Chương 112 - 113

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

112.

[Đúng vào lúc này, hai luồng kiếm quang bay tới, lại là Kim Quang Dao và Lam Hi Thần tới. Lam Vong Cơ nói: "Huynh trưởng". Lam Hi Thần ngạc nhiên nói: "Vong Cơ, ngươi tại sao cũng ở đây?"

Kim Quang Dao thì nói: "Chư vị, bên đây lại là có tình huống gì?"

Hắn vừa tới, lửa giận nghẹn ở trong lòng hai người đều trong phút chốc tìm được đối tượng để phát tiết .... Kim phu nhân mắng "Ngươi còn cười! Xảy ra chuyện lớn như vậy ngươi làm thế nào còn không biết xấu hổ mà cười! Đây chính là đại hội săn bắn do ngươi xử lý đó, đồ vô dụng!"

.... Kim Quang Dao không nói, Kim Tử Huân nói: "Một phần ba con mồi của toàn bộ khu vực săn bắn Bách Phượng Sơn đã không còn, hơn 5000 người còn lại săn thứ gì?!" Gã nhân cơ hội  lừa gạt để thoát khỏi việc xin lỗi Nguỵ Vô Tiện, còn muốn mắng tiếp, Lam Hi Thần lại nói: "Liễm Phương Tôn đã ra tay sắp xếp mở rộng phạm vi khu vực săn bắn, xin chư vị tạm thời đừng nóng nảy".

Trạch Vu Quân lên tiếng Kim Tử Huân tự biết nói nữa không ổn, cũng không tiện lại phát hoả với Kim Quang Dao, ném cung tên xuống đất, cười lạnh nói: "Lần đi săn này quả thực là một trò khôi hài! Thôi, không tham gia cũng thế, ta rút lui".

Kim Quang Dao sửng sốt, nói: "Tử Huân, lập tức sẽ sắp xếp xong, nhiều nhất đợi thêm nửa canh giờ ...."

Diêu tông chủ cũng nói: "Kim công tử, không cần phải thế mà!" Kim Tử Huân nói: "Săn bắn đã không còn chút công bằng nào, còn chờ cái gì mà chờ? Xin thứ lỗi không thể phụng bồi!". Dứt lời liền muốn dẫn tu sĩ thủ hạ ngự kiếm rời đi, Kim Quang Dao vội vàng đi tới khuyên nhủ, vài người ồn ào muốn đi cùng Kim Tử Huân .... Lập tức hỗn loạn thành một nùi.]

Xí, một đám bắt nạt kẻ yếu.

Nguỵ Vô Tiện trong lòng liên tục mắng những kẻ này là chó, cắn người không được thì kêu gào điên cuồng, khiến người ta vô cùng ghê tởm. Đến khi mắng mấy lần rồi lại vội vàng phi phi vài tiếng, bọn hắn còn lâu mới có mấy con chó đáng sợ như thế!!

Nguỵ Vô Tiện vỗ ngực mấy cái, chính mình vậy mà lại bất giác mắng mấy lần bằng cái gì kia, thật là doạ chết người. Đều là lỗi của đám người này, đặc biệt là tên Kim Tử Huân!

Nhiếp Hoài Tang nói: "Cho nên sau đó, Kim Tử Huân kia cũng không xin lỗi Nguỵ huynh sao?"

Nguỵ Vô Tiện khinh thường, "Thôi bỏ đi, còn có thể bắt loại người này xin lỗi sao? Ta không tin người vô sỉ như thế có thể có vài phần thật lòng xin lỗi, khỏi làm bẩn lỗ tai ta".

Nhiếp Hoài Tang mắng trong bụng, nội dung mới đọc vừa rồi, lúc ấy ngươi không phải là nghĩ như vậy nha, nếu không phải có Giang tỷ tỷ ở đó, sợ là đã đánh nhau với mấy người đó đến đổ máu. Bất quá, cũng chỉ nghĩ vậy thôi, dù sao hiện giờ Nguỵ Vô Tiện xem ra đã ôn hoà hơn lúc ở Bách Phượng Sơn nhiều, nhưng tóm lại ngươi vẫn là cái người kia sao.

Nhiếp Hoài Tang chỉ là nghĩ nghĩ, nhưng bản thân Nguỵ Vô Tiện ngược lại nhếch khoé miệng lên, nói với Kim Quang Dao: "Liễm Phương Tôn, Kim Tử Huân kia trước mặt người khác đối xử với ngươi như vậy, tại sao ngươi chưa bày vài thứ ngáng chân hắn vậy? Có muốn hai ta liên thủ không, cho hắn một bài học thấy máu?"

Kim Quang Dao cũng không mắc mưu, "Tử Huân cũng là con cháu dòng chính, chướng mắt với một đứa con riêng nửa chừng vào nhà như ta là rất bình thường, trên Kim Lân Đài nhiều người giống như thế, nếu mỗi người đều phải sắp đặt để ngáng chân, chỉ sợ ta sẽ bận đến mức xoay mòng mòng". Chẳng qua quân tử báo thù mười năm chưa muộn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ trả lại đầy đủ mà thôi. "Liên thủ càng là nói đùa, Nguỵ tiên sinh muốn giết ai, làm gì còn cần phải liên thủ chứ?"

Nguỵ Vô Tiện thầm mắng Kim Quang Dao này thâm hiểm, một chút cũng không mắc mưu không nói, lại còn chỉ vài câu ngắn ngủi đã đưa từ 'bài học' nâng lên đến mức 'giết người' rồi, mồm mép thật sự không phải trơn tru bình thường!

Kim Tử Hiên vẫn đang thấp thỏm không thôi vì sự kiện sắp tới: Hai người các ngươi, có phải coi ta không tồn tại hay không??

[Giang Yếm Ly lắc lắc đầu, nói với Kim phu nhân: "Kim phu nhân, gây cho ngài thêm phiền toái".

Kim phu nhân xua tay nói "Ngươi với dì mà nói thêm phiền toái cái gì, ngươi muốn mắng tiểu tử ngốc Tử Huân kia thì cứ việc mắng, ta mặc kệ nó. Nếu vẫn chưa hết giận thì ta giúp con đánh nó". Giang Yếm Ly nói: "Không cần không cần .... Vậy, con đi về trước".

Kim phu nhân vội nói: "Ta kêu Tử Hiên đến đưa chúng ta về" .... Giang Yếm Ly thấp giọng nói: ".... Con có lời muốn nói với a Tiện, hắn đưa con trở về được rồi". Đuôi mày Kim phu nhân nhướng lên, đánh giá Nguỵ Vô Tiện vài lần, ánh mắt hơi mang vẻ cảnh giác ....

Giang Yếm Ly nói: "A Tiện là đệ đệ của con". Kim phu nhân nói: "A Ly, nhưng con ngàn vạn lần đừng nóng giận nha. Con nói với ta thằng nhóc chết tiệt vừa cứng đầu vừa thối tha này lại làm chuyện ngu xuẩn gì, ta kêu nó nhận tội với con".

Giang Yếm Ly lắc đầu nói: "Thật sự không cần. Kim phu nhân. Đừng miễn cưỡng y". ... Nguỵ Vô Tiện gật đầu: "Xin lỗi không hầu được, Kim phu nhân". Hắn và Giang Yếm Ly khom lưng chào một hồi, xoay người định rời đi, Kim phu nhân liều mạng kéo tay Giang Yếm Ly không cho nàng đi, đang giữa lúc lôi lôi kéo kéo, bỗng nhiên Kim Tử Hiên chạy vội tới, la lớn: "Giang cô nương!!"

Nguỵ Vô Tiện làm bộ không nghe thấy, kéo Giang Yếm Ly nói: "Sư tỷ đi nhanh".

Kim Tử Hiên lại hô: "Không phải Giang cô nương!!!". Lần này bất kể thế nào cũng không thể giả bộ không nghe được, Nguỵ Vô Tiện đành phải cùng Giang Yếm Ly quay đầu lại. Ngay cả đám người Kim Tử Huân ồn ào bên kia cũng bị thu hút sự chú ý lại đây .... Kim Tử Hiên vọt lên vài bước, làm như muốn đuổi theo nhưng rồi dừng lại ... Thở hổn hển mới hơi, trán nổi đầy gân xanh.

Sau một lúc lâu, y đột nhiên hét lớn: "Không phải Giang cô nương! Không phải mẫu thân của ta! Không miễn cưỡng, ta không miễn cưỡng một chút nào!!" Nghẹn một lát, y lại gào lên: "Là ta! Là bản thân ta! Là ta muốn nàng tới!!!"

Giang Yếm Ly: "....."

Nguỵ Vô Tiện: "....."

Kim phu nhân: "....."

Kim Tử Huân: "....."

Rống xong mấy câu này, gương mặt trắng nõn của Kim Tử Hiên trong nháy mắt biến thành màu đỏ tươi gần như muốn nhỏ máu. Y thất tha thất thểu lùi về sau vài bước vịn vào một thân cây mới đứng vững, ngẩng đầu thì thấy ngây ngẩn cả người, giống như là mới phát hiện ra nơi này còn có rất nhiều người ..... Dại ra một hồi thật lâu, đột nhiên phản ứng lại, la lên một tiếng, cất bước chạy như điên.]

Tuy rằng đoạn này là do mình đọc ra, nhưng Nguỵ Vô Tiện cảm thấy, cái bộ dạng hoảng hốt lúc ấy của Kim Tử Hiên, bị hắn đọc ra rất là sống động trước mắt, bất quá vì mặt mũi của sư tỷ nên không cười ra tiếng thôi, nắm tay thành quyền nhưng rồi nhịn không được đấm xuống đất mấy cái, rốt cuộc đã kềm được vài cơn muốn cười như điên của mình.

Những người khác cũng bị đưa vào tình trạng giống vậy, sắc mặt biến hoá nhiều lần, nhưng vẫn liều mạng kềm chế.

Kỳ thật, nếu chỉ là bày tỏ nỗi lòng, cho dù là ở nơi đông người, thì sau này cũng sẽ chỉ lưu truyền giai thoại phu thê tình thâm, nhưng mà, ai lại thổ lộ như vị Kim công tử này, biểu hiện không rõ ràng, nói thì chẳng đâu vào đâu, cuối cùng người vây xem còn chưa có phản ứng gì, đương sự trái lại đã la lên một tiếng rồi bỏ chạy như điên.

Thật sự, không cười không được cho nên giả bộ thờ ơ.

Nhưng mà, vẫn là kềm chế thôi, dù sao lúc này Kim công tử cũng đỏ bừng mặt mày rồi, vẻ mặt hốt hoảng, bộ dạng như thể ngay sau đó có thể tìm ra phương hướng rồi lại bỏ chạy như điên lần nữa.

Mọi người thật là quá coi thường Kim thiếu tông chủ rồi, đã là người từng có một lần kinh nghiệm, trước lạ sau quen, làm sao có thể nhiều lần lâm trận bỏ chạy vô dụng như thế được.

Chỉ thấy Kim Tử Hiên cố chống đỡ một gương mặt 'đẹp trai' giống như được vẽ bằng son, còn lớn mật nâng đôi tay trắng trẻo mềm mại của Giang Yếm Ly lên, 'thâm tình chân thành' nói: "Khụ ..... A Ly, lúc ấy .... lúc ấy ta chỉ là cảm thấy, không thể để cho nàng đi mất, bằng không ..... Sau đó, đầu óc mờ mịt đi, chỉ biết hét lên một tiếng, không ... không phải cố ý muốn chạy".

Giang Yếm Ly mỉm cười, "Ta biết".

"....." Kim Tử Hiên: "Biết thì tốt".

Giang Trừng mắt cá chết: Bỏ móng sói ra!!

"Ha ha ha ha ha ~" Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc vẫn là không nhịn xuống được, sau khi bấu vào đùi Lam Vong Cơ mấy cái cuối cùng vẫn phá lên cười như điên, "Sau này cháu trai lớn của ta sẽ chỉ vào cái truyện cười này để lớn lên ha ha ha ~"

Lam Vong Cơ: "......"

"Phụt~" Nhiếp Hoài Tang hơi uyển chuyển một chút, dùng quạt che mặt, lúc này mới bật cười theo.

"Khụ khụ".

Mấy người khác tương đối có lòng tốt, giả bộ ho khan một trận, vẫn là cố đè nén cảm xúc khác thường xuống.

Kim Tử Hiên: "......"

Kim Tử Hiên chống đỡ gương mặt đỏ như đít khỉ trừng mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện, y và người này tương lai thật sự có thể chung sống hoà bình sao?

Ha ha, chuyện không tồn tại.

Kim thiếu tông chủ liên tiếp ở thế yếu sau nhiều lần đối đầu, đang âm thầm bày xuống đất một gian hàng đầy các cuốn sách lớn nhỏ, vội vàng vẽ ra mấy chục đến mấy trăm phương án khả thi nhằm ngăn cách con của mình với họ Nguỵ trong tương lai, đương nhiên nuôi chó sói trên Kim Lân Đài chắc chắn là phương án quan trọng nhất trong những phương án quan trọng!

113.

[Sau một hồi im lặng, Kim phu nhân giận dữ, nói: "Cái tên ngu xuẩn này! Ngươi chạy cái gì!"

Bà túm lấy Giang Yếm Ly nói: "A Ly chờ lát nữa chúng ta lên khán đài xem săn lại nói chuyện tiếp! Ta đi trước bắt y trở về!" Nói đi là đi, mang theo một đám tu sĩ vội vàng ngự kiếm bay lên, vừa đuổi theo hướng Kim Tử Hiên bỏ chạy vừa kêu. Nguỵ Vô Tiện cũng là trăm triệu lần không nghĩ tới sẽ phát triển thành ra như vậy, ồn ào một hồi như thế, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, nói: "Y làm cái quỷ gì thế! Sư tỷ, chúng ta đi thôi".

Giang Yếm Ly ngẩn ra, gật gật đầu, Nguỵ Vô Tiện vẫy vẫy tay với Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm, đi nha".

Lam Vong Cơ hơi gật đầu, cũng không nói gì, im lặng chăm chú nhìn theo bóng dáng của hắn và Giang Yếm Ly từ từ biến mất vào trong rừng. Bên kia, Kim Quang Dao rốt cuộc cũng ngăn không được đám người Kim Tử Huân, cả đám oán giận không ngừng ngự kiếm rời đi, đám đông tụ tập đen kịt lúc đầu trong nháy mắt giảm đi phân nửa ... Kim Quang Dao quệt mồ hôi trán, cười khổ nói: "Chuyện này thật là ...." Lam Hi Thần vỗ vỗ vai hắn, nói: "Việc hôm nay, không phải lỗi của ngươi".

Kim Quang Dao thở dài, nhíu nhíu mi tâm, nói: "Ta chỉ sợ một canh giờ vẫn chưa làm xong".

Lam Hi Thần nói: "Tại sao?" Kim Quang Dao nói: "Thật ra không riêng vị Nguỵ công tử kia chiếm hết một phần ba con mồi, mà một mình đại ca cũng gần như quét sạch hơn phân nửa các con mồi thuộc yêu loại".

Lam Hi Thần cười nói: "Không hổ là đại ca". Lam Vong Cơ vẫn giống như đang suy nghĩ điều gì đó. Kim Quang Dao đau đầu nói: "Cho nên phạm vi khu vực săn bắn, chỉ sợ phải mở rộng hơn". Lam Hi Thần nói: "Vậy bây giờ chúng ta liền ra tay làm luôn đi".

Kim Quang Dao áy náy nói: "Xin lỗi Nhị ca ca, ngươi tới đây tham gia săn bắn, còn làm phiền ngươi tạm thời ở đây giúp ta". Lam Hi Thần mỉm cười: "Không sao. Vong Cơ, chúng ta đi trước, hay là ngươi cũng tới hỗ trợ?"

Lam Vong Cơ im lặng triệu Tị Trần ra, nói: "Giúp đỡ".]

Đối với Nguỵ Vô Tiện mà nói, truyện cười của thằng nhãi Kim Tử Hiên này có xem bao nhiêu cũng không ngại nhiều, hắn cực kỳ muốn hỏi một chút, Kim ngu xuẩn, sau khi Kim phu nhân bắt ngươi trở về, đã phạt ngươi như thế nào?

Bất quá nhìn nhìn sư tỷ tựa như cố ý cười với hắn đầy ẩn ý, hay là thôi đi, ai biểu sư tỷ che chở cho Kim khổng tước chứ.

Nguỵ Vô Tiện ngược lại nói với Nhiếp Minh Quyết: "Rõ ràng thoạt nhìn đều là chuyện giống nhau, tại sao chỉ đòi phạt ta mà không nói Xích Phong Tôn? Những người đó sao lại mù quáng như vậy cơ chứ?" Cực kỳ hoài nghi những người đó là sợ là quấy rầy đến cây đao của Xích Phong Tôn thì sẽ bị chém thành hai đoạn giống như yêu thú, cho nên hắn mới dính vô cái chuyện vô nghĩa này.

Kim Tử Hiên không bị nhận thêm một lần chế giễu nữa: Mặt trời mọc hướng tây à?

Thật muốn có người dám dùng loại lý do này đến trước mặt y khoa chân múa tay, vậy tốt hơn hết là đến từ đường lấy cái chết để tạ tội. Nhiếp Minh Quyết lười trả lời vấn đề nhàm chán này, chỉ nhắm mắt dưỡng thần không thèm để ý, Nhiếp Hoài Tang lại ngồi không yên, oang oang đáp trả một dây.

"Đại ca của ta là tông chủ!"

"Uy danh của đại ca ta hiển hách!"

"Tu vi của đại ca ta cao thâm, được mọi người kính ngưỡng!"

Ta còn là Di Lăng Lão Tổ thì sao, thanh danh của ta không vang dội sao, tu vi của ta chắc chắn khó lường, được người ta kiêng dè!

Đối diện với Nhiếp Hoài Tang hai mắt sáng rực, trong lòng Nguỵ Vô Tiện dõng dạc phản bác từng câu một, tức giận vỗ vỗ ngực, bổn Lão tổ không chấp nhặt với thanh niên ăn không ngồi rồi khoác lác.

Nguỵ Vô Tiện làm như nghĩ đến cái gì, động tác trên tay dừng lại, híp mắt xoay người hỏi: "Lam Trạm, Trạch Vu Quân đều đã khen ngợi Xích Phong Tôn đó, tại sao ngươi nghe xong lại không khen ta?"

Lam Vong Cơ nghĩ nghĩ, khen ngợi nói: "Không hổ là Nguỵ Anh".

Lam Hi Thần: "....."

Nguỵ Vô Tiện: "....." Hoàn toàn không có cảm giác được khích lệ.

Nhiếp Hoài Tang hoảng sợ: "....." Lời này của Nguỵ huynh ngươi chỉ là ý tứ ngoài mặt đúng không? Chắc hẳn là vậy đi?!

Cho dù hai vị đại Phật này vô tình hữu ý, nhưng hành động như thế thật sự gây ra phiền toái không nhỏ cho Kim Quang Dao - chủ sự cuộc săn bắn. Nếu không phải Nhị ca và Hàm Quang Quân ra tay tương trợ, một mình hắn chỉ sợ không xử lý xong vụ rắc rối kia nhanh như vậy.

Chỉ là, hiện giờ điều hắn càng để ý hơn chính là, Hàm Quang Quân từ sáng sớm đã rất quan tâm Di Lăng Lão Tổ, rốt cuộc đã phát hiện ra cái gì, mới có thể giống như suy nghĩ điều gì đó khi nhìn theo bóng dáng Nguỵ Vô Tiện rời đi? Không đến nỗi sau một vở kịch ồn ào vẫn còn quan tâm đến chuyện nữ nhi tình trường đấy chứ?

Nhiếp Hoài Tang vẫn luôn dành một ít sự chú ý lên người Kim Quang Dao, nhận thấy Kim Quang Dao chú ý đến động tác của hai người Lam, Nguỵ, không rõ nguyên do, sau đó âm thầm đề cao thêm hai phần cảnh giác.

[Đợi sau khi bọn họ ngự kiếm rời đi, trong rừng chỉ còn lại thưa thớt vài người .... Một người từ trong rừng vội vã bước ra, thấy tình hình này sửng sốt. Ngươi mới tới chính là Giang Trừng. Y ở Bách Phượng Sơn nghe thấy mọi người thảo luận về luồng kiếm quang xuất hiện trên trời của Lam Vong Cơ và Kim Tử Hiên, như thể hai người này đã đánh nhau rồi, lo lắng Giang Yếm Ly cũng đang ở bên cạnh Kim Tử Hiên, nên đến xem xét .... Giang Trừng thấy trong mấy người này chỉ có Diêu tông chủ là coi như quen mắt "Diêu tông chủ, mới vừa rồi ở đây đã xảy ra chuyện gì?"

Diêu tông chủ liếc y một cái, ý vị thâm trường nói, "Giang tông chủ, Nguỵ Vô Tiện của quý tông thật sự là một nhân vật nha".

Giang Trừng nhíu nhíu mày, nói: "Có ý gì?" Diêu tông chủ cười ha ha, nói: "Ta cũng không dám có ý gì. Giang tông chủ không cần để lời nói của ta trong lòng".

Giang Trừng đen mặt lại, trong lòng biết không phải là lời hay ho gì, thầm nghĩ đợi lát nữa thế nào cũng phải tìm Nguỵ Vô Tiện tính sổ cho đàng hoàng ... Xoay người liền đi ra khỏi rừng cây. Đi một hồi, loáng thoáng nghe thấy phía sau truyền đến tiếng thảo luận sột sột soạt soạt, làm như sợ bị y nghe thấy, đè xuống rất rất thấp, nhưng y ngũ cảm nhạy bén, vẫn có thể nghe được những lời này rành mạch.

Một vị gia chủ chua ngoa nói: "Lúc này Liên Hoa Ổ quá nổi bật ha, gần như tất cả hung thi và oán linh đều bị triệu đến trận doanh của Vân Mộng Giang thị đúng không. Khẳng định là rất nhiều tu sĩ sẽ nhắm đến nhà đó."

Diêu tông chủ nói: "Có cách nào đâu, ai kêu nhà chúng ta không có Nguỵ Vô Tiện".

"Có Nguỵ Vô Tiện lại không thấy là chuyện tốt gì nha, nhưng ta không muốn trong nhà có một người ngày nào cũng gây chuyện cho ta như vậy".

"Nguỵ Vô Tiện này cũng quá cuồng vọng .... Dù sao sau này chỉ cần có hắn tham gia săn đêm, thì ta sẽ không đi".

