Chương 47: Nhà nghỉ X.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi không thích đồ nướng, khói toả làm cay mắt cậu

"Ô kìa Takemichi, sao em khóc!?"

"Khóc gì mà khóc! Sao anh lại vào quán thịt nước bếp than vậy!? Tôi là tưởng anh vào mấy nơi nướng thịt bằng bếp điện cơ mà!"

Shimizu Sae cười phá lên, hắn muốn giản dị một chút cho thiếu niên thoải mái nhưng có vẻ là ngược lại rồi

"Tôi tưởng em thích mấy chỗ như vậy? Với lại nướng bằng bếp than mới thú vị chứ."

Anh dùng kẹp gắp lật miếng thịt qua lại, Takemichi thở dài, đáp một tiếng rồi đứng dậy tránh hướng khói thổi

"Chán phèo."

Cuối cùng chỉ có một mình Sae tự nướng, Takemichi chỉ biết bỏ vào miệng nhai, cậu chẳng biết tức giận kiểu gì mà nhai miếng thịt cũng rất khó chịu

"Mấy miếng thịt này có làm gì em à, sao trông em cứ như ăn thịt kẻ mà em ghét vậy."

"Ừ ừ, kẻ tôi ghét là anh đấy Sae!"

Hắn lại cười, Takemichi hôm nay có vẻ thoái mải hơn bình thường. Chắc có lẽ được ra ngoài hít thở không khí.

Phía bàn bên có một nhóm sinh viên trẻ, nhìn có vẻ là không hẳn hoi gì. Từ nãy tới giờ Sae để ý cứ chỉ trỏ hắn và cậu

"Này gay à?"

"Đâu, thật á!?"

"Eo tởm vãi! Đã vậy còn phơi bày ra đây, haha!"

Takemichi mải mê nhìn dòng người đi lại phía dưới đường mà không để ý. Được cái tai Shimizu Sae rất thính, hắn đứng dậy đi lại gần, Takemichi ngơ ngác

"Này mấy bạn trẻ, cho xin điếu thuốc được chứ?"

Anh chìa chìa cánh tay phải ra, bỗng một đứa nhóc giật mình, đưa cho Sae cả bao

"C-của anh. Haha, tôi không nói anh đâu, đừng hiểu lầm-"

"Biết vậy thì tốt, cảm ơn!" Sae đưa tay vỗ vỗ bả vai cậu trai trẻ, nét mặt tươi cười. Thế nhưng mấy cái vỗ vai tưởng chừng nhẹ nhàng là thế, nó lại đau thấu trời xanh

"Làm gì vậy? Tưởng anh giàu có lắm mà, sao phải đi xin thuốc?"

"Giàu cũng tiếc tiền chứ, tôi hút một điếu thôi nên đâu nhất thiết phải bỏ tiền ra."

Hắn quay lại, ánh mắt xanh lá tràn đầy sát khí nhìn đám ấy

"Gì thế, mày sao vậy, tự nhiên run như cầy sấy."

"Gì cơ, mày không biết à. Mặt nhìn thì không bao giờ nhận ra được, nhưng hình xăm kia. Anh ta là..."

"Mà Takemichi, em có muốn ra nước ngoài sống không, với tôi."

"Sao? Anh điên à, tôi làm gì có tiền."

"Em không sợ Mikey sẽ lại đến à? Ra nước ngoài sống với tôi, tôi không để em thiệt đâu."

"Thôi xin anh, tôi chưa hề có ý nghĩ sống dựa dẫm vào anh cả đời đâu."

Cậu để miếng thịt vào bát anh, quay mặt đi nơi khác

"Tôi chỉ muốn sống bình thường thôi, kể cả với anh đi nữa, cũng không muốn."

Sae cúi đầu cười khổ, xem ra Takemichi còn rất cứng đầu, và không hề có tính cảm với bản thân anh.

Mọi thứ rơi vào im lặng, có vài đợt gió thổi qua làm thiếu niên rùng mình. Hắn thấy vậy cởi áo măng tô dài ra, khoác lên vai cậu

"Gì vậy?"

"Em mặc vào đi, hai vai run rẩy hết lên kìa. Tôi còn áo giữ nhiệt bên trong, không có lạnh."

Takemichi thật không hiểu, tại sao cứ quan tâm bản thân như thế. Cho dù cậu không có để ý gì đến hắn, cuộc đời cứ như trò đùa vậy, mọi thứ đẩy Takemichi rơi xuống vòng xoáy không đáy.

Tiếng điện thoại Shimizu Sae vang lên, hắn bắt máy

"Anh, hắn ta đang ở gần chỗ anh đấy. Nhà nghỉ X đằng sau quán anh đang ngồi."

"Ừ, biết rồi."

Hắn đứng dậy, vào quầy thanh toán, lại đi ra đã thấy Takemichi ngán ngẩm nhai thức ăn

"Em no chưa?"

"Rồi, no căng, đi về hả?"

"Ừ, tôi trả tiền rồi, mau về thôi. Đây, uống cốc nước lọc đã."

Takemichi không chần chừ, cầm lấy nó uống cạn. Ngồi lam man từ nãy giờ cũng đã hơn tám rưỡi tối, trời lạnh hơn một chút

"Sae, anh không lạnh hả?"

"Không, không lạnh. Em đứng đây một chút đi, tôi ra kia chút."

"Ấy, đi đâu thế!?"

Hắn chưa gì đã biến mất vào trong bóng tối, Takemichi đứng thở dài, nhìn ngó xung quanh.

Chỗ này là con hẻm, có nhà nghỉ năm tầng còn sáng, xung quanh cũng không có chiếc đèn đường nào còn mới, tất cả chỉ lập loè ánh vàng nhạt. Nhà dân xung quanh đều đóng cửa, chỉ có vài nhà cửa sổ còn sáng.

Có tiếng bước chân lại gần, Takemichi nghĩ chắc anh ta quay lại rồi. Xoay người theo hướng có tiếng chân phát ra

"Sae, anh quay lại...rồi..."

"Takemicchi...!?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net