Chương 26: Võng nghiện thiếu niên (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói ngay vào điểm chính: "Cậu và Lê Hân nhìn như chung sống rất hòa hợp nha, tôi nhìn thấy các cậu chụp ảnh chung, thật khó tưởng tượng được cái tên cuồng bạo lực kia lại có lúc cùng với cậu tự nhiên cười đến như một kẻ ngu si."

Ba chữ "cuồng bạo lực" này khiến cho Cố Thần có chút khó chịu. Tuy rằng Từ Chính Vũ chỉ là thuận miệng nói, nhưng vào trong tai của cậu, lại như từng cây từng kim không thể nào quên, từng cái toàn bộ đâm vào trái tim.

Mặc kệ là Từ Phóng, Lê Hân, hay là Từ Chính Vũ trước mắt, hoặc Từ Tinh Lan, Cố Thần không muốn đem bọn họ cùng với người bệnh tâm thần liên hệ với nhau, nói cậu lừa mình dối người cũng được, không chịu đối mặt hiện thực cũng được, ở trong mắt cậu, bọn họ đều là người đáng thương, bởi vì phải chịu đựng quá nhiều, tâm linh chịu qua chấn thương to lớn, mới biến thành dáng dấp như bây giờ.

Cố Thần bỗng nhiên hiểu vì sao lại có cái tên "Từ Phóng" này.

Anh ấy muốn thả xuống những chuyện cũ kia, anh ấy muốn để mình tốt lên, nhưng trên thực tế, tình trạng của anh ấy càng ngày càng tồi tệ, nói cho cùng anh ấy vẫn là không bỏ xuống được.

Bên tai liền vang lên âm thanh của Từ Chính Vũ, "Tôi rất hiếu kì, cậu làm thế nào thu phục Lê Hân vậy ?"

"Kỳ thực hắn không khó ở chung như anh tưởng tượng đâu." Cố Thần không nhịn được vì Lê Hân nói tốt mấy câu, "Tính khí của hắn có chút nóng nảy, tâm địa lại rất mềm mại, chỉ cần đối với hắn kiên nhẫn một chút, hắn ngược lại sẽ thuận theo anh."

"Vậy đi, coi như cậu nói thật." Từ Chính Vũ  bĩu môi, "Tôi không thể ở lại quá lâu, tôi chuẩn bị ngủ."

Cố Thần nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới mười giờ, "Anh ngủ sớm như vậy ư? Anh tại sao không thể ở lại quá lâu?"

Từ Chính Vũ nhìn cậu, không thể làm gì khác hơn thở dài, "Cậu thử tỉ mỉ tính qua ngày hôm nay cậu đã hỏi bao nhiêu cái tại sao rồi? Vấn đề thật nhiều, làm hại tôi đến chơi game cũng không xong... Buồn cười chính là, tôi chống cự không được, cậu vừa hỏi, tôi liền không tự chủ được phối hợp trả lời cậu. Cậu bây giờ đã biết cậu trong lòng Từ Phóng phân lượng lớn bao nhiêu rồi chứ? Cậu không chỉ ảnh hưởng sâu sắc tới hắn, còn ảnh hưởng tới chúng tôi."

"..." Cố Thần cảm giác hắn nói thật hay thật có đạo lý, dĩ nhiên không có gì để nói.

Ngượng ngùng rụt cổ lại, hai má hơi nổi lên vệt đỏ ửng.

Đối với cậu loại hành vi tùy tiện đem chân chính tiểu tâm tư của Từ Phóng toàn bộ lộ ra ngoài này, hận không thể cho một ngàn, 10 ngàn lời khen!

Từ Chính Vũ trút giận xong, phát hiện lại đi về trả lời đề tài này, muốn chết thật á, hắn căn bản không khống chế được chính hắn!

