Chương 107 - 108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

107.

Đợi lúc hai người Vong Tiện nhão nhão dính dính xong, lại một lần nữa nhớ đến việc đọc sách đứng đắn này, mới phát hiện người thì ngồi thiền, người thì dưỡng thần, người thì trợn trắng mắt, xem ra đối với tác phong làm việc không đàng hoàng của cái tên Nguỵ Vô Tiện này đã tập mãi thành rất quen rồi.

Ôn Tình – người cuối cùng tham gia vào nơi này, đang cùng Ôn Ninh mỗi người dỗ một đứa nhỏ, ý đồ cho bọn chúng yên tĩnh một chút hoặc là ngủ tiếp một giấc, dù sao có họ Nguỵ này ở đây, còn không biết phải chậm trễ bao lâu nữa đâu.

Tiểu a Uyển và tiểu Cảnh Nghi: Ngủ gì mà ngủ, dậy nào ~

Ôn Tình: ......

Nói xem, thúc phụ đại nhân, ngài còn nhớ tiểu Cảnh Nghi là họ Lam không?

Thúc phục đại nhân: Nói cái gì? Lão phu nghe không rõ.

Nguỵ Vô Tiện: .....

[.... Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên im tiếng, nói "Suỵt!". Hắn nghe ngóng một lát, kéo Lam Vong Cơ, đến sau một lùm cây. Lam Vong Cơ .... Theo tầm mắt hắn nhìn lại, thì thấy hai bóng người một trắng một tím, một trước một sau chậm rãi từ xa xa bước tới .... Lam Vong Cơ nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của hắn, thấp giọng nói: "Ngươi và Kim Tử Hiên có xích mích gì".

Nguỵ Vô Tiện hừ một tiếng. Nếu muốn hỏi Nguỵ Vô Tiện vì sao chán ghét Kim Tử Hiên như vậy, thì đó thật sự là một câu chuyện có nguồn gốc từ lâu.]

Nguỵ Vô Tiện ở đây cũng hừ một tiếng, đó thật đúng là một câu chuyện có nguồn gốc từ rất lâu!

Kim Tử Hiên lúc này vẫn đang bảo vệ vị hôn thê của mình đằng sau nghe vậy, cánh tay cứng đờ một lát, sắc mặt cũng trở nên càng lúc càng mất tự nhiên hơn.

Không vì nguyên nhân gì khác, chỉ vì mỗi lần y và Nguỵ Vô Tiện xích mích, đều chỉ có một nguyên do, chính là sư tỷ của Nguỵ Vô Tiện, hiện giờ là giai nhân ở bên cạnh mình – Giang Yếm Ly.

Nguỵ Vô Tiện còn nhân cơ hội đáp trả bằng một ánh mắt xem thường, sau đó gom hết sức lực, dốc lòng muốn đem 'hành vi phạm tội' của Kim Tử Hiên thông cáo thiên hạ.

[.... Năm đó trận đại náo của Nguỵ Vô Tiện ở Vân Thâm Bất Tri Xứ khiến cho việc hôn nhân thất bại .... Hắn xin lỗi Giang Yếm Ly, Giang Yếm Ly cũng không nói gì .... Nhưng sau đó mới biết được, lúc ấy trong lòng Giang Yếm Ly, hẳn là rất khổ sở.

