Chương 7: Mỹ nhân trong lồng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Công chúa Chu Linh, đại nghịch bất đạo dám hành thích Chu Đế, trời đất không dung, phạm vào đại tội, nay Chu Đế đã tỉnh lại niệm tình cha con ban cho Chu Linh công chúa được hoả thiêu để hiến tế, cầu cho Kinh Trập vương triều bình an mưa thuận gió hoà, cũng là rửa sạch đi mọi tội nghiệt, khâm thử!"

Tin đồn Chu Linh công chúa ám sát hoàng đế sớm đã lưu truyền khắp nhân gian, chỉ là chưa có cáo thị chính thức nên mọi người cũng chỉ truyền miệng mà thôi. 

Ngay khi cáo thị vừa ra, tất cả con dân Kinh Trập sôi trào vì cuối cùng Chu Linh công chúa cũng bị xử tội, có thể nói thanh danh của nàng không tốt đến mức nào. 

Nhìn từ trên vách núi xuống, Kinh Trập bị bao phủ bởi những đám mây mù bao quanh, xám xịt và mơ hồ. 

Ông trời như đang giận dữ, liên tục hạn hán mấy năm nay khiến cho người dân Kinh Trập cơ hồ hết hy vọng. 

Hôm nay, ngày công chúa Chu Linh bị xử tử, bầu trời Kinh Trập bỗng nhiên từ đâu bay đến một đám mây nặng trĩu, có rất nhiều người ló mặt ra khỏi ngôi nhà, những gương mặt chết lặng với đôi mắt vô hồn giờ lại có chút hy vọng ngước nhìn bầu trời âm u cơ hồ sắp hoá thành màn mưa kia. Nhưng tuyệt nhiên không hề có một giọt mưa nào cả, bầu trời cứ như vậy xám xịt, điều này khiến cho rất nhiều người dân Kinh Trập sợ hãi. 

Lời đồn vì Chu Đế chậm trễ hiến tế công chúa khiến thượng thiên tức giận lặng lẽ len lỏi khắp kinh kỳ, có thể một người nói thì cũng chỉ nghi ngờ mà thôi, nhưng nhiều người cùng chôn xuống lòng nghi ngờ, thì nó sẽ là sự thật. 

Chiều tà, cổng thành vẫn đóng chặt, rất nhiều người dân tụ tập trước cổng thành. Những gương mặt vô tri ấy, ánh mắt giờ đây vô cùng ác độc. Cuối cùng không biết ai khởi xướng trước liên tục có người hô lớn đòi nhanh chóng hiến tế Chu Linh công chúa. 

"Công chúa chó má gì chứ, phận làm công chúa mà không cống hiến thì nên xử tử!"

"Mau hiến tế công chúa đi!"

"Ông trời đang tức giận, mau giết chết nàng ta đi!"

"..."

Trên cổng thành, Chung Ly Ân thu hết thảy vào đáy mắt, hắn chắp tay sau lưng ngước mắt lên nhìn bầu trời âm u kia. Xem đi, chỉ cần hiến tế khắc tinh kia thì thượng thiên sẽ tha thứ cho toàn bộ con dân Kinh Trập mà thôi. Vẫy tay cho lui đi một tên thuộc hạ mặc áo vải khốn khó đã lẫn vào trong dân chúng lúc nãy, hắn ta cong cong môi sau đó xoay người rời khỏi cổng thành. 

Đúng canh giờ sau, cánh cửa thành to lớn được hé mở, tiếng cọc cạch cùng tiếng ma sát của chiếc cổng thành với mặt thanh bản chói tai khiến cho những người dân không kìm được mà sợ hãi lùi về phía sau. 

Mở đường là những tướng sĩ gươm giáo đầy đủ, người dân đều tự động nín thở khi họ xuất hiện. Ai ai cũng rướn người ngoảnh đầu về phía cổng thành để thấy vị công chúa bị hiến tế hôm nay kia. 

Chiếc xe áp tải phạm nhân từ từ lăn bánh trên con đường được trải đá của Kinh Trập vương triều, bên trong chiếc xe gỗ áp tải dơ bẩn ấy có một nữ tử cung trang hoa lệ bị trói ngồi yên đấy. Nàng môi đỏ như máu, mắt đen như muốn hớp hồn người khác, yên chi nơi giữa trán càng làm cho nàng thêm phần diễm lệ, hồng trang ba lớp thêu phượng hoàng, mi mục như hoạ. 

