Chương 2: Kinh Trập Vương Triều.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kengggg... Kengggg... Kenggg!!"

Sau ba tiếng trống liên hồi, điện Triều Thiên lập tức mở cửa, cánh cửa sơn vàng thiếp quý khí nhưng vô cùng nặng nề khẽ hé mở, từng đợt tiếng kêu cọc cạch vang lên khiến người người phải sởn tóc gáy. Phía đông, ánh nắng gay gắt bắt đầu ló dạng, phía chân trời mang một màu đỏ như những vũng máu sau cuộc thanh tẩy và giết chóc lớn.

Rõ ràng là trời đông giá rét mạc danh lại mang theo một chút khô nóng, khi tất cả văn võ bá quan vào chầu đầy đủ thì ánh nắng cũng chiếu vào điện Triều Thiên cao quý kia, những ánh nắng giống như những chiếc lồng đèn xua đuổi đi những hắc ám trong ngóc ngách của đại điện. Chốn quan trường ngươi chết ta sống, âm mưu dương mưu được phiên biến chi để tranh giành quyền lực và nắm quyền sinh sát của vương triều này.

Lầu vàng gác bạc chẳng qua cũng chỉ là vật trang trí giữa đống quyền lực phù du kia mà thôi. Tất nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như tể tướng đương triều Chung Ly Ân. Một kẻ nắm quyền lực dưới một người trên vạn người, lời đồn dân gian truyền rằng tể tướng ngọc thụ lâm phong, sát phạt quyết đoán thương dân như con. Nhưng lời đồn chung quy chỉ là lời đồn, còn thực hư ra thế nào thì người trong cuộc mới tỏ mà thôi.

Đứng đầu bá quan văn võ, triều phục cũ kỹ vô cùng nhưng khoác trên người y giống như là phá lệ tươi mới, chỉ cần cái cúi người suy tư cũng là phong mang vạn trượng khí chất ngời ngời. Chỉ là đôi phượng nhãn âm u kia khiến cho người ta không rét mà run kìm không được mà sinh ra ý nghĩ thuần phục, quả không hổ là tể tướng trẻ tuổi nhất từ khi Kinh Trập khai quốc hơn nghìn năm nay.

Nói đến tể tướng, Kinh Trập trước nay chỉ đề bạt người xuất thân họ Chung lên làm tể tướng, bởi vì từ khai quốc đến nay lệ tổ tiên hoàng đế truyền lại. Nhưng cũng có ngoại lệ, đó chính là vào đời Thuần Vu Đế vị vua thứ 17 của Kinh Trập không màng tổ huấn của những vị hoàng đế phía trước truyền lại mà kiên quyết lập một vị đạo nhân, các chủ của Thiên Đồ các chuyên về bói toán chiêm tinh làm tể tướng đương triều. Kinh Trập dưới thời trị vì của Thuần Vu Đế đúng là vào thời kỳ phồn hoa nhất, hải ngoại và lãnh thổ đều mở rộng, chư hầu lên tới hàng trăm, chỉ tiếc Thuần Vu Đế ra đi khá đột ngột, nhưng cho dù vậy thì những đời hoàng đế sau này cũng không có ý nghĩ tiếp tục mời người từ Thiên Đồ các đến làm tể tướng, vì bọn họ đều không dám trái tổ huấn của tổ tiên như Thuần Vu Đế.

"Hoàng thượng, phía nam báo lên rằng hải ngoại mực nước liên tục dâng lên, chuyện này vô cùng cấp bách nếu không giải quyết thì sẽ gây ra đại hoạ mất!"

"Hoàng thượng! Phía bắc tao ngộ núi sạt lở, người chết lên đến hàng nghìn, mong hoàng thượng xem xét!"

"Hoàng thượng..."