Giữa giai đoạn Xạ Nhật Chi Chinh, Vân Mộng Giang thị từng đến vùng Lang Tà, chi viện cho Lan Lăng Kim thị .... Giang Yếm Ly cùng bọn hắn ra chiến trường .... Giang Yếm Ly lo lắng cho hai đệ đệ kén ăn sẽ ăn không ngon .... Âm thầm làm thêm hai phần canh cho Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng. Nhưng có phần thứ ba, đưa cho Kim Tử Hiên lúc ấy cũng ở Lang Tà. Kim Tử Hiên ... rất thích chén canh đó, cũng muốn cảm tạ phần tâm ý này, nhưng Giang Yếm Ly vẫn luôn không để tên lại .... Một nữ tu cấp thấp khác .... Lúc Giang Yếm Ly đưa canh xong rời đi cố tình để Kim Tử Hiên nhìn thấy bóng dáng của mình .... Lời nói mơ hồ phủ nhận, nghe ra giống như nàng ta làm nhưng nàng ta không muốn Kim Tử Hiên nhìn thấu một mảnh khổ tâm của mình. Vì thế, Kim Tử Hiên ... trong hành động bắt đầu thêm phần coi trọng nữ tu này .... Như thế một thời gian dài, Giang Yếm Ly ... sau khi đưa canh xong, thì bị Kim Tử Hiên tạm quay về lấy lá thư vô tình bắt gặp .... Giang Yếm Ly vốn không dám nói, nhưng nghe giọng điệu y càng hỏi càng hoài nghi, đành phải thấp thỏm mà nói ra sự thật. Nhưng mà, cái lý do này đã có người sử dụng. Lần này Kim Tử Hiên ... liền "vạch trần" Giang Yếm Ly "nói dối" ngay tại chỗ. Giang Yếm Ly trăm triệu lần không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy .... Giải thích vài câu, càng giải thích trái tim càng nguội lạnh .... Kim Tử Hiên trước nay đều không hiểu nàng, cũng không nghĩ tới phải đi tìm hiểu nàng. Cho nên y càng sẽ không tin tưởng nàng.

Sau khi bị y nói vài câu, Giang Yếm Ly đứng tại chỗ bỗng nhiên khóc oà lên. Lúc Nguỵ Vô Tiện trở về vừa vặn nhìn thấy cảnh này .... Cả người Nguỵ Vô Tiện đều luống cuống, khi hỏi tới thì Giang Yếm Ly khóc đến nỗi không nói rõ được gì, hắn lại nhìn thấy Kim Tử Hiên đang sửng sốt đứng bên cạnh, giận tím mặt .... Một cước đá tới rồi cùng đánh nhau với Kim Tử Hiên .... Hắn biết rõ ngọn nguồn mọi việc, càng là giận không kềm chế nổi, vừa nói rằng một ngày nào đó sẽ để Kim Tử Hiên chết trong tay mình, vừa gọi người kêu nữ tu kia tới. Một phen đối chất, tra ra được manh mối vụ việc, cả người Kim Tử Hiên cứng đờ. Nguỵ Vô Tiện lại mắng y ..... đánh y cũng không đánh trả. Nếu không phải sau đó Giang Yếm Ly kéo tay hắn lại, Giang Trừng và Kim Quang Thiện cũng trở về kéo Nguỵ Vô Tiện ra, thì chỉ sợ Kim Tử Hiên cho đến hôm nay cũng đừng hòng tham gia cuộc đi săn Bách Phượng Sơn.

Sau đó, Giang Yếm Ly ... chẳng những không bao giờ đưa canh cho Kim Tử Hiên nữa, mà ngay cả con mắt cũng không thèm nhìn y .... Ngược lại Kim Tử Hiên, không biết là trong lòng xấu hổ hay bị Kim phu nhân mắng dữ dội, mà sau Xạ Nhật Chi Chinh dần dần hỏi thăm Giang Yếm Ly càng lúc càng nhiều.]

Nguỵ Vô Tiện càng đọc, cơn tức giận kềm nén trong giọng nói càng gia tăng; Kim Tử Hiên mỗi lần nghe xong một câu, thì hổ thẹn trong lòng càng thêm một phần.

Đợi đến khi đọc xong đoạn này, cho dù việc này đã qua lâu rồi, nhưng chỉ cần nhớ lại dáng vẻ sư tỷ khóc oà, là Nguỵ Vô Tiện vẫn cứ nổi giận lôi đình, nhưng ngại sư tỷ, giờ phút này cũng chỉ có thể hung dữ trừng mắt với Kim Tử Hiên.