Một người cười lạnh nói: "Hừ? Nhắm đến Giang gia á? Không có khả năng, nói trắng ra là, nhắm đến Nguỵ Vô Tiện không phải sao. Xạ Nhật Chi Chinh chẳng phải cũng toàn dựa vào một mình Nguỵ Vô Tiện, thanh danh của Vân Mộng Giang thị mới vang xa hay sao ...."

Cả người Giang Trừng đều âm u.

Phảng phất có thứ gì đó, tạo ra một bóng ma trên mặt và trong lòng y không sao vứt đi được.]

Nguỵ Vô Tiện âm thầm thở dài, thầm nghĩ: Bởi ta nói hôm đó sau khi trở về ngươi đối với ta tại sao lại vô cùng khó chịu, chỉ trích các kiểu, rõ ràng sư tỷ cũng đứng về phía ta, cho dù vung tay đánh nhau với Kim Tử Hiên, cũng không cần phải âm dương quái khí như vậy chứ, hoá ra lại là nghe thấy mấy lời bàn tán chua ngoa này mới trở mặt? Thật đúng là muốn ăn đòn!

Giang Trừng vô duyên vô cớ cảm thấy có vài phần chột dạ, lúc ấy y chỉ là tối mặt xuống một chút, sao có thể bị viết thành như vậy? Cho dù là gia chủ nào, nghe xong lời này ai còn có thể cười được? Nghe thấy Nguỵ Vô Tiện ở bên kia thở dài, Giang Trừng lại chột dạ thêm một chút. Nghĩ lại, cũng thấy chút tâm tư này của mình hơi quá nhỏ mọn, từ nhỏ đến lớn, hắn không vượt qua được Nguỵ Vô Tiện còn ít hay sao? Làm thế nào lần này đã bị người ta châm ngòi mấy phần?

Nguỵ Vô Tiện thấy sắc mặt Giang Trừng lại không tốt, vội vã nói: "Ta nói Giang Trừng, ngươi ra đường là không mang não có phải không, những lời nói âm dương quái khí đó, là thật sự lén thảo luận bị ngươi vô tình nghe được, hay là đặc biệt ở đó nói cho ngươi nghe, cũng không phân biệt được à? Ngươi lớn như thế mà càng sống càng thụt lùi là sao?"

Giang Trừng thẹn quá hoá giận nói: "Ngươi câm miệng, nếu như ngươi không để lại nhược điểm cho người ta nắm, thì ta cmn sao có thể nghe được mấy lời rắm thối này?"

Kim Quang Dao âm thầm lắc đầu, đây không phải là vấn đề phân biệt được hay không phân biệt được, nhược điểm hay không phải nhược điểm, mà là lời nói dối nghe được nhiều, một ngày nào đó sẽ trở thành lời thật.

Đọc đến đây, mọi người đều có thể nhìn ra, giữa đôi sư huynh đệ Vân Mộng này đúng là đã có kẽ hở, nhưng quan hệ giữa hai người thật sự đã kém đến mức phải dùng đến vũ lực, sống chết không tha, là có thật hay không. Chỉ là người trên thế gian này, chuyện trên thế gian này, luôn xảy ra những bất ngờ như thế.

Giang Yếm Ly hồi thần, giữ chặt một người, túm lại một người, "Được rồi, hai người các ngươi, nếu ai còn có ý kiến, trở về quỳ một ngày từ đường rồi đến giáo trường đứng tấn một ngày, nhưng phạt xong là thôi, sau này phải tốt đẹp, biết không?"

Nghe thấy còn phải tới giáo trường đứng tấn, Giang Trừng muốn mặt mũi trong nháy mắt thu lại tính tình, Nguỵ Vô Tiện mắt sáng rực, liên tục kêu: "Được được được, đừng nói một ngày, một tháng cũng được!"

Giang Trừng trừng mắt: Ngươi có ý gì, còn thật sự dám có ý kiến gì đối với ta hay sao?

Lam Vong Cơ: Nguỵ Anh có thể tới Vân Thâm Bất Tri Xứ luyện võ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net