Chương 39: Giúp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi ngây ra, không thể hiểu nổi tại sao lại ở nhà tên này. Cậu nhớ mang máng tối qua Mikey đã bế cậu về Mạn Uyển cơ mà

"Sao tôi lại ở nhà anh chứ!?"

"Hửm, cậu không nhớ gì hết sao?"

Takemichi tửu lượng vốn thấp, uống một chút liền đã say không biết trăng sao gì, sau đó cũng chẳng nhớ lại cái gì cả.

Cậu lắc đầu, nhìn vẻ mặt của hắn ta, thiếu niên thầm nghĩ không lẽ hôm qua say đã làm ra trò gì xấu hổ rồi sao

"Hôm qua cậu uống say, đụng phải tôi, tôi cũng chẳng còn cách nào khác đưa cậu về đây thôi."

Shimizu Sae thản nhiên nói, Takemichi nhanh chóng đã nhận ra nơi đây không nằm trong phạm vi Tokyo, không rõ ở đây nhưng chắc chắn là vậy

"...Chỗ này không phải Tokyo đúng không?"

Anh ta đưa tay lên tóm gọn mái tóc dài lại, dùng kẹp cố định chúng. Phần tóc mái xoã xuống cổ, nhìn qua rất rối và không gọn gàng, thế nhưng lại đẹp một cách kì lạ

"Cậu tinh ý đấy, nơi này là Yokohama."

Takemichi đi lại vào căn phòng mới nãy, lục lọi gì đó

"Tại sao hôm qua anh lại ở Shibuya? Và đưa tôi tới đây làm gì, ném tôi ở khách sạn là được rồi."

Hắn ta đi vào theo cậu, đứng khoanh tay ở cửa ra vào

"Hừm, khắp Nhật Bản này, nơi nào tôi cũng có ít nhất một căn nhà. Hôm qua tôi tới Shibuya để vui chơi chút thôi, cậu biết mà, Ái Mộng nổi tiếng. Cậu tìm gì vậy?"

Cậu thở dài, rốt cuộc thì bản thân nghèo khổ thế này lại va phải mấy tên giàu có

"Tôi tìm điện thoại tôi, nó đâu rồi?"

"Sao mà tôi biết, nhưng có lẽ nó rơi ở đâu mất rồi."

Thật ra do không muốn Takemichi dính líu gì tới người kia mà đã bỏ sim điện thoại và ném cả máy vào thùng rác

"Chậc, tôi không có tiền mua cái mới đâu, làm sao bây giờ."

Thiếu niên ngồi phịch xuống giường, cắn móng tay chìm vào trầm tư

"Tôi sẽ mua cho cậu cái mới, quan trọng hơn là, cậu đang sống cùng thủ lĩnh Phạm Thiên đấy à?"

Takemichi bất ngờ, ngẩng mặt lên nhìn anh ta. Một người lạ mặt mà lại biết rõ chuyện này

"Làm sao anh biết? Mà đúng hơn thì, tôi bắt buộc phải làm vậy, anh ta không buông tha cho tôi."

Sae cười khúc khích, ngồi xuống cạnh thiếu niên

"Thế nào, có muốn tôi giúp cậu không? Lí do tôi đưa cậu tới Yokohama vì muốn bỏ xa tầm quản lý của Mikey. Từ nay cậu sống ở đây đi, xung quanh đều là người của tôi, sẽ bảo vệ cậu khỏi hắn. Trước mắt là vậy. Còn nếu muốn thoát khỏi thì ít nhất phải ra khỏi cái đất nước này."

Takemichi ngồi dịch ra xa, hoang mang

"Tại sao lại giúp tôi?"

"Không vì sao cả, cậu vẫn luôn muốn thoát khỏi hắn mà không phải sao?"

Takemichi tuy là như vậy thật, nhưng sống ở nơi sang trọng thế này, tiền đâu ra mà cậu trả hắn. Hơn nữa, tên này rốt cuộc có ý đồ gì vậy. Không lẽ thoát khỏi Mikey lại tới Shimizu Sae trói buộc cậu?

"T-tôi không có tiền, hơn nữa-"

"Không không, cậu cứ thoải mái như ở nhà, tôi không tính phí gì hết. Chốt vậy nhé, Takemichi! Đừng khách sáo!"

Hắn ta nói xong liền đứng dậy, đi ra ngoài

"C-cảm ơn anh, Shimizu-kun!"

"Không cần cảm ơn, gọi tôi là Sea nhé!"

Anh ta nói vọng lại, có lẽ đã đi xuống tầng dưới. Nghĩ đi nghĩ lại thiếu niên vẫn không hiểu tại sao tên này lại cư xử kì lạ như vậy.

Nhưng có lẽ nếu đã biết được mối quan hệ giữa cậu và Mikey chắc chắn không phải tầm thường, Takemichi hơn hết vẫn là đề phòng hắn.

...

Mikey cả ngày nay không liên lạc được với cậu, tới nhà trọ và khu dân cư lúc trước cậu sống cũng không thấy đâu.

Hắn ta điên tiết, đi tới căn cứ Phạm Thiên. Trong người tâm trạng đã không tốt, vừa tới nơi bắt gặp Ryoko với khuôn mặt niềm nở

"Mikey, anh xem xem, dự án mới chúng ta sắp triển khai!"

Mikey không đón lấy tập giấy tờ kia, vung tay tát cô ta. Ryoko buông chúng xuống, đưa một bên tay sờ lên chỗ vừa bị tát

"Anh làm gì vậy Mikey!? Sao lại tát em!?"

"Cô còn hỏi được à? Nếu hôm qua cô không chuốc say tôi thì có lẽ Takemichi đã không mất tích!? Cô có biết tình hình lúc này nguy hiểm thế nào không, hả!?"

Anh quát tháo Ryoko, cô ta căm phẫn, nước mắt trực trào tuôn rơi

"Anh vì cậu ta mà đánh em sao! Cậu ta quan trọng với anh đến thế à!?"

"Phải! Ryoko, nghe cho rõ đây, nếu cô tiếp tục như thế này thì chuẩn bị tinh thần bị khai trừ đi!"

Mikey không chần chừ, lập tức dẫm chân lên tập tài liệu kia mà đi qua. Sanzu ở phía sau vừa mới tới, chẳng quản vấn đề này mà đi theo hắn.

Ryoko nghe hai chữ khai trừ mà ngồi xụp xuống nền, vốn đã sắp được công nhận là thành viên cốt cán. Giờ đây lại trên đà chuẩn bị khai trừ, cô ta căm ghét Takemichi hơn bao giờ hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net