Chương 4: Ngủ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi vì chân tê nên khi đứng dậy có chút mất thăng bằng, suýt chút nữa ngã vào người kia. Cậu không dám ngồi xuống, chỉ đứng bên cạnh, hắn thấy vậy liền vòng tay qua hông cậu, đem Takemichi áp sát vào lòng

"Tôi bảo ngồi, tại sao không ngồi?"

Hơi thở ấm nóng phả vào tai cậu, kèm theo mùi rượu vang nồng làm Takemichi đỏ cả một vùng tai, hai tay cố thoát khỏi hắn

"T-tôi không dám..."

"Có gì mà không dám?" Hắn đưa tay ra, vuốt ve cằm cậu, Takemichi rốt cuộc vẫn không hiểu hành động của người này là có ý gì

"Mày thật sự vẫn không nhận tao?" Anh đem cằm cậu đối diện với khuôn mặt mình Takemichi lúc này mới hoảng hốt, hoá ra, người này lại là Mikey

"Mày không nghe lọt tai những gì tao đã nói với mày sáng nay sao? Đừng để tao nhìn thấy mặt mày một lần nữa?"

Takemichi khó hiểu "Mày là biết rõ tao làm việc ở đây, cớ gì còn đến? Đã vậy lại còn cho gọi tao?"

Hắn im lặng, hơi buông lỏng tay, cậu nghĩ Mikey sắp thả mình ra. Nhưng anh bất chợt đẩy cậu ngã xuống ghế, Takemichi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Mikey đã bóp mạnh cằm cậu, hôn tới tấp.

Cậu như chết lặng, sau khi định hình lại mới bắt đầu giãy dụa, cuối cùng hắn cũng chịu buông ra

"Mày làm cái gì vậy hả!? Điên rồi sao!?" Takemichi đưa ống tay áo lau miệng, Mikey không chần chừ, tiếp tục hôn. Bàn tay không yên phận lần mò xuống bờ mông của Takemichi, vừa hay có ý định tháo dây thắt lưng liền bị cậu đẩy mạnh ra

"Manjiro, mày là điên rồi!!!"

"Phải, tao điên rồi."

Hắn nhanh chóng vác cậu lên vai, làm Takemichi giật thót tim, vội bám chặt áo sơ mi của hắn. Mikey là muốn đem cậu ra khỏi Ái Mộng, ra được khỏi phòng VIP cậu bắt gặp quản lí

"Quý khách, đây là nhân viên quán tôi, ngài không-"

Anh dừng bước lại, liếc ánh mắt sắc bén vào người chị ta, quản lí thấy vậy cũng không dám nói thêm lời nào, mặc cho nhân viên của mình bị đem đi mất.

Takemichi liên tục giãy dụa, hai tay đấm vào lưng Mikey, miệng liên tục đòi thả xuống. Nhưng đối với hắn chẳng thấm vào đâu, chẳng mấy chốc đã ra đến xe, Mikey đem cậu ném vào ghế, còn bản thân ngồi ổn định lái xe

"Mày đưa tao đi đâu, thả tao xuống!!?"

Anh không trả lời, nhấn chân ga. Takemichi thấy Mikey không trả lời liền ngồi im, mắt nhìn ra cửa kính.

_____________

Về đến căn biệt thự, Mikey xuống xe trước, sau đó mở cửa cho Takemichi, cầm cổ tay cậu lôi vào trong

"Đau tao!! Tao có chân, tự biết đi!!!"

Vừa dứt lời hắn lại vác cậu lên vai, nhanh chóng đưa lên lầu rồi vào phòng ngủ, ném cậu lên giường. Bản thân bắt đầu cởi áo sơ mi, Takemichi lùi ra phía sau, cũng bị hắn xé toạc bộ đồng phục, giằng co mãi cũng không giữ được một mảnh vải che thân

"M-mày là muốn làm gì!?" Takemichi lúc này mới nhận thức được sự nguy hiểm của sự việc

"Làm tình." Mikey thản nhiên trả lời, xoay người cậu lại

"Tao là đàn ông, mày muốn thì đi tìm phụ nữ mà làm! Buông tao ra!!"

Hắn mặc kệ lời nói của cậu, cắn mạnh lên vai cậu, để lại dấu răng

"Mikey-kun!!! Mày là chó sao!"

Hắn nhếch mép cười "Phải, là chó của mày."

Mikey tiếp tục cắn, trên cổ, trên vai, đã in bốn, năm dấu răng của hắn, cậu đau chết mất

"A!!?" Mikey đem của mình vào trong cậu, Takemichi khóc rống lên vì đau

"Dừng lại dừng lại ahh!!! Tên khốn này, đau tao!!!" Mikey mặc kệ cậu kêu gào, tiếp tục hành sự.

_____________

Takemichi vì lạnh mà thức giấc, quay sang bên cạnh thấy tấm lưng trần của Mikey, một mình anh kéo hết chăn, không hề cho cậu một chút. Takemichi cơ thể trần như nhộng, hắt hơi vài cái, cũng thật quá đáng.

Cậu ngồi dậy, cảm giác đau nhức truyền đến làm Takemichi nhăn nhó. Cố gắng bước xuống giường, đi chưa được bao nhiêu bước liền ngã sầm xuống đất. Âm thanh tuy không lớn nhưng làm Mikey vừa ngủ như chết đã tỉnh dậy, hắn thấy cậu nằm dưới đất liền đạp vài cái. Không thấy cậu phản ứng gì, cả cơ thể cuộn tròn lại, hai tay ôm vai run rẩy kịch liệt.

Hôm qua cậu đau đến ngất đi, sáng dậy cả người không mảnh vải, chăn cũng không được đắp, ngã xuống nền không giúp thì thôi còn đạp cậu. Takemichi chính vì tủi thân mà khóc.

Mikey từ từ dìu cậu vào phòng tắm, nhẹ vệ sinh cho Takemichi, hành động này thật như là một người khác với lúc nãy.

Mikey nhìn tấm lưng của cậu đầy dấu vết đỏ, trên cổ và vai có vết cắn, ngứa mắt liền chạm vào hỏi "Đau không Takemicchi?"

Takemichi không trả lời, hắn cũng không hỏi thêm. Xong xuôi liền lấy áo choàng tắm cho cậu, bản thân ở lại tắm thêm chút nữa.

Mikey nhìn vào gương, quay lưng lại, thấy rõ vết cào dài trên lưng, lại nhớ tới biểu cảm tối qua của cậu.

...

"Mày mặc bộ này đi, tao với mày cũng xêm xêm nhau, chắc là vừa." Hắn đưa cho cậu một chiếc áo sơ mi trắng, một cái quần sooc màu be. Takemichi thật không tưởng tượng được cảnh Mikey mặc chiếc quần sooc này sẽ ra sao.

Cậu muốn tự bắt taxi về, nhưng anh một mực muốn đưa cậu về. Đến dãy trọ, cậu chậm rãi lê từng bước chân lên cầu thang, đến cửa phòng thì nhìn lại, vẫn thấy Mikey dựa lưng vào xe, hai tay đút túi nhìn cậu. Takemichi không nghĩ nhiều, nhanh chóng mở cửa bước vào. Một lúc sau xe mới rời đi.

Takemichi vào phòng ngủ, nằm sấp lên giường, muốn lấy điện thoại gọi đến siêu thị xin nghỉ, nhưng lại nhớ ra điện thoại vẫn để ở Ái Mộng. Không thèm quan tâm nữa, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cho dù bây giờ đã là chín rưỡi sáng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net