Chương 51: Chuyển mùa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó vài ngày cuộc sống Takemichi lại trở lại đúng với quỹ đạo của nó, khi mà ở bên Mikey. Việc làm ở quán cafe cũng rất ổn định, cậu đã quán triệt rằng người của Mikey và đặc biệt là hắn không được bén mảng tới gần. May thay vì hắn nghe lời.

Thiếu niên dành hai tiếng rưỡi làm việc buổi sáng từ tám giờ đến mười giờ ba mươi và cũng hai tiếng rưỡi buổi chiều từ hai giờ đến bốn rưỡi.

Tối anh không cho phép cậu ra khỏi nhà, và điều đó là đương nhiên rồi, Takemichi không cãi lại. Trời cũng đã là cuối tháng ba, thời tiết dần trở nên ấm hơn, và cứ mỗi khi chuyển mùa Takemichi lại có một đợt ốm dai dẳng, y như rằng nó đã xảy ra.

Buổi tối hôm trước cậu bắt đầu cảm thấy choáng váng đầu, Takemichi nghĩ chỉ cần nằm ngủ một chút sẽ đỡ nhưng không. Sáng hôm sau Takemichi đi lại còn không vững, đến nỗi bước hụt cầu thang. May mắn Mikey ở đó kéo lại, nếu không chắc gãy chân rồi.

Cơ thể cậu nóng bừng và mặt cậu tái mét, Takemichi cực căm ghét mỗi khi chuyển mùa như thế này

"Mày ốm đúng không? Mặt mày tím ngắt lại hết rồi. Đi vào đo nhiệt độ."

Anh dìu thiếu niên vào lại trong lòng, lục tìm mãi mới thấy máy đo nhiệt độ

"39,5°C. Mày sốt cao quá."

Takemichi lúc này mới cảm thấy mệt mỏi, ngay cả việc hít thở cũng không xong. Đương nhiên với việc sốt cao thế này rất dễ bị lạnh, mà với một kẻ như Mikey thì không biết gì. Nghe cậu nói lạnh mà chỉ biết đắp thật kín chăn

"Tao vẫn lạnh lắm... Mày lấy tao áo len đi."

"Đây, để tao giúp."

Thế rồi cả sáng hôm ấy hắn ở bên chăm sóc cho Takemichi, đến khoảng trưa thấy tình hình cậu không khả thi chút nào liền gọi Kaashi tới.

Sau khi đo nhiệt độ lại và đo huyết áp thì sắc mặt hắn hiện rõ sự chán nản

"40°C, không ổn đâu. Đưa cậu ấy tới bệnh viện đi, tình trạng này mà để ở nhà sẽ nguy hiểm lắm. Sốt cao vậy lạnh là phải, tuyệt đối đừng đắp chăn, cứ để vậy đi."

Mikey khó hiểu, gặng hỏi

"Gì kì vậy? Sao lại không đắp chăn?"

"Cậu đúng là ngốc mà, kiến thức này trẻ sơ trung còn biết. Sốt cao sẽ có hiện tượng trong nóng ngoài lạnh, việc đắp chăn làm cho cơ thể khó thoát nhiệt. Càng đắp càng lạnh."

Mikey đứng ngây ngốc nhìn Kaashi, lại nhìn Takemichi. Đôi mắt thiếu niên, nó hơi khép hờ và nhìn vào một khoảng không gian vô định phía trước

"Ngồi dậy tôi giúp cậu cởi áo len, có thấy khó chịu ở đâu không?"

Takemichi ngồi dậy lập tức nhăn nhó mặt, cậu bây giờ là đang chóng mặt vô cùng

"Khi tôi cử động hướng mắt theo đầu thì choáng lắm..."

Bác sĩ cởi áo len cậu ra, bên trong lại còn có thêm áo giữ nhiệt. Anh lắc đầu ngán ngẩm, Mikey đúng là ngốc thật mà

"Trời này không mặc quần áo cộc được đâu. Mikey lấy cho cậu ấy bộ đồ dài tay nào thoải mái một chút rồi thay giúp cậu ấy đi, không cử động được luôn rồi."

Mikey lấy trong tủ ra bộ quần áo thoải mái nhất với Takemichi lúc này, cẩn thận thay cho cậu

"Đây là thuốc, ngày uống ba lần sau ba bữa sáng trưa tối, mỗi loại một viên, không đỡ tăng lên hai viên, không đỡ nữa gọi tôi. Tôi nói thật cũng đừng để cậu ấy ở đây nữa, đưa đi bệnh viện đi, sốt cao vậy co giật không ai chịu đâu. Mà đừng để cậu ấy đắp chăn đó nữa, lấy cái khác mỏng mỏng rồi phủ qua ngang qua bụng ấy. Lâu lâu dùng khăn ấm lau lòng bàn tay và lòng bàn chân. Nếu còn chóng mặt thì đừng ngủ gối, bỏ gối ra đi. Có gì thì gọi cho tôi ngay nhé, xin phép."

Mikey gật đầu không quay lại, chăm chú chỉnh lại áo cho cậu. Xong xuôi cũng đắp ngang bụng cậu một chiếc chăn mỏng, cẩn thận bỏ gối đầu sang một bên theo lời Kaashi. Cũng đã lấy khăn ấm lau lòng bàn tay, lòng bàn chân.

Takemichi mệt mỏi, dù lạnh là vậy nhưng nghe vị bác sĩ trẻ nói vậy cũng không dám kêu ca, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.

Mikey là cực lo cho cậu, hắn trước đây vốn dĩ không đối xử với tình nhân như vậy. Thế mà với Takemichi lại khác hoàn toàn, đến bản thân cũng không hiểu sao lại làm vậy. Anh đích thân nấu tráo trắng cho thiếu niên, túc trực bên cạnh không đi đâu quá lâu

"Em dậy ăn một chút cho lại sức rồi uống thuốc, lát tôi đo lại nhiệt độ."

Takemichi sau một giấc ngủ dài cũng đã đỡ hơn chút ít, chỉ là không còn thấy choáng váng, chứ cảm giác lạnh vẫn có trong người.

Đến đêm cậu khó chịu hơn nhiều, cứ hơn ba mươi phút cổ họng lại khát khô và liên tục ho khan. Thiếu niên chỉ biết gọi Mikey lấy nước cho mình. Cả đêm hắn gần như không ngủ được, một lúc lại dậy rót nước cho Takemichi.

Đến hơn bốn giờ sáng Takemichi mới ngủ ngon được, may mắn thay Mikey cũng vậy, anh đã quá mệt mỏi. Nhưng cho dù vậy đi nữa anh hiểu rằng người bên cạnh còn khó chịu hơn gấp nhiều lần, mà bản thân cũng không có cảm thấy phiền phức khi Takemichi bị đánh thức liên tục. Mikey lúc này cũng không rõ thứ cảm xúc gì đang chảy trôi trong lòng mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net