạn tình, Mikey lại càng nổi thú tính, Takemichi tuy không thể hiện, nhưng cũng kích thích đến không chịu nổi mà vặn vẹo.

Anh thở dốc, đem chân cậu nâng lên, cúi xuống hôn lên môi cậu, song gục xuống cổ

"Takemicchi, Takemicchi..."

Takemichi vẫn là không chịu nổi, phát ra âm thanh nhỏ bé ở cổ họng, hắn vẫn thiếu một chút, đưa một tay vuốt ve khuôn mặt cậu

"Kêu lên, Michi...kêu lên..."

Cậu cắn chặt răng, những giây cuối cùng cũng chịu rên la, ôm chặt lấy cổ hắn. Song, Mikey nằm xuống cạnh cậu thở hổn hển, cơn mệt ập đến, mặc cho bây giờ mới ba rưỡi chiều, Takemichi ngủ thiếp đi trong vòng hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net