Giang Trừng cũng tức giận như lửa, mặt đen như mực, nhưng a tỷ cố tình thích thì làm sao bây giờ.

Kim Tử Hiên thề, y từ nhỏ đến lớn, cũng chưa từng có lần nào hối hận phiền não như bây giờ, hận không thể động thủ đánh chính mình lúc đó một trận vì đã đưa ra phỏng đoán ác ý, nói ra những lời tàn nhẫn, ngay cả gương mặt xưa nay cao ngạo cũng âm thầm cúi thấp xuống.

Cặp mắt kia của Nhiếp Hoài Tang trực tiếp qụeo vòng qua Kim Tử Hiên, nói với Giang Yếm Ly ở phía sau y: "Giang tỷ tỷ, tỷ thật sự không định đổi vị hôn phu sao? Ngoại trừ đại ca của ta, Hi Thần ca ca cũng rất tuyệt vời, tướng mạo gia thế tính tình đều không thể bắt bẻ, quan trọng là, hoàn toàn sẽ không có khả năng vu oan người khác, làm cô nương người ta khóc lóc".

Nhiếp Minh Quyết: Hi Thần tốt như vậy, kêu hắn làm đại ca ngươi nhé?

Lam Hi Thần: Lời khen ngợi của Hoài Tang, có thể đừng nói vào lúc này được không?

Kim Tử Hiên vừa nghe mấy câu xúc phạm này, ngẩng phắt đầu lên, thấy Nguỵ Vô Tiện thế mà còn gật đầu tán đồng, nháy mắt bùng nổ. Cau mày nhìn Nhiếp Hoài Tang một cách hung dữ, sau đó vội vàng chuyển hướng qua Giang Yếm Ly nói: "A Ly, là ... là ta không đúng, nàng đừng tức giận".

Giang Yếm Ly lại là bị mấy người này chọc ghẹo đến nỗi hơi buồn cười, đến khi lời xin lỗi có chút nôn nóng của Kim Tử Hiên lại lọt vào tai một lần nữa, thì mém chút không nhịn được. "Tử Hiên, chàng không phải đã nói xin lỗi rồi hay sao, hơn nữa, Nhiếp Nhị công tử chỉ đùa giỡn mà thôi".

Nguỵ Vô Tiện hừ nói: "Ai nói giỡn với y". Sư tỷ hắn xứng đáng với người tốt nhất trên thế giới, nếu không phải do mảnh tình si kia gửi gắm nhầm, thì họ Kim chắc chắn ngồi chơi xơi nước ở nơi nào đó rồi.

Giang Yếm Ly mỉm cười ngọt ngào với Nhiếp Hoài Tang, tự nhiên hào phóng nói: "Nhiếp Nhị công tử đã kết bạn ngang hàng với a Tiện a Trừng, lại gọi một câu 'Giang tỷ tỷ', vậy thì ta mặt dày gọi một tiếng 'Hoài Tang' nha. Hoài Tang, chuyện vui đùa này, nếu tương lai bị hai vị tông chủ phu nhân biết được, Giang tỷ tỷ há chẳng phải không có chỗ dung thân?"

Nhiếp Hoài Tang cũng phát hiện lời nói không ổn, ngay cả chỉ tuỳ tiện bàn luận về chuyện kết hôn của nữ nhi người ta cũng là thật sự thất lễ rồi, vội vàng nói: "Giang tỷ tỷ gọi ta thế nào cũng được, chỉ là nghe nhắc đến hành động của Tử Hiên huynh có sai lầm, đùa giỡn chọc hắn tức chơi một chút thôi, đừng để trong lòng".

Giang Yếm Ly lại mỉm cười tỏ lòng biết ơn, quay đầu lại liền chủ động nắm tay Kim Tử Hiên.

Kim Tử Hiên hiểu rõ chính mình quan tâm sẽ bị loạn, chỉ là dáng vẻ khóc thút thít của a Ly lúc ấy, khắc sâu trong đầu, uỷ khuất mà bất lực, còn đều là bởi vì mình, làm thế nào không sợ hãi chứ?

"A Ly, năm đó vì trưởng bối tự ý nói vài ba câu với người khác nên ta ghét bỏ hôn ước giữa ta và nàng, là ta không đúng, ta ..." Sau khi ngập ngừng hồi lâu, Kim Tử Hiên vẫn chỉ nói: "A Ly, nàng cứ nhìn ta sau này, nếu như có một chút nào phụ bạc nàng, thì đương nhiên mặc cho nàng xử lý".

Giang Yếm Ly mặt hơi ửng đỏ, dịu dàng tươi cười xinh đẹp như mặt trời ấm áp vào ngày đông, lắc lắc đầu, "Tất nhiên là tin chàng".

108.

[Người khác biết việc này, tất nhiên hơn phân nửa đều sẽ nói chỉ là một trận hiểu lầm, làm sáng tỏ rồi thì có gì lớn nữa đâu? Nhưng Nguỵ Vô Tiện tuyệt đối không nghĩ như vậy. Hắn vô cùng chán ghét Kim Tử Hiên – cái tên Kim khổng tước màu mè loè loẹt, công chúa phiên bản nam luôn tự cho là đúng này, chỉ biết nhìn bề ngoài có mắt như mù. Hắn căn bản không tin người ảo tưởng tự đại như Kim Tử Hiên sẽ nhận ra được sai lầm của mình, bỗng dưng quan tâm đến Giang Yếm Ly, quá nửa là bởi vì bị Kim phu nhân thúc giục sốt ruột mắng nhiếc tàn nhẫn mới không tình nguyện mà miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng chán ghét thì chán ghét, vì để Giang Yếm Ly không khó xử, bây giờ Nguỵ Vô Tiện cũng không đành bước ra. Lam Vong Cơ quay đầu nhìn hắn làm như khó hiểu, Nguỵ Vô Tiện lại không rảnh giải thích với y, chỉ để ngón trỏ lên môi tỏ ý im lặng, tiếp tục nhìn bên kia. Tầm nhìn của đôi mắt nhạt màu dừng lại một lát trên đôi môi ướt át căng mọng kia, sau đó mới dời ánh mắt đi.]

Sư tỷ cứ đơn giản như thế bị Kim khổng tước bắt cóc, trong lòng Nguỵ Vô Tiện vẫn luôn tỏ ra nghẹn khuất, ở đây được vui sướng nói ra miệng, ha, mắng thật là sảng khoái.

Giang Trừng cũng cảm thấy rất sảng khoái, chỉ là vẫn thấy may mắn vì Nguỵ Vô Tiện lúc ấy không bất chấp mọi thứ mắng lên như vậy, cho dù thế nào, mặt mũi hai nhà vẫn không thể bỏ qua. Về phần hiện tại, đây bất quá là những điều được ghi lại bởi một tảng đá chưa xác định thật giả ấy mà, tin rằng Kim đại công tử sẽ không nhỏ mọn như thế đâu.

Giang Yếm Ly bất đắc dĩ, vị hôn phu của mình và hai đệ đệ ở chung, đến cái mức phải đặt biệt danh như thế, cũng coi như là một kiểu quan hệ khác phải không?

Kim Tử Hiên có một sợi gân xanh đang nhảy nhót tưng bừng trên thái dương, siết chặt nắm tay, mặc niệm nhiều lần 'em vợ', 'trước đây có lỗi', mới vất vả nhịn được nỗi xúc động kịch liệt muốn đại chiến một trận 300 hiệp với họ Nguỵ.

Kim Tử Hiên lại một lần nữa ôm đầy một bụng tức tối, trước hết dịu dàng ngọt ngào nói với Giang Yếm Ly: "A Ly, khi đó thật sự không phải mẫu thân ép buộc ta đi". Sau khi nhận được nụ cười và cái gật đầu của tức phụ, lại lập tức chuyển hướng sang Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng, trầm giọng nói: "Rốt cuộc như thế nào, các ngươi mới có thể bỏ qua tất cả những chuyện lúc trước?"

Ngay cả lúc này, Nguỵ Vô Tiện cũng không muốn nhìn y, nhưng dù sao vẫn phải để ý đến mặt mũi sư tỷ, nghiêm mặt nói: "Chẳng thế nào cả, nếu ngươi có thể giữ được lời thề hứa, thì đây là lần cuối cùng ta nói năng lỗ mãng với Kim công tử ngươi; nhưng nếu không phải, vậy thì không chỉ đơn giản mắng vài câu là có thể kết thúc đâu".

Kim Tử Hiên nghiến răng, nhận lấy lời khuyên nhủ chân thành có thể sánh ngang với lời đe doạ này, kiên định trả lời: "SẼ KHÔNG!"

Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng liếc nhìn nhau, hai người đối với hôn sự của Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên âm thầm đạt được sự nhất trí.

Nói chính sự xong, Nguỵ Vô Tiện lại nhịn không được bắt đầu trêu ghẹo 'việc riêng' của mình. Hắn giơ ngón tay dài chọc chọc vào cánh tay bên cạnh, chế giễu nói: "Hàm Quang Quân, ta lúc ấy là đang nghiêm túc tức giận đó, ngươi không cùng kẻ địch với ta thì thôi đi, sao suy nghĩ còn có thể không đứng đắn như vậy chứ?"

Lúc hắn không biết, thế mà ánh mắt lại một lần nữa chăm chú lưu luyến trên môi hắn, có lá gan dùng đôi mắt chiếm tiện nghi, tại sao không có can đảm hôn thêm lần nữa?

Lam Vong Cơ: "....."

Lam Hi Thần: "....." Không thể tưởng tượng có một ngày, cái từ 'không đứng đắn' còn có thể dùng lên người Vong Cơ.

[Kim Tử Hiên phía bên kia vạch bụi cỏ ra, xuất hiện xác một con quái xà to lớn, cúi người một lát, nói: "Đã chết". Giang Yếm Ly gật gật đầu.

Kim Tử Hiên nói: "Lượng nhân xà". Giang Yếm Ly nói: "Cái gì?"

Kim Tử Hiên nói: "Một yêu thú từ vùng Nam Man truyền tới. Chẳng qua khi gặp người thì dựng thẳng lên, sau đó muốn so xem ai cao hơn, nếu cao hơn con người thì sẽ nuốt lấy người đó. Chẳng có gì, chỉ doạ người thôi."

Giang Yếm Ly làm như không rõ tại sao y bỗng nhiên giảng giải mấy thứ này cho mình, theo lý thuyết, lúc này hẳn phải nói vài câu hợp cảnh như là "Kim công tử bác học đa tài", "Kim công tử bình tĩnh trấn định", nhưng mà, những lời vừa rồi của y là kiến thức cực kỳ cơ bản, hoàn toàn không biết nên nói gì, loại câu nịnh hót vừa nghe là biết dối trá vô cùng trái lương tâm này, chỉ sợ chỉ có Kim Quang Dao mới có thể mặt dày nói ra, Giang Yếm Ly chỉ đành gật gật đầu.]

Lần này có thể đứng cùng với họ Nguỵ, Tiết Dương cười lạnh, ngay cả cái tên 'Thành Mỹ' mắc ói kia cũng có thể nói ra được, thì có lời gì mà tên lùn đó không nói ra được?

Kim Quang Dao một khắc trước còn âm thầm chúc may mắn thay cho huynh trưởng Tử Hiên, bây giờ cạn lời, hắn thế này có được tính là 'Người ngồi dưới đất, nồi từ trên trời rơi xuống' không? Nói thật, nếu ghen tị với sự thông minh khéo léo thông tình đạt lý giỏi giao tiếp của hắn thì nói thẳng, bản thân hắn thật sự một chút cũng không XẤU HỔ.

