Chương 42: Hứng thú.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi đã ngã không biết bao nhiêu lần, cuối cùng chỉ trượt được một nửa đoạn dốc ngắn rồi mất thăng bằng ngã nhào xuống hết đoạn còn lại.

Cậu thì bình thường thôi, dù sao cũng trượt được rồi, cứ tiếp tục tập là được. Nhưng Shimizu Sae thì thấy cậu như vậy thì cười như được mùa, làm Takemichi ngứa cả mắt.

Giờ đã hơn bốn rưỡi chiều, mặt trời đỏ ửng lặn phía dưới chân núi. Tuyết bắt đầu rơi

"Ủa, cậu đi đâu vậy?"

"Về khách sạn, tôi chán lắm rồi, không tập nữa."

Takemichi tháo kính ra, bước nặng nhọc trên đống tuyết dày bịch, tưởng chừng như ngã đến nơi

"Trời vẫn chưa tối mà, ở lại thêm chút nữa đi Takemichi!" Anh cũng chạy theo cậu, nói lảm nhảm bên tai

"Anh im đi! Thích thì tự trượt một mình, tôi về. Nhức cả đầu."

Sae vẫn đi theo nhưng im lặng, hắn biết chắc rằng cậu trai đã mệt nhoài, bản thân thấy cậu ngã lại chỉ biết cười, đúng là tội lỗi.

Anh tiến sát lại gần cậu, bỏ chiếc mũ len che đi mái tóc đen bồng đã chớm dài của cậu xuống, xoa xoa

"Được rồi, về thôi. Tối nay đi ăn shabu-shabu¹ nhé!"

Cậu hằm hừ không nói gì, giật lại mũ từ tay hắn đội lên đầu. Tiện tay đưa luôn gậy trượt và kính cho anh cầm, Sae không phàn nàn gì chỉ cười haha rồi cầm lấy chúng.

...

Cả hai đến quán ăn khá giản dị, nó giống mấy nơi Takemichi thường hay đi ăn. Cậu không nghĩ tên này sẽ chịu tới mấy nơi như vậy, xem ra cậu chưa biết gì về hắn hết.

Nước dùng của lẩu làm Takemichi ấm bụng, cái vị ngòn ngọt của nước xương hầm làm cậu không thể thích hơn.

Shimizu Sae vẫn như mọi ngày, hắn lải nhải đủ thứ chuyện, rồi lại tự khắc bật cười đến ngã ngửa vào người khác

"Này, cẩn thận chút đi! Anh không biết tự trọng là gì à!?"

Gã xin lỗi vị khách bàn bên, lại ngồi vào bàn, gắp cho thiếu niên miếng thịt vào bát, tiện tiến sát lại gần

"Cậu ngại à?"

Takemichi đơ ra, mặt đỏ ửng, dứt khoát đẩy Sae

"Đồ điên! Ăn lẹ đi, tôi muốn về khách sạn lắm rồi."

Takemichi là nhận thấy tên này thật không có một chút liêm sỉ nào, ở nơi đông người thế này mà dám làm ra mấy hành động điên rồ.

Cậu nhìn ra vẻ khác lạ giữa hắn và Mikey. Một kẻ như Mikey sẽ không cười đến ngã vào người khác, cũng sẽ không nhởn nha đùa cợt. Mà dù sao cả hai tên đều khốn nạn như nhau, cho dù Shimizu Sae đối khá tốt với cậu.

Sau khi ăn xong cả hai về khách sạn, Takemichi mệt nhoài ngã ra giường, nằm chợp mắt. Cậu vẫn nghĩ xem nên tìm việc làm, dù sao cũng không thể sống dựa dẫm vào tên bí ẩn lạ lẫm kia.

...

Khói thuốc trắng lượn lờ khoé môi anh, cơ thể ủ rũ cho thấy đã nhiều đêm thức trắng, đem khuôn mặt cúi gầm hứng trọn đợt gió mạnh

"Vào trong đi, trời lạnh kẻo ốm."

Sanzu phủ lên người hắn chiếc áo khoác, muốn đóng cửa sổ lại nhưng Mikey cứ đứng đờ ra đấy, chẳng còn cách nào khác mà mặc kệ.

Mikey đã rất lâu không hút thuốc, kể từ cái ngày gặp Takemichi. Hắn đã có ý định bỏ rồi, bởi một người như cậu không có ưa gì mùi khói thuốc.

Cái cảm giác đơn độc trống vắng làm anh khó chịu, không như lần trước mà đập phá đồ, anh cứ lẳng lặng và trầm mặc

"Theo nhân viên ở quán bar, nghe nói có nam nhân tóc bạch kim dài quá vai bế cậu ta đi. Lúc đấy có vẻ đã say khướt, mê man không biết gì. Còn vấn đề đi đâu thì không rõ, nhưng chắc chắn đã bỏ xa nơi này rồi, không ở quanh Shibuya này đâu."

"Vậy sao."

Hắn rít một hơi dài rồi đi vào trong, tầm kiểm soát của hắn chỉ nội trong khu này, giỏi lắm cũng chỉ tới Kanagawa, còn Yokohama, khu đặc quyền kiểm soát của Ruy - hắn không thể thâm nhập vào, cả vùng ấy đi đâu cũng chỉ toàn tai mắt của Ruy

"Tóc bạch kim dài quá vai...chắc không đâu. Lần tới phải cài định vị vào máy Takemicchi mới được."

Gã có chút nghi ngờ, liệu lần đụng độ lần trước tại nhà hàng, người của Ruy đã nhanh mắt để ý Takemichi. Nhưng suy nghĩ ấy nhanh chóng vụt tắt, hắn hiểu rõ Ruy, nó sẽ không dùng thủ đoạn cũ rích này bao giờ

"Trừ một trường hợp, hắn có hứng thú với Takemicchi. Không bao giờ đâu, không đâu..."

______________
¹:Shabu-shabu là một món lẩu nabemono Nhật Bản gồm thịt và rau thái lát mỏng luộc trong nước và ăn kèm với nước chấm.

_________Jenicas.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net