Chương 43: Thân mật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày sau Takemichi đã trượt được, nói chung là biết trượt chứ không chuyên nghiệp lắm. Thế nhưng Shimizu Sae một mực kéo cậu sang khu dốc cao dài, cậu có chối mãi cũng không được

"Thôi nào Takemichi! Mai về rồi nên hôm nay chơi thoả thích đi chứ!"

Cậu cau mày, thở dài chỉ đành chiều ý hắn. Hôm nay trời ấm hơn một chút, cũng có vài tia nắng hé ra, chiếu đè lên ánh mắt đã có phần sáng lại của thiếu niên.

Shimizu Sae nhìn say đắm, gã thật không hiểu nổi, lại có người con trai nào có đôi mắt to tròn thế. Lại có người con trai nào đẹp như thế. Vậy mà vào tay kẻ không biết thương hoa tiếc ngọc kia, lại trở nên đáng thương như thế.

Takemichi ánh mắt đăm chiêu nhìn xuống con dốc, trái tim đập nhanh vì lo sợ, cậu kéo kính lên quay sang hắn

"Thôi tôi không trượt đâu, về đây."

"Gì vậy Takemichi!? Coi nào!!"

Sae kéo tay thiếu niên lại, Takemichi đang bước đi trượt chân ngã xuống

"Tên này!!!"

Cậu khó chịu, tức giận, vo tròn nắm tuyết ném hắn


"Nào! Muốn chơi chứ gì! Haha, được rồi, tôi chiều em!"

Cả hai cứ thế chạy loanh quanh khu trượt, Takemichi chẳng muốn trêu đùa, nhưng Shimizu Sae không chịu dừng lại.

Bầu không khí trở nên thoải mái hơn, nụ cười trên môi thiếu niên tươi tắn hơn một chút. Mặt trời ló ra làm trời sáng hơn hẳn, nó hoà vào với nét mặt Takemichi, thật đẹp.

Anh bỗng dừng lại, thiếu niên này nếu được trưng cất trong tủ, chăm sóc thật cẩn thận sẽ là viên ngọc đẹp nhất.

Takemichi mệt lả, thấy hắn dừng lại bản thân cũng thôi

"Sae, về thôi, tôi không muốn ở đây nữa. Ngay bây giờ."

"Về Yokohama sao? Được rồi, về khách sạn dọn đồ nhé."

Tính tình thiếu niên từ khi ở cạnh Mikey đã thay đổi chóng mặt, thất thường. Cậu nói vậy cũng không ngờ hắn sẽ đáp lại như vậy, chỉ đành thuận theo.

Hơn sáu giờ tối cả hai về tới nhà của Sae, Takemichi đã ngủ say từ trên đường về. Anh cẩn thận dìu cậu vào trong, bật lò sưởi ấm.

Bản thân lại đi xuống dưới, nấu một chút đồ ăn nhẹ.

...

"Này Sanzu, tao có việc cần tới Yokohama, khoảng một tuần. Mày quản lí công việc cho cẩn thận."

"Sao? Mày đi một mình à? Vậy không được đâu-"


"Im đi, tao lo liệu được."

Gã cầm lấy áo khoác rồi ra khỏi phòng, nhanh chóng lái xe trở về Mạn Uyển. Sanzu thật không hiểu nổi, như vậy là vào chỗ chết sao.

Từ ngày Takemichi bị bắt cóc đến nay cũng đã gần hai tuần, từ hôm ấy không có ngày nào anh dừng cho người tìm kiếm. Không có ngày nào anh không trở về Mạn Uyển.

Mikey mệt mỏi đi lên phòng ngủ, quần áo Takemichi vương vãi trên giường. Gã nằm xuống, vùi mình vào trong lớp chăn, vào đống đồ của thiếu niên

"Takemicchi... em đang ở đâu vậy chứ..."

...

Vài ngày sau cuộc sống của thiếu niên vào lại nếp, để ý rằng Shimizu Sae thường ghé qua và ngủ lại, dù sao đây cũng là nhà hắn cơ mà.

Cậu định bụng sẽ tìm nơi trọ rồi sống ở đây cũng tốt, tìm việc làm thêm thì tốt rồi.

Buổi chiều tối hôm ấy hắn trở về, đúng lúc Takemichi đang ngồi xem tivi, tiện đợi nồi thịt hầm trong bếp

"Em đang xem gì vậy, Takemichi?" Anh cởi bỏ áo khoác vắt lên ghế sofa, ngồi xuống cạnh cậu

"Không có gì, phim truyền hình, mấy bộ tình cảm nhàm chán thôi."

Đôi mắt cậu không nhìn hắn, tập trung vào bộ phim. Shimizu Sae phì cười, vậy mà nói là nhàm chán, còn không nhìn lấy bản thân một cái.

Mọi thứ trở nên im lặng, chỉ có tiếng tivi nho nhỏ, đủ nghe. Đôi mắt xanh lá của hắn nhìn vào cậu, vô thức gọi tên

"Takemichi."

"Sao vậy?"

Cậu quay sang, bắt gặp khuôn mặt rõ mồn một của anh. Khoảng cách giữa cả hai mỗi lúc một gần, Sae chăm chú vào bờ môi hồng ấy, ánh mắt ấy.

Cả hai đã sát gần nhau, chỉ còn một khoảng nữa là hôn rồi

"Anh định làm cái gì vậy, Sae?"

Hắn giật mình, vội vã quay lưng đứng dậy. Cầm lấy áo khoác bỏ đi mất

"Xin lỗi Takemichi, xin lỗi em."

"Ơ này, anh không ở lại ăn tối à? Vừa đến sao lại đi rồi!?"

Không có tiếng trả lời, Shimizu Sae đã đóng rầm cánh cửa lại, sau liền ngồi xụp xuống, đưa cánh tay lên che đôi mắt

"Điên mất thôi. Thằng khốn này, chút nữa mày không kiểm soát được rồi..."

Takemichi cảm thấy kì lạ với hành động của hắn, cậu không ngây thơ đến nỗi không biết Sae định làm gì. Chỉ là không nghĩ rằng hắn sẽ trở nên như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net