Chương 17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu vừa mở mắt, thứ đập vào là trần nhà trắng xoá, vừa cử động, cơn đau từ vết thương trên đầu truyền đến. Takemichi nhớ ra, thằng khốn tóc màu bạch kim nào đó đạp bản thân ra nông nỗi này.

Takemichi ngồi trên giường, cậu nhận thức được trên đầu có quấn băng, bởi cảm giác rất đau.

Mikey nhìn người phía trong đã tỉnh, lại ngoan ngoãn ngồi một chỗ. Quay lưng rời khỏi bệnh viện.

Đến trưa y tá mang cơm lên cho cậu, nhân tiện kiểm tra vết thương

"Cậu may mắn đấy, nó không chạm vào chỗ hiểm. Vài ngày nữa có thể rời đi."

"Tôi rời đi bây giờ được không?"

Cô y tá ngẩng đầu, mỉm cười "Không được đâu, cậu xảy ra chuyện gì thì làm sao đây!"

Takemichi vừa bỏ một miếng cơm vào miệng, đã cảm thấy ngấy

"Tôi sẽ không xảy ra chuyện gì, tôi muốn xuất viện ngay bây giờ, tiền hết bao nhiêu?"

Người phụ nữ lắc đầu thở dài "Có người trả cho cậu rồi, nếu cậu vẫn cố chấp như vậy, có thể ra quầy làm việc làm thủ tục xuất viện."

Song cầm lại khay thức ăn đi khỏi phòng, Takemichi nhân cơ hội muốn bỏ về nhà, thoát khỏi sự kiểm soát của Mikey.

Cậu chậm chạm rời khỏi bệnh viện, trên người cũng là bộ đồ được chuẩn bị sẵn, Takemichi hẳn biết là do ai để lại.

Cậu đầu đau như búa bổ, đứng bên cạnh đường bắt taxi, một lúc lâu mới có thể trở về đến dãy trọ quen thuộc.

Takemichi mở của bước vào, không quên khoá cửa, phòng trừ trường hợp Mikey ra vào như cái chợ.

Cậu vào phòng mở lấy vỉ thuốc giảm đau, không cả uống nước mà bỏ vào miệng nhai, nuốt không trôi liền mặc kệ để trong miệng tự tan, đầu lưỡi Takemichi cảm nhận được vị đắng. Song liền lên giường nằm ngủ một giấc đến tối.

Khi tỉnh dậy tình trạng cậu còn tồi tệ hơn, cảm giác đau đầu và chóng mặt ập đến làm Takemichi lảo đảo đi đứng không thành, xoay qua xoay lại đã chạy vào vệ sinh nôn khan, đo nhiệt độ thì vẫn ổn.

Cậu thở dài ngán ngẩm, vào phòng tắm rửa sạch sẽ

"Em giỏi lắm, Takemichi!"


Mikey ở bên kia phát điên vì mới rời mắt một chút Takemichi đã bỏ đi mất, đến nhà thì thấy khoá từ bên trong, điện thoại thiếu niên cũng ở trong tay mình.

Hắn nheo mắt, dùng biện pháp mạnh, đạp một phát cái cửa đổ sầm, cậu ở trong nhà tắm nghe âm thanh lớn vội vã quấn khăn ngang hông chạy ra, liền thấy Mikey đi từ ngoài vào

"Mày...!!?"



Anh nhìn cơ thể hồng hào của cậu, vẫn còn đọng nước, chảy từ cổ xuống ngực. Nhanh chóng cầm cổ tay cậu tay kéo vào phòng ngủ

"Mày làm cái đéo gì thế!? Phá cửa nhà tao chưa đủ hay sao!!! Buông ra!!!"

Mikey ném cậu lên giường, lõm xuống một chỗ giữa giường

"Bảo em ở bệnh viện, tại sao lại về đây?"

"Không thích!!!"

Gân xanh hắn nổi trên trán, vung tay tát một cái thật đau vào má cậu, Takemichi cũng không vừa, bật dậy tát trả lại hắn, nhưng cuối cùng vẫn bị Mikey túm xuống, bóp mạnh cổ

"Em nghe cho rõ đây, Hanagaki Takemichi. Từ bây giờ, không được phép rời khỏi tôi!"

"Dựa vào cái gì hả!?"

"Dựa vào việc em là tình nhân của tôi!"

Cậu cấu mạnh vào tay hắn, không được liền cắn đến bật máu, Mikey tức giận, tát cậu thêm cái nữa.

Cậu không nhịn nữa, hôm nay nếu có chết ở đây cũng được, phải đánh tên này một cái thật đau.

Takemichi đạp hắn ngã ngửa ra phía sau, tay nắm cổ áo Mikey

"Anh tha cho tôi đi Mikey-kun, tôi chỉ là một thằng nhân viên bình thường thôi, đừng có bám lấy tôi nữa!"

Anh lật người lại, đem áo cởi ra, cúi xuống cắn mạnh vào cổ cậu. Vừa nãy Mikey mới bóp để lại vết đỏ ửng, giờ lại cắn vào nữa càng làm thiếu niên đau.

Hắn đưa tay xuống nơi tư mật sờ nắn, Takemichi khó chịu muốn đẩy người bên trên ra, lại bị khoá chặt tay trên đầu.

Mikey hôn lên cánh môi hồng hào kia, luồn lưỡi vào bên trong dây dưa, cậu càng rụt rè tránh né, lại bị hắn cuốn lấy, cuối cùng thì thầm vào tai thiếu niên

"Không."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net