Khi nàng xuất hiện ai ai cũng không tự chủ được mà ngơ ngẩn một hồi, mỹ nhân yên lặng trong xe tù, đúng là kích thích đánh sâu vào thị giác. Những nơi mà chiếc xe đi qua, người dân đều không tự chủ mà len lén cúi đầu chột dạ không dám ngẩng đầu nhìn lên. Cho dù bọn họ đã từng đường đường chính chính nói ra rằng muốn hiến tế công chúa để thượng thiên tha tội. 

Nơi hiến tế là một trụ đá lớn được xây từ hồi khai quốc, mỗi lần tế thiên đều dùng nơi này để hoàng đế bày tỏ lòng thành kính đối với thượng thiên. Nàng là người đầu tiên, vị công chúa đầu tiên được bước lên trên đài này. Cũng coi như có chút lời đi, Chu Linh được đưa xuống khỏi chiếc lồng, chiếc váy màu đỏ quý giá đẹp đẽ lập tức bị nhuộm bẩn. 

Ngay cả khi bước lên trên đài Tế Thiên thì nàng vẫn bình tĩnh ngạo nghễ như vậy, dường như trong mắt nàng không có gì lớn hơn tôn nghiêm của mình. Tế Thiên Đài vây chật kín người, tất cả người dân của kinh thành Kinh Trập đều tụ tập ở nơi này. 

Lẫn trong đám người, có một lão giả lọm khọm , khuôn mặt đầy nếp nhăn híp vào nhau, lưng còng như đeo một mai rùa lớn. Lão ta nhìn chăm chăm vào bóng hình màu đỏ đang đứng trên đài, trong mắt dường như có vô vàn thận trọng. Vươn bàn tay đầy nếp nhăn và chai sần ra, nhẹ nhàng bấm đốt ngón tay, càng bấm sắc mặt lão càng trắng, cuối cùng lão ta ôm lấy ngực sau đó liếc nhìn Chu Linh một cái rồi xoay người rời khỏi nơi này. 

Có một vài thứ, chú định không thể thay đổi. 

Bầu trời ngày càng xám xịt, rất nhiều người mù quáng quỳ xuống dưới đất bắt đầu khấn vái. Viên quan phụ trách chuyện này áp lực vô cùng lớn, hắn liên tục ngước nhìn bầu trời rồi cắn răng. 

"Giờ lành đã đến, xin mời công chúa lên đường!"

Vừa dứt rời, Chu Linh đã bị trói lên trên cây cột thẳng đứng, dường như cảm thấy nàng không thể chạy thoát nên những binh lính chỉ trói thêm một vòng sau đó bắt đầu chất củi xung quanh nàng rồi châm lửa. 

Chu Linh ngước nhìn bầu trời xám xịt cơ hồ đông cứng kia, trong lòng cười lạnh một chút sau đó liếc nhìn về phía những người dân mù quáng kia cất cao giọng. 

"Tất cả các người đều là những người mù quáng, thượng thiên sẽ không cần những con dân như các người đâu, hắn sẽ mãi bỏ rơi các người giống như các người hôm nay làm với bản công chúa vậy. Đáng thương! Đáng thương thay!"

Những lời này của Chu Linh giống như một cục đá lớn ném vào vũng nước nhỏ khiến nó nổ tung không còn lại chút gì, vô vàn tiếng mắng cùng với trứng gà rau cải, vô vàn rác rưởi từ dưới đài bị ném vào người nàng. Đám đông phẫn nộ đã mất đi lý trí chửi rủa vô cùng khó nghe, thậm chí còn có đám người muốn xông lên bóp chết nàng. 

"Tiện nhân! Hãy nhận lấy sự tức giận của thiên đế đi!"

"Mau lên đường đi, ngươi không xứng làm một công chúa của một quốc gia!"

"Mau giết chết ả ta, thêm củi đi, thiêu chết ả ta đi!"

"Không thể để ả ta sống trên đời được, thiên đế sẽ trách tội lên con dân Kinh Trập!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net