Chương 28: Phát hiện.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày sau với Takemichi vô cùng bình yên, chẳng có gì là xảy ra ngoài ý muốn. Còn với Sanzu, chuỗi ngày vừa rồi còn đáng sợ hơn cả lúc Mikey của gã bị bản năng hắc ám chi phối trong những ngày đầu. Gã - một tên điên sẽ chỉ cúi đầu trước "Vua" của mình. Nhưng những ngày vừa qua, chứng kiến cảnh Mikey đập phá, nổi điên, đánh giết người vô tội vạ, ai cũng nghĩ "Thằng Sanzu chả là cái mẹ gì cả so với Boss lúc nổi điên."

Mikey cả ngày cũng chỉ quanh quẩn ở căn cứ, ăn thì cũng không ăn, chỉ cần thấy có một món không vừa miệng lập tức hất đổ cả bàn ăn.

...

Vài ngày sau, Takemichi vừa từ siêu thị trở về, vừa đến cổng nhà liền bị bịt thuốc mê. Cậu đã cố gắng giãy dụa nhưng do không phòng bị gì nên lập tức ngất đi. Khi tỉnh dậy chân tay cậu bị trói vào ghế, căn phòng ẩm thấp và tối tăm. Takemichi miệng cũng bị bịt vải, ú ớ được đôi lời rồi cũng im.

Vài giờ sau tiếng cót két của cánh cửa gỗ làm cậu giật mình, liếc nhìn lên thì thấy hai tên xăm trổ đầy mình. Hắn cởi trói chân cho cậu, rồi tự nhiên bịt mắt cậu lại, Takemichi hoang mang.

Đột nhiên da mặt cậu đau điếng, thiếu niên ngã rầm xuống nền đất, chưa kịp định hình cảm giác đau rát tiếp tục ập đến. Takemichi đã hiểu tình hình rằng cậu bị bắt cóc, và thay vì những tình tiết trên phim thay vì tống tiền thì họ đánh đập cậu.

Sau khoảng hai mươi phút như bị tra tấn, một tiếng nói của phụ nữ vang lên

"Dừng lại được rồi, ra ngoài đi."

Takemichi được đỡ dậy, cởi trói hai tay và bỏ vải bịt mắt cũng như trên miệng. Cậu ho ra một tiếng, mắt liếc nhìn lên người trước mắt

"Cô...cô là..."

"Sao nào, nhận ra tôi đúng chứ?"

Takemichi biết, lần trước ở Mạn Uyển cô ta đột nhiên túm tóc đánh cậu, lần này rốt cuộc là chẳng biết vấn đề gì

"Cô muốn gì?"

"Muốn gì hả? Cậu biết mà, Hanagaki." Ryoko tiến lại gần thiếu niên, Takemichi lùi về sau, không biết được cô ta đang nghĩ gì

"Tôi muốn cậu, tránh xa Mikey ra."

Cậu nheo mắt, lập tức phản kháng đẩy Ryoko ra "Tôi không tha thiết gì anh ta cả, muốn thì đi mà lấy, tôi không cần."

Cậu bước được bước lập tức bị kéo lại, cô ta cầm đâu ra một chiếc búa, lập tức đập mạnh vào mắt cá chân trái, cậu thét lên một tiếng đau đớn

"Cô, cô điên rồi sao!?"

Ryoko cười hả hê, nhìn cậu với ánh mắt khinh thường "Đây là lời cảnh cáo cho cậu, tránh xa Mikey ra."

Nói rồi lại bỏ đi, cậu đau nhức vô cùng, cố gắng lê lết lại bức tường. Cậu không thể làm gì được, cậu chẳng biết rốt cuộc mình đã gây thù chuốc oán gì cho người khác mà giờ đây lại ra nông nỗi này.

Takemichi mệt mỏi, nhắm đôi mắt lại rồi thiếp đi. Lúc tỉnh dậy lại lần nữa, cậu cố gắng trốn thoát khỏi nơi này dù cho chân cậu đã bầm tím và rướm máu. Lết mãi ra đến ngoài cửa, lại bắt gặp Ryoko, cô ta từ trên cao nhìn xuống cậu

"Cậu đang làm trò gì vậy, Hanagaki?"

