Chương 3: Án binh bất động.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Phủ Công Chúa]

Tiếng những thanh kiếm va chạm vào nhau kêu leng keng trong khoảng sân trống, cây sồi cổ thụ cao ngất thỉnh thoảng lại rải vài chiếc lá đã ố vàng xuống cái sân được hạ nhân vừa mới quét sạch sẽ kia.

Đình châu thanh nhã hoa lệ, nữ tử uyển chuyển múa kiếm, trong nhu có cương. Ánh mắt liếc nhìn một cái khiến người ta có thể trầm mê, nhưng sâu trong đó là sự bễ nghễ uy nghiêm thao túng vạn vật. Mắt phượng mày ngài tràn đầy sát khí như ác ma từ trên chiến trường trở về. Tóc được buộc lên cao giống như một vị vương tử tuấn tiếu, tay áo bó chẽn tiện cho sự di chuyển linh hoạt.

Một thanh kiếm từ xa lao đến, nữ tử dậm chân đẩy tung người lên không trung tránh đi thanh kiếm sau đó nhanh chóng kề mũi kiếm lên cổ địch nhân.

"Vẫn cần chút nhanh nữa, đã không còn nhiều thời gian rồi!"

"Công chúa hà tất khắc khổ như vậy, dù sao thì thân thể hoàng thượng vẫn còn tốt, các hoàng tử tranh đấu cũng phải e dè."

Chu Linh cởi giác đeo trên người xuống cho hạ nhân tiện tay lấy tấm khăn trắng trong tay tì nữ lên lau mồ hôi. Nàng ngồi bễ nghễ trên chủ vị, tóc đen được thả xuống trong thảnh thơi vô cùng. Đối diện nàng là một nữ tử trạc tầm hai mươi, mặt mũi tràn đầy băng sương lạnh lẽo, đôi mắt không có chút cảm xúc nào, một bên tay luôn nắm chặt thanh kiếm đề phòng mọi trường hợp có thể xảy ra.

Trà bánh được dọn lên, nhưng Chu Linh không hề có chút tâm trạng ăn uống, nàng đang nghĩ về chuyện ám vệ báo cáo sáng nay. Nghe Đàm Hoa nói vậy, nàng khẽ ngẩng đầu nhìn lướt qua Đàm Hoa một chút, cô ta thản nhiên cụp mắt đối diện không hề có chút nao núng.

Chu Linh phì cười trước sự khô khan của nàng ta.

"Hôm qua mẫu phi của Chu Ninh đến phủ của tể tướng, ngươi nói xem tể tướng có đồng ý hay không?"

"Tể tướng tuy rằng ham mê quyền lực nhưng mà thập phần sáng suốt, Chu Ninh bùn nhão trét không lên tương, không đáng để tể tướng lưu tâm."

Chu Linh nhăn mày, không khỏi nghĩ nhiều hơn vài thứ. Thứ mà Tể tướng Chung Ly Ân quan tâm cũng không phải là bản nhân của Chu Ninh mà là vấn đề khác, đó là toàn bộ thế lực của Hạ quý phi mẫu phi của Chu Ninh. Nếu như có Hạ gia giúp thì hắn có thể phiên thiên cũng không có ai đấu lại hắn, kể cả nàng.

Đã ẩn nhẫn lâu như vậy tại sao lại không thể ẩn nhẫn thêm một chút cơ chứ? Những đứa con của hoàng đế hiện tại ngoại trừ nàng, ai có thể đủ năng lực bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia?

Đàm Hoa lui ra, một mình Chu Linh còn ngồi trước đình viện, nàng cụp mắt nhìn những con cá chép đang bơi tung tăng trong hồ vô lo vô nghĩ kia. Nàng cầm lấy chiếc bát để thức ăn cho cá sau đó không do dự mà đổ hết xuống, những con cá đủ đầy màu sắc liên tục xúm lại tranh nhau thức ăn, giống như hoàn cảnh hiện tại của nàng vậy, cửu long đoạt đích.

