Chương 5: Thu Săn gặp ám sát.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau kiến nghị của tế tướng Chung Ly Ân, Chu Đế cứ ậm ừ kéo dài mãi cho đến tận Thu Săn mấy tháng sau, tình hình dịch bệnh không biết sao mà không còn một quyển tấu chương nào có thể xuất hiện trên bàn của hoàng đế nữa. Như vậy hoàng đế cũng đỡ đau đầu hơn một chút, chỉ là những quyển tấu chương về dịch bệnh, thiên tai và giặc cỏ nổi loạn kia rốt cuộc đi về đâu? Không có ai biết chuyện này, chỉ riêng Chu Linh. 

Thu Săn lần này diễn ra trong bãi săn hoàng gia gần kinh thành, chỉ là mỗi lần đi săn hậu cung cũng phải theo vài người, thêm văn võ bá quan và nữ quyến của họ. Cứ như vậy truyền từ đời này qua đời khác đã không còn chân chính là Thu Săn nữa, mà chỉ là đi du ngoạn bình thường mà thôi. 

Chu Đế cũng chẳng mặn mà với Thu Săn lắm, chỉ là ông ta rất có hứng thú nhìn các hoàng tử công chúa của ông ta trổ tài sau đó lấy ánh mắt nhìn về phía ông ta cầu xin ông ta ban phát sự thương hại. Ông ta cảm giác rất có thành tựu, tuy rằng hiện tại trong lòng ông cũng đã định ra người thừa kế, nhưng ông cũng chẳng ngại những vị hoàng tử khác có dã tâm và tranh giành ngai vàng kia, có lẽ đó là thú vui của những vị vua hay sao?

Hoàng đế ngồi trên chiếc ghế chủ vị được trải đầy những miếng da chồn mềm mại và ấm áp, trên chiếc bàn là những đĩa sơn trân hải vị sa hoa lãng phí vô cùng. Bên cạnh ông ta là một vị nữ tử mặt đầy ôn nhu nhẹ nhàng, tiếu ý như xuân, mi mục như hoạ. Chỉ cần nàng ta nhoẻn miệng cười một cái là sẽ khiến bách hoa tự dưng ảm đạm không chút sức hút. 

Nàng ta không ai khác chính là Ân tiệp dư dạo gần đây mới được đến thánh nhan sủng ái, cơ hồ là yêu chiều hết mực, ngay cả Hạ Quý Phi cũng không thể không thoái nhượng trước vài lần. Điều này khiến cho hậu cung rất tò mò về xuất thân của nàng ta nên đã cho người đi điều tra, ai ngờ nàng ta chỉ là ái nữ của một vị quan tri phủ nhỏ nhoi mà thôi. Vì không có thế lực nên hoàng thượng tuỳ ý sủng ái, mọi người cũng không để vào mắt, đối với những người có quyền lực thì không có bối cảnh lớn thì cũng là vai hề nhảy nhót mà thôi. 

Chu Linh hôm nay khoác trên mình một bộ y phục tím nhạt, cung trang chỉn chu hoa lệ khác thường. Trên mặt nàng vẫn là phó kiêu căng vô cùng thỉnh thoảng lại chống cằm nhìn chằm chằm vào Chung Ly Ân, ánh mắt ra vẻ si mê khiến Chung Ly Ân buồn nôn vô cùng nhưng trên mặt hắn ta vẫn là vẻ vân đạm phong khinh, có thể nói là nhẫn nhịn vô cùng. 

Ân tiệp dư lúc này bỗng quay sang ôm cánh tay Chu Đế khẽ lắc nhẹ, chu môi làm nũng. 

"Hoàng thượng, người đã hứa với thần thiếp, Thu Săn lần này người nhất định phải tự tay bắt một con thỏ cho thần thiếp kia mà!"

"Ái phi đừng vội, trẫm là thiên tử, nhất ngôn cửu đỉnh. Tất nhiên sẽ săn cho ái phi một con thỏ thật lớn, thật dễ thương giống nàng vậy!"

Hoàng đế nhất thời hứng khởi việc này ai cũng không quản được, Chung Ly Ân là một giới quan văn tất nhiên cũng không có hứng thú gì với việc săn bắn, vậy nên hộ tống hoàng đế chỉ có một vài cẩm y vệ và một hoàng tử công chúa. Đó không là ai khác chính là Chu Ninh và Chu Linh, ngại với hoàng đế cưỡi ngựa đi phía trước nên Chu Ninh cũng không tiện lớn mật châm chọc, chỉ là khi hai người cưỡi ngựa đi song song Chu Ninh nghiền ngẫm nói nhỏ vài câu. 

"Hoàng tỷ ăn mặc như vậy là đi thị chúng hay sao? Nơi đây là bãi thu săn chứ không phải là nơi để hoàng tỷ diễu võ giương oai thu nhập nam sủng đâu đây!"

"Hoàng đệ, từng nghe qua câu một đêm xuân đáng giá ngàn vàng hay sao? Ai may mắn như hoàng đệ đâu? Vừa mới sinh đã được phụ hoàng nhắc mãi thứ đó nhỏ vô cùng, e là không thể tận hưởng khoái lạc xác thịt mang lại nhỉ?"

"Chu Linh! Ngươi..."

Chưa kịp để Chu Ninh nói gì cả, Chu Linh đã sung sướng chẹp chặt bụng chiến mã đi đến song song với Chu Đế. Lão ta nhìn thấy Chu Linh cũng chỉ lướt qua sau đó chăm chú vào những con mồi đã được thả ra trước đó. Chu Linh cũng không nói nhiều lặng lẽ đi bên cạnh, Chu Đế cũng dường như vô cùng hài lòng với thái độ này của Chu Linh. Điều này khiến cho Chu Ninh phía sau đỏ mắt vô cùng. Bỗng nhiên một bóng trắng nhảy lóc cóc ra phía trước, đôi mắt hoàng đế sáng lên sau đó giương cung lên nhắm vào con thỏ đã lướt qua đó. 

Lúc này Chu Linh cảm thấy có chút không ổn lắm, nàng ngước mắt nhìn lên bầu trời đang trong xanh bỗng chốc xám xịt, từ sâu bên trong bãi săn hoàng gia vang lên tiếng chim chóc loạn xà ngầu bay hất tung lên trời theo từng đoàn, sau đó giống như mất đi phương hướng và nháo nhác va chạm vào nhau rồi rơi xuống đất. 

Lúc này mũi tên trên cung của hoàng đế đã được bắn  ra, con thỏ giống như không cảm nhận được nguy hiểm mà đứng như trời chồng ở đó mặc cho mũi tên của Chu Đế xuyên qua đầu của nó. Máu tươi vẩy ra, trong phút chốc Chu Đế cũng ngẩn người sau đó tự mãn về chính tài bắn cung của mình  vẫn không hề thụt lùi. 

Chu Đế từng bước đến gần con thỏ, ngay khi lão ta vươn tay muốn bắt lấy con thỏ ấy, vô số tiếng sột soạt khả nghi vang lên khiến lão ấy cảnh giác ngước mặt lên nhìn. Trong sát na ấy một gương mặt đầy máu xuất hiện trước mặt Chu Đế, người đó giống như dã thú mở to cái miệng đầy máu, ấy muốn ngoạm một phát vào cổ của lão ta. mùi hôi tanh phát ra từ trong miệng của nó khiến cho Chu Đế thất thanh, không có chút phản kháng nào mà ngã xuống đất.

"Aaaaaaa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net