Chu Đế ngồi trên ngai vàng, khuôn mặt có chút hồn hậu nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghiêm của một bậc quân vương đã toạ ủng triều chính mấy chục năm nay. Chỉ là khi nhắc đến thiên tai thì vẻ mặt của ngài có chút mệt mỏi. Chỉ trong một năm mà Kinh Trập liên tục hứng chịu những chuyện không hề tưởng tượng được, lúc thì có thú triều tấn công dân lành, lúc thì có sạt lở, hoặc giữa trời đông giá rét lại xuất hiện những quả cầu lửa từ trên thiên không giáng xuống.

"Tể tướng, khanh có cao kiến gì không?"

"Thần dạo này đề ở tại lầu Chiêm Tinh, chợt thấy phúc tinh rời đổi, tai tinh trở nên sáng rực. Có thể thượng thiên đang tức giận và muốn giáng đại hoạ xuống Kinh Trập ta!"

Hoàng đế nghe vậy đại biến sắc mặt, thiên tử vốn là con của trời, do thần long lựa chọn tất nhiên cũng thuận theo ý trời. Tể tướng từ bao đời nay đều có thuật chiêm tinh cao cương, nếu thực sự là thượng thiên tức giận, thì chuyện này vô cùng nghiêm trọng.

Tất cả văn võ bá quan đều khẽ biến sắc mặt, những người bẩm tấu về tình hình Kinh Trập lập tức bị bỏ qua một bên. Cũng có vị qua không cam lòng kéo lại chủ đề nhưng đều bị gạt phăng đi không thương tiếc. Hoàng đế bị văn võ bá quan cãi nhau đến đau hết cả đầu bèn dùng tay hất tách trà trên bàn xuống.

"Choang!"

"Im miệng hết cho trẫm!"

Hoàng đế nổi giận, ai cũng không dám nói gì thêm, lúc này tể tướng đang cúi người đứng nguyên trong hàng văn võ bá quan liên bước ra và nói.

"Hoàng thượng bớt giận, không phải là không có cách cứu vãn, chỉ là..."

"Ái khanh mau nói!"

"Chu Linh công chúa, vốn là thiên sát cô tinh chuyển thế, mặc dù hiện giờ không ở hoàng cung nhưng vẫn thường xuyên tiến cung thăm hỏi mẫu phi của mình! E rằng chuyện công chúa tiến cung xúc phạm đến long mạch khiến nó cựa quậy và thượng thiên trách phạt xuống. Như vậy để làm thượng thiên bớt giận chỉ lần Chu Linh công chúa cống hiến là được."

Hoàng đế có chút sững sờ, nhưng hiển nhiên hắn cũng không thể tỏ thái độ trước mặt của chúng văn võ bá quan bởi vì Chu Linh công chúa mặc dù không được sủng ái nhưng dù sao cũng là con gái của hắn. Tể tướng công khai chỉ đích danh công chúa khiến cho đại điện lâm vào im lặng trong chốc lát, công chúa tuy không được sủng ái nhưng cũng chính là công chúa một nước, cành vàng lá lá ngọc, một thần tử há là có thể bàn luận.

Nhưng tể tướng dường như không quan tâm lắm mấy chuyện này, hắn quan tâm chỉ là sự phồn thịnh của đất nước này và người tiếp theo sẽ là quốc vương tương lai là ai, quyền lực của hắn có thể củng cố được không. Một vị công chúa thất sủng mà thôi, hắn có thể bóp chết bất cứ lúc nao. Huống hồ đây là hy sinh cho quốc gia xã tắc, một công chúa thất sủng làm sao có quyền khước từ!

"Công chúa là kim chi ngọc diệp, sao có thể... sao có thể..."

Thứ sử đang đứng trong hàng văn võ bá quan đột nhiên bước ra, hắn và tể tướng không vừa mắt nhau đã lâu sao có thể để tể tướng thực hiện được âm mưu của mình cơ chứ, nhưng không để thứ sử nói tiếp, tể tướng đã ngắt lời.

"Công chúa một nước, phụ hoàng lại là hoàng thượng đương triều, người tất nhiên phải san sẻ ưu tư với hoàng thượng rồi, thứ sử có cao kiến gì khác sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net