Bỗng một con chim bồ lâu liệng xuống giữa sân, nàng ngoái đầu nhìn lại con bồ câu tự động bay đến bên cạnh nàng ngoan ngoãn để nàng rút ra mảnh giấy dưới chân, rù rì một lúc mới chịu bay đi. Nhìn những nội dung trong bức thư nhỏ, nàng không có biểu lộ gì mà xé nát ném xuống hồ.

Chung Ly Ân lại đánh chủ ý lên nào sao? Rất tốt, xem ra ngày yên bình như thế này chẳng còn bao lâu nữa.

Dù sao thì hắn cũng là một con cáo già mưu kế thâm sâu hiểm độc, thế lực của nàng còn khá non trẻ, nếu cứng đối cứng hẳn là sẽ gà bay trứng vỡ.

Chỉ có thể tiếp tục giả ngu làm một công chúa bao cỏ mà thôi.

"Ân Nhất."

Một chiếc bóng lặng lẽ xuất hiện sau lưng của Chu Linh, nàng từ trên ghế đứng dậy sửa sang lại tóc mây của mình sau đó từ từ phân phó.

"Ân tiệp dư hôm nay được thị tẩm, cố ý khuyên hoàng thượng niệm tình cha con, được đến thánh nhan yêu thích."

"Dạ! Thuộc hạ xin tuân mệnh!"

Chiếc bóng lặng lẽ không một tiếng động mà xuất hiện, thì cũng không một tiếng động mà đi khỏi. Tì nữ được một lần nữa triệu vào hầu hạ, đại nha hoàn bên cạnh Chu Linh tinh ý, liền phân phó nô tì chải đầu búi tóc khoác thêm áo khoác cho công chúa. Cứ như vậy một cô công chúa điêu ngoa tuỳ hứng, ngốc nghếch diễm trang mạt nùng cứ như vậy xuất hiện.

"Bản cung hôm nay muốn đi dạo, phô trương thanh thế một chút, bản cung muốn cho những tiện dân thấy phụ hoàng sủng ái bản cung như thế nào."

Chỉ chưa đầy một canh giờ, lầu xe của phủ công chúa đã rêu rao khắp kinh thành Kinh Trập, cung nhân nô tì hầu theo xếp hàng dài đến hết con phố, trên chiếc xe có một nữ tử tuỳ ý lười biếng nằm trên đó, bên cạnh có hai vị mỹ nam tử hầu hạ. Thỉnh thoảng lại có người đưa trái nho, thỉnh thoảng lại có người quạt mát, quả thực là xa xỉ đến cho người ta đỏ mắt.

Người dân kinh thành Kinh Trập đã quá quen thuộc với cảnh này, hận thì vẫn hận vị công chúa điêu ngoa đấy nhưng hoàng gia nắm quyền sinh sát, cho dù là một công chúa không được sủng thì vẫn là con của thiên tử, ai dám ngăn cản chỉ thẳng mặt cơ chứ!

Bỗng nhiên đoàn kiệu dừng lại, Chu Linh ra vẻ không cao hứng điêu ngoa hỏi.

"Có chuyện gì vậy?"

"Bẩm công chúa, phía trước là xe ngựa của tể tướng!"

"Như vậy sao? Vậy gọi tể tướng đến đây một chút để diện kiến bản cung. Nghe nói tể tướng ngọc thụ lâm phong, là đệ nhất mỹ nam tử trong Kinh Trập đây!"

"Rõ!"

Trong chiếc kiệu giản dị, nam tử yên lặng xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ nghe thuộc hạ bẩm báo, nháy mắt nhiệt độ thấp xuống cả hàng độ. Điêu ngoa tuỳ hứng một cô công chúa ngu xuẩn mà thôi, dám cho hắn đi ra ngoài trước bàn dân thiên hạ tiếp kiến, quả thực là đáng giận.

Ánh mắt âm u của hắn khẽ chuyển, sau đó bình tĩnh xuống vén rèm đi ra ngoài, nhìn trận trượng phía trước chính hắn cũng bị sự xa hoa này làm cho có chút kinh ngạc. Không hổ là con của tiện dân sinh ra, dù mang dòng máu hoàng tộc nhưng vẫn ti tiện. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net