Takemichi nhìn cô ta với ánh mắt lo sợ, không để cậu đợi, Ryoko nắm lấy mái tóc cậu mà kéo đi như một món đồ chơi, Takemichi mắt cá chân đã sưng tấy, không đi đứng được, bị lôi đi dưới nền đất. Thật nhục nhã

"Nghe đây Hanagaki, cái đặc quyền mà cậu đang có là thứ mà tôi đang mong muốn, vậy nên, nhường lại cho tôi đi."

"Tôi đã nói rồi, tôi không tha thiết gì anh ta cả, cô muốn thì mau kéo hắn ra khỏi tôi!!!"

Ryoko dùng lực mạnh siết chặt băng vào cổ chân cậu, Takemichi nhăn nhó cả khuôn mặt. Vài phút sau vết thương cổ chân không được sát trùng, không được xử lí đã được băng bó lại.

Ryoko bỏ đi, để lại cậu ở nơi đây chẳng biết trời trăng mây gió gì

"Ryoko, lần này cô gây ra chuyện lớn rồi."

...

Sáng hôm sau Mikey đột nhiên cho gọi Ryoko, cô ta hớn hở mở cửa bước vào phòng hắn, Mikey đang nói chuyện với Sanzu tức khắc dừng lại

"Mikey! Anh cho gọi em sao!"

"Kho bỏ trống phía sau căn cứ cô làm gì ở trong đó?" Hắn lập tức vào chủ đề chính, Ryoko chột dạ, lắp bắp

"Em, em có làm gì. Sao anh hỏi vậy?"

Mikey đứng dậy, tiến lại chỗ cô ta, ánh mắt tràn đầy sát khí

"Dẫn tôi ra đó, đừng để tôi dùng vũ lực."

Ryoko không còn cách nào khác, cùng Mikey và Sanzu đi vào kho bỏ trống. Khung cảnh đập vào mắt Mikey lúc này chính là khuôn mặt quen thuộc mà hắn tìm kiếm suốt hơn một tuần qua, hiện đang gục đầu vào tường với vết thương ở chân, cơ thể cũng lấm lem vết xước.

Gã nhìn Ryoko, lại đi đến chỗ cậu, khe khẽ đánh thức. Cậu nheo mắt khó chịu, nhìn rõ Mikey mới hốt hoảng

"Em có đau không, để tôi xem." Thứ mà Takemichi nghĩ rằng hắn sẽ chửi bới, đánh đập sau khi tìm thấy cậu thì giờ đây thay bằng lời hỏi han này

"T-tôi không sao..."

"Mikey-"

"Cô là người làm Takemichi ra nông nỗi này? Muốn chết đúng không? Tôi bảo thế nào? Cảm thấy không nghe được, thì biến khỏi đây."

Cô ta câm nín, bước nhanh ra khỏi đây. Còn Mikey dìu cậu ra ngoài, đưa lên phòng ngủ. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Takemichi được hắn dìu ngồi lên mép giường

"Một tuần qua em đi đâu?"

"Về nhà."

"Tôi không có thấy em ở nhà, đi đâu?"

Takemichi không chịu được nữa, gắt lên "Tôi có quyền tự do, anh cớ gì lại quản lí tôi!?"

"Em là người của tôi. Chưa kể em nói dối tôi, em hại thằng Chifuyu rồi đấy em biết không? Nó giờ vẫn đang bị nhốt trong kho chứa của tôi, chân bị đánh gãy rồi."

"Anh! Anh điên rồi!!!" Takemichi bật dậy, túm lấy cổ áo hắn mà giơ tay đánh, nhưng bị hắn giữ lại, nắm chặt cổ tay cậu như muốn mang bẻ gãy đi, đẩy ngã cậu xuống nền.

Mikey ghì chặt cánh tay cậu xuống nền, cổ tay Takemichi do bị đánh đập giờ càng đau hơn. Cậu vùng dậy, liền bị anh tát, cú đánh làm Takemichi ê ẩm, choáng váng cả đầu, loạng choạng gục xuống nền

"Nếu em còn có ý định bỏ trốn lần nữa, sẽ không chỉ có như vậy. Cởi quần ra."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net