"Tôi nán lại lâu sẽ vô duyên vô cớ bi thương, hậm hực, thất vọng, sau đó muốn nổi giận, muốn xả giận, thậm chí còn sinh ra ý nghĩ coi thường mạng sống bản thân... Tôi không nói đùa với cậu, tôi không thích cảm giác như vậy, nói thật, tôi không một chút nào nghĩ ra được..."

Coi thường mạng sống bản thân? !

Trong lòng Cố Thần cả kinh, sau đó không ngừng được thay hắn khổ sở, "Vậy anh mau ngủ đi, nghĩ nhiều đến mấy chuyện vui vẻ một chút, an an ổn ổn ngủ một giấc."

"Được, vậy còn cậu?" Từ Chính Vũ hỏi, "Về trường học, hay ở chỗ này chờ Từ Phóng tỉnh lại?"

Cố Thần bật thốt lên: "Em chờ anh ấy."

Từ Chính Vũ ý vị thâm trường cười, cởi giày lên giường đắp kín chăn, lộ ra cái đầu hướng Cố Thần hài hước chớp mắt, "Chờ tôi ngủ rồi, đêm nay thân thể này chính là của cậu, mặc cho cậu muốn làm gì thì làm. Yên tâm, tôi sẽ không nói cho Từ Phóng."

"......" Cố Thần mắc cỡ đỏ mặt tía tai, "Anh mau đi ngủ đi!"

Từ Chính Vũ cười ha ha,  tiếp theo ném câu "Thiên cơ không thể mất", nhắm mắt lại đi ngủ.

Nhìn gương mặt tuấn tú kia chậm rãi trầm tĩnh lại, Cố Thần hướng trời cao cầu khẩn, ông trời ơi, xin người hãy cho hắn nhiều yêu thương hơn được không? Con nguyện ý dùng hết may mắn của nửa đời còn lại của mình, đổi hắn một đời bình an, chỉ mong hắn ở trong mơ chịu ít đau khổ, mãi mãi có thể cười vui vẻ như vừa nãy.

...

Khi Từ Chính Vũ triệt để ngủ say, Cố Thần mới bật đèn dọn dẹp nhà cửa một chút.

Bốn người này ngoại trừ dùng chung một thân thể, những phương diện khác lại không chỗ tương tự. Lấy  vấn đề về giày làm ví dụ, có giày da truyền thống,  giày thể thao huyễn khốc, giày lười thời thượng , còn có đôi boots tràn ngập dương cương khí. Phong cách giày khác biệt, chật ních toàn bộ tủ giày, nhìn qua rất không hài hòa. Giống như tính cách không hoà hợp của bọn họ, bị ép chen trong thân thể này, dù cho không tình nguyện, cũng phải miễn cưỡng cùng tồn tại.

Đêm đã khuya, yên lặng như tờ, trong phòng ngủ người kia đang ngủ ngon, mà Cố Thần nằm trên ghế sofa lại trằn trọc trở mình, khó có thể ngủ.

Sổ cừu cũng đếm đến mấy ngàn con, cậu vẫn như cũ ngủ không được, tâm lý phảng phất tựa như thiếu hụt cái gì, rất không vững vàng.

Sau đó, cậu lặng lẽ lẻn vào phòng Từ Phóng, leo lên giường Từ Phóng, cảm nhận được hơi thở quen thuộc kia, tâm cậu mới dần an ổn.

Cậu tiến vào trong chăn của Từ Phóng, mặt đỏ tim đập lẳng lặng ôm đối phương nằm một chút, liền bò vào trong chăn chính mình.

Ngoài cửa sổ có ánh trăng xuyên thấu vào, mông lung như là một tầng sa bàng bạc, đưa bọn họ bao bọc thật ôn nhu.

Cậu nhìn Từ Phóng, dùng ánh mắt miêu tả đường viền tuấn lãng kia , trong lòng đặc biệt bình tĩnh, sau đó cậu đem phần không yên tĩnh đưa vào trong mộng, nơi đó có giấc mộng của cậu trong đào nguyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC