Chương 6: Thầm mến (sáu)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường đi đến phòng học, Cố Thần bừng tỉnh hoàn hồn.

Cậu ngày hôm nay cậu không chỉ cùng Từ Phóng có một buổi trưa tốt đẹp?Từ Phóng còn đưa cậu đi học, mua đồ ăn vặt ăn cho cậu?

thật sự là giống như đang nằm mơ vậy...
Tất cả những thứ này dù là ai nghe xong đều sẽ cảm thấy khó mà tin nổi!

Kể cả Cố Thần vừa mới trải qua, cho tới bây giờ cậu đều không hiểu rõ, đại học Z sinh viên ngàn vạn, Từ Phóng vì sao lại đối với một người không nổi bật chút nào như cậu mà tung cành ô-liu?

Cố Thần mở ra túi đồ, bên trong có sữa bò, thịt khô, khoai chiên, quả đông lạnh, ô mai, đầy đủ chủng loại, đều là loại đồ ăn vặt mọi người thường hay ăn.

cậu thực sự không tưởng tượng ra được bộ dạng Từ Phóng dùng khuôn mặt tuấn tú răng rắc ăn khoai tây chiên sẽ như nào, cho nên cậu chỉ có thể cố gắng thuyết phục chính mình những vật này là Từ Phóng đặc biệt mua cho cậu ăn.

Ha ha! Làm bạn tốt của nam thần thật hạnh phúc!

Thời điểm gần vào lớp, Cố Thần len lén dạo qua một chút forum trường.

Như trong dự liệu, comment của cậu cũng không có đưa đến nhiều tác dụng lớn, bất quá tâm tình của mọi người cũng không kích động như trước, mặc dù đối với lời nói của cậu đưa ra đủ loại chất vấn, nhưng những lời lẽ ác ý công kích Từ Phóng cũng giảm bớt đi nhiều.
Cố Thần nghĩ thầm, chờ học xong, vẫn nên đi tìm ban lãnh đạo.

Dù cho lời nói của cậu không đủ quyền lực, dù cho sức mạnh của cậu như cát bụi nhỏ bé, cậu cũng muốn làm thanh kiếm sắc bén nhất trong tay Từ Phóng, đem hết toàn lực vì đó vượt qua mọi chông gai.

Nhưng khi cậu định đem ý nghĩ thành hành động, liền gặp phải chút ít vấn đề.
Trường học nhiều ban lãnh đạo như vậy, đến tột cùng cậu nên tìm ai?Chủ nhiệm? Bí thư? Viện trưởng? Hiệu trưởng?Mấy vị lãnh đạo này ngoại trừ hôm khai giảng thấy qua một lần, lúc bình thường thật khó có thể thấy được bóng dáng của họ.

Giống như mọi người thường vẫn nói, ban lãnh đạo vẻn vẹn chỉ là tồn tại trong truyền thuyết, rất nhiều người từ lúc nhập học đến khi tốt nghiệp thật khó có thể cùng họ gặp mặt một lần.

Cuối cùng Cố Thần tìm lớp trưởng, hướng đối phương nói rõ tất cả. Lớp trưởng hỏi rõ tình huống, nói cậu viết lại thật tỷ mỉ những chuyện đã xảy ra, cũng cam kết nhất định sẽ đem việc này phản ánh lên cấp trên.

Lớp trưởng nói tới lời thề son sắt, nhưng Cố Thần vẫn có điểm không yên lòng.Từng cấp từng cấp phản ánh lên, cuối cùng không phải là đợi hiệu trưởng đưa ra phán quyết?Nhiều vòng luẩn quẩn lớn như vậy , lãng phí nhiều thời gian như vậy, còn không bằng trực tiếp tìm hiệu trưởng.

Cố Thần quyết định, nếu như ngày mai không có câu trả lời của lớp trưởng, cậu sẽ lên phòng làm việc của hiệu trưởng thử vận may.
Ăn cơm tối xong, Cố Thần trở lại phòng ngủ, ngoại trừ Hướng Diệc Vĩ, những người khác đều ở đó.

Cậu mới vừa bước vào, Sở Nặc liền cười chào đón, "Tiểu Thần Thần, sự tích anh dũng của cậu chúng tôi ai cũng biết nha."
"Cái gì?" Cố Thần hỏi xong, nhất thời phản ứng lại.Phỏng chừng đám người này đều nhìn thấy comment của cậu."Lúc thường nhìn cậu không lên tiếng không tức giận, luôn là một bộ dạng tẻ ngắt, không nghĩ tới cậu là người có thể thấy chuyện bất bình liền rút dao tương trợ đấy? Chà chà..." Sở Nặc bá vai Cố Thần, trọng lượng cơ thể giống như đặt hết lên người cậu vậy, "Cậu thật làm cho tôi nhìn cậu với cặp mắt khác xưa nha!"

Cố Thần quay đầu liền nhìn thấy một khuôn mặt phóng đại đang tươi cười, chủ nhân khuôn mặt tươi cười kia hoàn toàn cợt nhả mà hướng cậu nhướng nhướng mày. "Cậu nặng quá." Cố Thần giật giật vai, run rẩy nổi da gà mà nỗ lực đẩy Sở Nặc từ trên người xuống.
Sở Nặc thức thời buông cậu ra, khoa trương ồn ào: "Mới vừa mới khen cậu, cậu lập tức liền trở nên không đáng yêu."

Cố Thần không để ý đến trêu ghẹo của Sở Nặc, tiện tay đem ba lô đặt lên bàn. Lơ đãng cùng ánh mắt của Sở nặc trong không khí lần nữa gặp nhau, đối phương liền hướng về phía cậu nháy mắt ra hiệu vui lên. Khó nói lên được, một tia ấm áp liền xẹt qua nội tâm cậu.
Cố Thần muốn cười, giả ho khan một tiếng nhịn xuống.Nghiêm trang nhìn hắn, hỏi: "Tôi nói như vậy, cậu đều tin ?

"Tin! Chúng ta là bạn cùng phòng, tôi không tin cậu thì tin ai?" Sở Nặc làm ra bộ dạng đó là chuyện đương nhiên, "Còn nữa, cậu nhìn qua cũng không giống người sẽ nói dối." Sở Nặc nói, đem tầm mắt hướng tới Khúc Hựu Tường ngồi cách đó không xa, "Đúng không? Trưởng phòng?"Khúc Hựu Tường tựa hồ vẫn đang yên lặng nghe bọn họ tán gẫu, nghe vậy lập tức nhìn sang, đối mặt với Cố Thần, trên môi hiện ra một nụ cười ấm áp, "Đúng, chúng tôi đều tin cậu."Cố Thần nhìn Khúc Hựu Tường, liền nhìn Sở Nặc, đột nhiên, cảm xúc cuộn trào, dường như nổi lên một cơn sóng thần, dâng trào không thôi.

Cậu muốn nói tiếng cám ơn, lại mở không nổi miệng, cũng không phải sĩ diện hão, mà là cậu đã rất lâu không được nếm thử cảm giác hòa nhập với tập thể, tuy rằng "Tập thể" này chỉ có khúc Hựu Tường cùng Sở Nặc, thật giống... Không đủ khổng lồ.

Nghĩ tới đây, Cố Thần hãy còn nở nụ cười, Sở Nặc dùng ánh mắt điều tra nhìn cậu.
Cố Thần một mặt nghiêm nghị, "Sau này không được gọi tôi là tiểu Thần Thần."
"Không gọi tiểu Thần Thần, thì gọi tên khác nhé?" Sở Nặc giống như nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Cố tiểu Thần? Tiểu Cố Cố? Tiểu a Thần? cậu xem rồi chọn một cái đi?" Nhìn Cố Thần càng ngày càng phát tởm, Sở Nặc trong mắt tràn đầy ý cười vui vẻ.

Cố Thần mắt trợn trắng, "Cút đi." Sở Nặc cười ha ha, hắn luôn yêu thích đem người khác ra chọc cho một bụng hờn dỗi nhưng lại không thể làm gì được hắn. "Này, các người đừng có ầm ĩ nữa!" Lúc này, một âm thanh thiếu kiên nhẫn đột ngột chen vào.

Cố Thần theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy Hoàng Kỳ ngồi trước máy tính thả xuống con chuột quay đầu nhìn lại, hướng bọn họ khiêu khích hất cằm lên, cái mũi kia vểnh lên trời dáng dấp muốn có bao nhiêu hung hăng thì có bấy nhiêu hung hăng.

Sở Nặc cũng không sợ hắn, trực tiếp tức giận nói: "Cậu bày cái mặt đó cho ai xem? Chúng tôi nói chuyện làm phiền đến cậu à?"

"Đúng vậy." Hoàng Kỳ nói, "Tôi vốn đang chơi game rất tốt, nghe đến mấy người tán gẫu, nghiêm trọng phá hoại lực chú ý của tôi."
Sở Nặc tức đến bật cười, "Vậy cậu nói một chút xem, chúng tôi nơi nào làm ảnh hưởng đến cậu?" Hoàng Kỳ ngoài cười nhưng trong không cười, nhấc lên hai chân, mũi chân thẳng tắp hướng về phía Cố Thần.

Vừa nhìn cái bản mặt ngông cuồng kia của hắn, Cố Thần liền đoán được cái miệng kia chỉ biết phun toàn là phân. "Sở Nặc, những lời mày vừa nói, tao rất không tán đồng." Hoàng Kỳ vừa nói vừa liếc mắt nhìn Cố Thần một cái.
Sở Nặc: "Tao nói cái gì?"

"Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ." Hoàng Kỳ bĩu môi, trên mặt toát ra thần sắc khinh thường, "Mày lẽ nào quên mất có người một buổi tối không trở về, trưởng phòng chúng ta gấp đến độ thiếu chút nữa báo cảnh sát, kết quả đối phương lại thờ ơ không động lòng, không cảm kích chút nào sao?" Sở Nặc nhíu mày, "Đều là chuyện đã qua, mày lấy ra nói có ý gì?" Hoàng Kỳ lạnh lùng hừ một cái: "Đối với bạn cùng phòng của mình, bạn học đều thờ ơ, mày hi vọng nó sẽ đối với một người xa lạ để tâm sao?" Sở Nặc ngẩn người, không lên tiếng, Hoàng Kỳ càng thêm sức.

"Từ khai giảng đến bây giờ, khúc Tường giúp nó thiếu gì sao? Mở nước, thu quần áo, thậm chí ngay cả sạch sẽ đều giúp nó làm, tuy rằng đều là một ít việc nhỏ, nhưng nó đã nói qua một tiếng cám ơn chưa? Còn có mày, mày mỗi lần đùa nó, tìm nó tán gẫu, hướng nó lấy lòng, Nó không phải vẫn là một bộ dạng cách xa? Nó có coi mày là bạn học, bạn cùng phòng không? E rằng ở trong mắt nó, mày chỉ là vai tôm tép gì đó thôi."

"Cái tên này tâm thật lạnh! Hoặc nói cách khác, nó căn bản không có tâm!" Hoàng Kỳ càng nói càng không nể mặt, hắn đứng lên, mặt hướng Cố Thần, từng bước từng bước đi đến phía trước. thân thể khôi ngô tráng kiện tạo cảm giác áp bách, khí thế hung hăng đến đỉnh điểm.

Theo từng bước hắn áp sát, Cố Thần xiết chặt nắm đấm, sắc mặt càng ngày càng trắng...
Sở Nặc bỗng nhiên đem Cố Thần kéo về phía sau, giống gà mẹ che chắn ở phía trước, "Mày nói chuyện có thể hay không đừng khó nghe như vậy! Không nên quá phận !"

Hoàng Kỳ mỉm cười, tầm mắt lướt qua Sở Nặc, nhìn Cố Thần cúi đầu nhún vai đứng ở phía sau đối phương, đến cả dũng khí tự mình đối diện với mình cũng không có, trong mắt xem thường càng sâu."Tao nói chẳng lẽ có gì sai sao? Nó vừa trở về phòng ngủ liền chui vào trong rèm, là nó mẹ nó giống như đang ghét bỏ chúng ta vậy. Tao ghét nhất người khác ở trước mặt tao giả thanh cao, mấy người chúng ta cùng nhau sinh hoạt bốn năm, nó một mình thích chơi trò quái gở, lại làm như chúng ta thật giống như đang ghét bỏ nó, các người có thể chịu, tao thì nhịn không được! Còn có trên giường xung quanh treo mành, không phải chỉ có con gái mới làm như vậy sao? Nói trắng ra là, nó chính là đồ ẻo lả! Đồng tính luyến ái!"

"Được rồi!" Khúc Hựu Tường Trầm mặc nửa ngày lớn tiếng chặn lại nói, "Hoàng Kỳ, cậu câm miệng! những chuyện đã qua không cần tiếp tục nhắc lại! Tôi làm những việc này, đều là cam tâm tình nguyện, không cần các cậu cảm ơn tôi, cậu cũng không cần mượn đề tài để nói chuyện của mình!"

"OK! Anh nếu không ngại, tôi hà tất nói nhảm nhiều như vậy. Bất quá..." Chuyển đề tài, Hoàng Kỳ hướng về phía Sở Nặc giả cười, "Này, chúng ta lại thảo luận đề tài lúc trước còn chưa nói xong." Không chờ Sở Nặc đáp lời, hắn lại nói: "Mày đừng ngây thơ, mày cho rằng người người đều giống như mày bên trong giàu tinh thần trượng nghĩa sao? Một người can thiệp vào chuyện của người khác, không chỉ là thấy việc nghĩa hăng hái , nói không chừng nó có ý đồ xấu gì không thể nói cho ai biết? Hoặc giả sử như cùng với người trong cuộc kia có một số giao dịch không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Sở Nặc, mày tỉ mỉ suy nghĩ một chút lời tao nói này có chút đạo lý hay không... A!"

Nói còn chưa nói hết, một cú đấm đã giáng xuống mặt, đánh cho Hoàng Kỳ lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Hắn lảo đảo đứng vững, giương mắt liền nhìn thấy Cố Thần như giã thú bị chọc giận lại giơ một quyền chuẩn bị xông về phía hắn.
"Con mẹ nó mày dám đánh tao? !" Hoàng Kỳ nổi giận. Không tránh không trốn đỡ lấy cú đấm này, nhân thể nhào tới trên người Cố Thần, cùng cậu đánh nhau. Hoàng Kỳ to con, bình thường trong phòng ngủ nhàn rỗi không chuyện gì làm liền cầm tạ tay rèn luyện cơ bắp, đám nữ sinh hay gọi yêu hắn là gấu chó lớn. So sánh với hắn, Cố Thần giống như cái sào tre , căn bản không đỡ nổi một đòn.
Hắn hai ba cái liền đem Cố Thần chế trụ, vung lên nắm đấm, hướng trên mặt Cố Thần mà đánh, ra tay dứt khoát mà tàn nhẫn, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã liên tục đánh năm, sáu quyền.

Cú đấm của hắn cứng rắn như sắt thép, mỗi lần đánh xuống, liền là một khối máu ứ đọng, hắn vừa đánh vừa kêu gào: "mày có phải là chán sống rồi? ! Mày chỉ là đồ gà nhép, tao một chút liền có thể nghiền chết mày! Lại còn dám cùng tao động thủ? Con mẹ nó mày có khả năng đó? Nói! Phục chưa? Không phục, tao ngày hôm nay phải đánh chết mày!"

Cố Thần bị đánh đến máu mũi chảy ròng, ba người khác thấy cảnh này toàn bộ sợ hãi, ngay cả bạn tốt của Hoàng Kỳ là Tưởng Du Phong cũng có chút không đành lòng, chỉ lo hắn không cẩn thận đem người đánh chết.
Mấy người đồng thời xông lên phía trước, một bên khuyên bảo, một bên lôi kéo Hoàng Kỳ, đưa bọn họ tách ra.

Hoàng Kỳ hiển nhiên bị phẫn nộ làm cho choáng váng đầu óc, nghe không lọt bất kỳ khuyên can gì, ba người hợp lực đều kéo không được hắn, hắn lại như đầu ngưu, không chỉ cố chấp, khí lực còn lớn đến dọa người.
Hắn một cái liền bóp lấy cổ Cố Thần, đôi mắt trợn lên lớn bằng chuông đồng, bên trong lộ hung quang, "Mẹ nó giả câm điếc với tao, nói chuyện! Phục chưa? !"

Cố Thần ra sức giãy dụa, càng đổi lấy ràng buộc ngày càng chặt của hắn, phun một ngụm máu, tàn bạo mà nhìn hắn, "Xin lỗi!"

"Cái gì?" Hoàng Kỳ nghe không hiểu ý tứ trong lời của cậu.

"Không có loại giao dịch không thể lộ ra ngoài ánh sáng!" Cố Thần từng chữ từng chữ nói : " Mày mới phải là người nói xin lỗi!"

"..." Hoàng Kỳ vạn vạn không nghĩ tới cậu có thể tích cực như vậy.

Một câu khiêu khích mà thôi, đáng giá bất chấp hậu quả lấy trứng chọi đá ?

Nam sinh trước mắt bị đánh thành đầu heo, giữa hai lông mày lại lộ ra một luồng sức mạnh không chịu thua, quả thực so với vừa nãy còn quật cường hơn gấp trăm lần, ngàn lần, Hoàng Kỳ lại có chút không hạ thủ được, cánh tay đã vung lên, chậm rãi buông xuống, sau đó lại nghe thấy cậu cố chấp nói rằng, "Nhất định phải xin lỗi!"

"Con mẹ nó mày là đồ ngốc sao? !" Hoàng Kỳ dữ dằn mà rống lên một tiếng, rống xong cũng không biết nên bắt cậu làm sao bây giờ, không thể làm gì khác hơn là xoay đầu lại không giải thích được mà nhìn mọi người, "Cái tên này đầu óc bị nước vào phải không?"

Tưởng Du Phong cẩn thận nói: "Cậu không phải đem cậu ta đánh ngốc rồi hả? Cậu cũng không phải không biết cú đấm của cậu khủng bố đến mức nào, làm sao mà lại ra tay ác như vậy? Có phải nên đưa cậu ta đi bệnh viện kiểm tra một chút? Cậu mau đứng lên đi, đừng đè lên cậu ta." Sau một trận phát tiết, sự tức giận của Hoàng Kỳ cũng tiêu hết, hắn còn có chút bị hành vi của Cố Thần dọa.

Hắn liền xoay đầu lại xem người dưới thân , gương mặt trắng noãn kia bị che kín bởi những vết máu bầm to nhỏ, bởi da trắng, từng khối từng khối vết thương xanh tím hiện ra càng chói mắt, dữ tợn.

Khuôn mặt Cố Thần có bao nhiêu đẹp đẽ, Hoàng Kỳ tự nhiên rất rõ ràng. Bọn họ không ưa Cố Thần, có một phần nguyên nhân chính là bởi vì bộ mặt này của cậu. Một nam nhân lớn lên lại giống như đàn bà, không một điểm khí chất đàn ông, thực sự không được người ta chào đón .Mà hiện tại khuôn mặt đẹp đẽ kia đã biến dạng đến mức thê thảm không nỡ nhìn.Xương gò má nhô lên cao vút, đôi mắt sưng thành gấu mèo, mũi đỏ ngầu còn dính máu, bộ dáng thanh tú ngày thường đã không còn tồn tại nữa.

Nghĩ tới đây đều là kiệt tác của mình, Hoàng Kỳ trong lòng chợt lóe một vẻ bối rối, nhìn lại Cố Thần, hai mắt sưng đều sắp không mở ra được, nhưng ánh mắt kia xuyên qua kẽ hở, giống như một lưỡi lê, lạnh băng mà sắc bén, đâm Hoàng Kỳ từ khiếp sợ đến hoảng loạn, luôn cảm giác nếu mình buông lỏng tay, cậu sẽ nhào lên liều mạng, thật sự, lấy mạng liều...
Thừa dịp Hoàng Kỳ trong đầu đang sững sờ, Sở Nặc cùng Khúc Hựu Tường lập tức kéo hắn, đem Cố Thần đỡ lên.

Khúc Hựu Tường dặn dò : "Cậu ấn số gọi xe cứu thương, chúng ta đưa cậu ấy đi bệnh viện."

"Được." Sở Nặc một bên đáp ứng, một bên lấy điện thoại di động ra.
Khúc Hựu Tường lại hỏi Cố Thần, "Cậu có thể bước đi không? Có cần tôi cõng cậu hay không?"
"Vẫn có thể đi." Cố Thần nhàn nhạt đáp một tiếng.
Phản ứng của cậu ngược lại là làm cho mọi người có chút bất ngờ.
Hoàng Kỳ vẫn chờ cậu đến liều mạng, mà Khúc Hựu Tường cùng Sở Nặc đã chuẩn bị xong, ngay cả lời thuyết phục cùng giải thích đều nghĩ xong, nhưng không ngờ cậu dĩ nhiên có thể bình tĩnh như vậy, bình tĩnh khiến người khác bất an.
"Tốt lắm, chúng ta đi thôi." Khúc Hựu Tường nói xong, cùng Sở Nặc đồng thời đỡ Cố Thần đi ra ngoài.
Vừa ra đến trước cửa, lạnh lùng liếc Hoàng Kỳ liếc một cái, " Cậu xác thực phải nói xin lỗi, hướng Cố Thần xin lỗi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC