Chương 6: Bệnh dịch?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Linh túm lấy Chu Đế lăn qua một bên sau đó rút nguyễn kiếm ở eo một kiếm lưu loát đâm vào tim của thứ đó, nhưng điều khiến Chu Linh rợn tóc gáy đó chính là người đó không hề chết mà vẫn giương nanh múa vuốt muốn tấn công nàng. Lúc này vô số những thứ như vậy từ trong rừng xông ra bao vây lấy toàn thể bọn họ.

Cẩm Y Vệ vốn đã được huấn luyện nên chuyện giết người đối với họ vô cùng bình thường, nhưng mà cho dù họ có đâm bao nhiêu nhát trên người những người này thì bọn chúng dường như không chết!

Chu Linh cầm kiếm kéo lấy Chu Đế ra phía sau, lão ta dường như cũng nhận thức được những người này cơ hồ rất khó chơi nên yên lặng chờ cứu quân đi đến. Chu Linh nhìn những người điên cuồng xông đến phía nàng, nàng nhanh chóng chạy lên phía trước tung người đạp lên thân cây bên cạnh sau đó mũi kiếm lướt nhanh qua đầu bọn chúng. Chỉ trong nháy mắt ấy những chiếc đầu tròn như trái bóng lăn lóc xuống dưới đất kia, cơ thể của bọn chúng giống như mất đi hết thảy sự điều khiển sau đó đổ ập xuống dưới và không nhúc nhích. 

Chu Linh đứng dậy, cung trang trên người có vài chỗ rách bươm nhưng không hề ngăn cản được sự quyết liệt của nàng. Chu Đế lặng lẽ nhìn nàng một chút sau đó không dấu vết đi đến gần nàng hơn, giống như làm như vậy sẽ cảm nhận được chút an toàn. 

"Tất cả chém vào đầu của nó! Đầu chính là điểm yếu của bọn chúng!"

Nghe thấy Chu Linh hét lên như vậy, mọi người sửng sốt một chút nhưng mà cũng rất nhanh làm theo, sau khi những chiếc đầu lăn lóc xuống thì cơ thể cũng không chống đỡ được mà ngã ầm xuống đất. Mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi sau đó đồng loạt quỳ xuống, ngay cả Chu Linh và Chu Ninh cũng vậy. 

"Nhi thần cứu giá chậm trễ, mong phụ hoàng trách phạt!"

"Vi thần cứu giá chậm trễ, mong hoàng thượng xử phạt!"

Chu Đế thở phào một hơi, sau đó không dấu vết mà lau mồ hôi trên trán. Lão ta may mắn vì hiện tại ai cũng cúi đầu không dám ngẩng đầu lên, nếu thấy lão trong bộ dáng như vậy đâu thể nào còn chút uy nghiêm cả bậc đế vương kia chứ?

Nhưng lúc này, một cẩm y vệ bổng nhiên ngẩng đầu, gương mặt của hắn bắt đầu chuyển qua xanh tím, đôi mắt điên cuồng ấy nhìn thẳng vào Chu Đế khiến lão ta lắp bắp không nói nên lời. 

Chu Linh cứng đờ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tên cẩm y vệ kia dùng một tư thế vặn vẹo từ dưới đất đứng lên, mà trên cánh tay trần trụi của hắn có vài vết cắn nhăm nhở rõ ràng. 

"Gràoooooo!!!!"

Tên đó không nói một lời nhảy úp lên như dã thú lao về phía những đồng bạn đang ngơ ngẩn xung quanh. Chu Ninh trợn tròn mắt dường như sững sờ trước cảnh tượng tàn nhãn này, máu tươi bị tang thi cắn xé vẩy lên mặt hắn khiến hắn sợ hãi lùi về sau, dùng cả chân tay và sức lực bò,  hắn hốt hoảng chạy về phía khoảng trống không ai chú ý đến, vừa chạy vừa chửi. 

"Khốn kiếp, để lão tử thoát được lão tử nhất định sẽ băm vằm các ngươi ra làm trăm mảnh!"

Chu Linh kéo Chu Đế ra phía sau, dùng chân đạp bay một tên cẩm y vệ đã bị nhiễm bệnh. Trong nháy mắt Chu Linh, Chu Đế, Chu Ninh đã bị bao vây bởi những con tang thi khát máu. 

Một con đánh bạo mất hết lý trí chồm lên sau đó bị nàng một kiêm chém bay đầu, một chút máu đen vương lên trên mặt khiến nàng càng giống một con quỷ từ địa ngục bò lên hơn.

Chu Ninh tuy rằng là bao cỏ, nhưng mà những lúc thế này hắn cũng không thể không thể đứng yên chờ chết liền khó khăn tránh khắp nơi. Khi hai người đang đánh nhau với những con quái vật này thì không biết từ phía sau, vài con tang thi ngửi được mùi máu tươi từ trong rừng lao tới. 

Chúng ngửa mặt lên trời thét dài xông về phía Chu Đế, có vẻ da thịt của lão ta dày béo và được sống trong nhung lụa nên máu cỏ vẻ hấp dẫn hơn chăng mà con tang thi nào nhìn thấy lão cùng muốn nhào lên và cắn vào cái cổ trơn bóng của lão. 

Chu Linh trở tay không kịp bị hai con tang thi cuốn lấy cách Chu Đế càng xa, Chu Ninh thì không cần phải nói. 

Chu Đế sống trong thời yên ổn, đâu chú ý rèn luyện thân thể với mấy chiêu võ công mèo cào đó lập tức lão ta bị mấy con tang thi khống chế. Sắc mặt lão ta trắng bệch như vôi, liên tục hua tay hua chân muốn thoát khỏi những con quái vật nhưng vô tình lại khiến chúng hưng phấn hơn. Chỉ trong nháy mắt, Chu Đế đã bị nhấn chìm trong những cảnh tay gớm ghiếc đầy máu của những con tang thi ấy. 

"Aaaaaaaa!"

"Phụ Hoàng!" Chu Linh hô lớn, lập tức bị những con tang thi khác từ bên nhìn qua. Chu Ninh hiện tai đang vắt vẻo trên cây, hắn ôm chặt thân cây to lớn, không dấu vết mà thở ra một hơi. 

"Vútttttt!"

Một mũi tên lửa không biết từ đâu bay đến trúng vào đầu của những con tang thi ấy sau đó liên tục một màn mưa tên lửa từ phía xa truyền đến bắn vào cơ thể những con tang thi, chúng lập tức dừng lại động tác sau đó ngửa mặt lên trời đau đớn lăn lộn, cơ thể của chúng nó giống như đống giấy lớn bùng lên những ngọn lửa. 

Chu Linh vội chạy đến bên cạnh Chu Đế, chỉ thấy trên cổ và mặt lão ta đầy rẫy vết cắn xé, Chu Linh cắn cắn môi nàng hiện tại cũng không biết phải làm sao. Nàng đặt Chu Đế nằm xuống đất cầm lấy thanh kiếm nhuốm máu đang cắm trên mặt đất sau đó xoay người. 

"Phập!"

Một mũi tên lao nhanh sau đó xuyên qua vai trái ủa nàng, đau đớn xuyên tim đến mức nàng không còn tri giác, chỉ biết cúi đầu nhìn mũi tên đang cắm trên vai. 

Đối diện, một nam tử nhã nhặn đang cưỡi trên lưng chiến mã, ngọc quan thúc khởi mặc phát. Hắn ta hạ cung xuống, ánh mắt lạnh nhạt dường như đã quá quen thuộc với cách giải quyết thế này. 

"Chu Linh công chúa, khi quân phạm thượng. Vì tư dục cá nhân hành thích thiên tử, tội đáng chết, nay bản tướng tiền trảm hậu tấu bắt giam Chu Linh công chúa, chờ ngày Bệ Hạ tỉnh lại rồi xét xử!"





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net