Nhiếp Minh Quyết: A ~

Nguỵ Vô Tiện: "Như vậy xem ra, hai huynh đệ họ Kim các ngươi đây vẫn rất là xứng đôi phải không". Một người có thể gây căng thẳng trong cuộc trò chuyện, người kia thì giỏi diễn vai hoà nhã, không vấn đề gì.

Kim Tử Hiên: "....." Đây là lời nói hay ho gì vậy?

Kim Quang Dao: "....." Thôi được, ta coi như lời khen là được rồi.

[.... Kế tiếp chính là một trận trầm mặc .... Sau một lúc lâu, Kim Tử Hiên rốt cuộc dẫn Giang Yếm Ly trở về. Nhưng y còn vừa đi vừa nói: "Con Lượng nhân xà này ... hẳn là biến chủng, ngươi bình thường khó có thể đối phó, người bình thường bắn không xuyên qua được lớp vẩy cứng này". Dừng một chút, y lại dùng giọng điệu làm như bâng quơ nói: "Nhưng cũng chẳng là cái gì. Lần này các con mồi mà bách gia săn bắn đều chẳng ra gì, căn bản không làm bị thương được người Lan Lăng Kim thị chúng ta".

Nghe được hai câu cuối cùng, cái vẻ kiêu căng ngạo mạn kia lại nổi lên, Nguỵ Vô Tiện trong lòng khó chịu, lại thấy Lam Vong Cơ mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Kim Tử Hiên. Nguỵ Vô Tiện hơi cảm thấy kỳ quái, theo ánh mắt y nhìn qua, nhất thời nghẹn lời, thầm nghĩ: "Thằng nhãi Kim Tử Hiên này từ lúc nào lại đi cùng tay cùng chân nhỉ?!"]

Cùng tay cùng chân?! Kim Tử Hiên lập tức luống cuống, lúc ấy, mình vẫn luôn đang đấu tranh tư tưởng ở trong đầu, nghĩ a Ly rốt cuộc là đã tha thứ cho chuyện hoang đường lúc trước, hay trái tim vẫn hoàn toàn nguội lạnh không quan tâm? Cơ hội ở riêng với nhau như vậy, hẳn là nên thành khẩn xin lỗi một lần, hay là mượn cơ hội thổ lộ luôn? Đã tới khu vực săn bắn rồi, chắc là bằng lòng cho y một cơ hội sửa đổi đúng không? Hay là chỉ vì không thể gạt bỏ được thể diện lời mời của mẫu thân?

Toàn bộ suy nghĩ rối loạn thành một nồi hồ nhão, làm gì còn có thể chú ý tới lại có sự cố mất mặt như vậy!

Cho nên, a Ly lúc đó có lẽ không nhìn thấy đâu ha? Chắc chắn là không chú ý tới đúng không?

Giang Yếm Ly che miệng, khẽ cưỡi trêu chọc, nhỏ giọng nói: "Tử Hiên đừng tức giận, ta lúc ấy rất cố gắng nhịn xuống để không cười".

"....." Kim Tử Hiên sắc mặt ửng đỏ, ho nhẹ một tiếng, "Biểu hiện khẩn trương đó của ta trước mặt người trong lòng là bình thường, phải biết rằng, người có da mặt dày giống Nguỵ Vô Tiện ở trên đời này, thật sự không có mấy người!". Ừm, a Ly đúng là thấu hiểu lòng người.

Nguỵ Vô Tiện: "Kim khổng tước ngươi là muốn đánh nhau sao, ta nói cho ngươi biết, Tị Trần của Lam Trạm chắc chắn sẵn sàng phục vụ bất kỳ lúc nào!"

Lam Vong Cơ: "....." do Nguỵ Anh định đoạt.

Giang Trừng: "....." A, đánh chết CẢ! HAI! LUÔN! ĐI!

Giang Yếm Ly: "....." Tại sao có ảo giác rằng Tử Hiên và a Tiện sớm muộn gì cũng sẽ lại đánh nhau một trận vậy?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net