Chương 122

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nguỵ Vô Tiện".

Ôn Tình chợt lên tiếng, "Nếu không phải thật sự cùng đường, ta nhất định sẽ không đi tìm ngươi".

Mọi người: Người canh giữ bên ngoài Liên Hoa Ổ, lại là Ôn Tình sao?

"Năm đó nếu như ta có thể có một chút đường sống, cũng sẽ không đến trước mặt ngươi cầu xin cho Ôn Ninh". Nguỵ Vô Tiện dựa vào trên người Lam Vong Cơ, không biết nhớ tới cái gì, dùng tay trái từ từ rút ra Trần Tình giắt bên hông, vuốt ve thân sáo đen nhánh một hồi, trong mắt tối lại không rõ cảm xúc.

"Công ... công tử, thực xin lỗi". Ôn Ninh đã là hung thi, nhưng tính cách nhút nhát lại không thay đổi chút xíu nào, lúc xin lỗi là ngay cả ngón tay đang bị a Uyển nắm lấy cũng nhịn không được mà cuộn chặt lại.

Lướt qua thân sáo, Nguỵ Vô Tiện vừa đong đưa tua rua đỏ tươi treo trên cây sáo vừa nhìn chăm chú, sau đó giống như thu hết vào mắt thái độ của hai người Ôn Tình Ôn Ninh ở đằng sau, "Hai tỷ đệ các ngươi đây là làm sao, có gì mà xin lỗi ta, lời này không sợ Lam Nhị ca ca nhà ta hiểu lầm hay sao? Tình tỷ, thế này không giống ngươi một chút nào nha". Ngược lại là hắn, nếu như thẩm tra, Kim Tử Huân mới thật sự là người gây ra tai họa mà hắn quan tâm, kêu hắn xử lý như thế nào đây?

Ôn Tình nói: "Ngươi và ta quen biết được bao lâu, thế mà đã biết ta là kiểu người nào sao?"

Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại cười nói: "Ai chứ, còn không phải là lang băm đại danh đỉnh đỉnh sao". Không đợi sắc mặt Ôn Tình đen thui lại, hắn đã vội vàng nói: "Là thần y thần y ... chỉ đùa một chút thôi, có vài sự việc, mặc kệ là công hay tư, hay là về tình về lý, cho dù xảy ra lần nữa, ta vẫn sẽ làm như thế, không oán trách, không hối hận!"

Việc công, về lý? Trên đời này cũng chỉ có ngươi nghĩ như thế.

Ôn Tình giải cứu bàn tay Ôn Ninh ra khỏi móng vuốt của hai đứa nhỏ, không nói lời nào đối với câu nói của Nguỵ Vô Tiện.

"Lam Trạm, tua rua màu đỏ này đẹp không?"

"Đẹp".

"Ta cũng cảm thấy đẹp, nhưng mà hình như có chút đơn điệu, không biết có thể vinh dự mời Hàm Quang Quân giúp đỡ làm lại một cái màu xanh lam để phối không?"

".... Không biết".

"Cái gì, ngay cả làm cái này cũng không biết? Không sao, rảnh ta sẽ dạy ngươi nha!"

"Được".

Mọi người: .... Tình huống đột nhiên chuyển thành cặp phu phu già tán gẫu chuyện nhà thế này, là như thế nào đây?

Lam Hi Thần: Đệ đệ, em dâu, hai người vui là được ~

[Chương 16: Kiệt ngạo

Kim Lân Đài.

Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ sóng vai, chậm rãi đi giữa biển hoa Kim Tinh Tuyết Lãng.

Lam Hi Thần tiện tay phớt qua một đoá hoa Kim Tinh Tuyết Lãng trắng như tuyết nở rộ, động tác nhẹ đến mức ngay cả giọt sương sớm cũng không bị chạm rớt. Hắn nói: "Vong Cơ, trong lòng ngươi là đang có chuyện, sao cứ luôn lo lắng sốt ruột vậy?" Tuy rằng nói là lo lắng sốt ruột, nhưng người ngoài nhìn vào, đại khái không nhìn ra vẻ mặt Lam Vong Cơ có bất kỳ biểu hiện gì khác.

Ánh mắt Lam Vong Cơ nặng nề, lắc lắc đầu. Sau một hồi lâu, y mới khẽ nói: "Huynh trưởng, ta, muốn mang một người trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ". Lam Hi Thần kinh ngạc nói: "Dẫn người về Vân Thâm Bất Tri Xứ?"

Lam Vong Cơ tâm trạng nặng nề gật gật đầu. Dừng một chút, lại nói: "Mang về ... giấu đi".

Lam Hi Thần lập tức mở to hai mắt. Đệ đệ này của hắn, từ sau khi mẫu thân qua đời, tính tình dần dần ngày càng trở nên nặng nề, ngoại trừ ra ngoài săn đêm, thì cả ngày đều nhốt mình trong phòng đọc sách, ngồi thiền, viết chữ, đánh đàn, tu luyện, không thích nói chuyện với bất kỳ ai, cũng chỉ có thể nói với hắn nhiều hơn vài câu. Nhưng, lời nói như vậy, từ trong miệng y thốt ra, cũng là lần đầu tiên.

Lam Hi Thần nói: "Giấu đi?" Lam Vong Cơ nhíu mi lại, nói tiếp: "Nhưng hắn không muốn".]

Đọc đến đây, nhớ tới câu nói ấn tượng sâu sắc 'Lời nói uyển chuyển nghe không hiểu' kia, Lam Hi Thần nâng tay lên đưa về phía Nguỵ Vô Tiện, động tác nóng vội muốn thay đệ đệ giải thích với Nguỵ Vô Tiện một phen, nào ngờ quay mặt sang chính là nhìn thấy Di Lăng Lão Tổ hai mắt toả sáng, vô cùng toả sáng ....

Nguỵ Vô Tiện, vốn đang cho rằng lại đọc đến sự kiện gây ra tội lớn chọc giận đám đông của chính mình trên Kim Lân Đài: .... Không ngờ còn có điều kinh hỉ như vậy ╰(*°▽°*)╯

Mấy câu nói đó, nghe vào trong tai của Di Lăng Lão Tổ có đầu óc ngớ ngẩn, thì chính là 'Ta có người thích', 'Chỉ muốn ở cùng một chỗ để đối đầu với cái người mặc hắc y kia', 'Hắn không để ý tới ta'.

Để ý để ý để ý, chỉ để y đến ngươi, chỉ bằng lòng ở cùng ngươi ~ ?(^?^*)

Lam Vong Cơ cho rằng sẽ không đọc được mấy câu này: ... Ừm, trở về liền có thể giấu đi.

Lam Hi Thần: Đây hẳn là không có hiểu lầm ... đúng không? Khi đó Vong Cơ hiếm khi lo lắng sốt ruột xin huynh trưởng hắn giúp đỡ, tuy rằng đoán được người Lam Vong Cơ muốn mang về là người nào, đáng tiếc người đó không muốn, cũng đành chịu.

Giang Trừng: Ta biết ngay mà, họ Lam không có lòng tốt.

Nhiếp Hoài Tang bị biểu tình kỳ lạ của Nguỵ Vô Tiện làm cho kinh ngạc, "Nguỵ huynh, ngươi một chút cũng không ngại việc ... giấu đi kia hả?" Lúc trước nói đến 'nhốt lại' gì đó, rõ ràng kháng cự vô cùng mà?

Trên mặt Nguỵ Vô Tiện treo một nụ cười thoả mãn đắc ý, "'Nhốt lại' là không cho đi ra ngoài, 'Giấu đi' là không cho phép người ngoài làm hại, là ý muốn bảo vệ ta thật chặt chẽ, khác nhau một trời một vực nha, hơn nữa đây cũng là truyền thống của người Lam gia bọn họ, có gì phải để ý chứ!"

Nhiếp Hoài Tang: ... Thật sự không hiểu có gì khác nhau.

Lam Vong Cơ: .....

Lam Khải Nhân: Gia quy Lam thị điều nào khoản nào viết truyền thống như vậy, ngươi CHỈ RA CHO TA".

Lam Hi Thần: Ta nhanh trí lựa chọn tiếp tục đọc ▼_▼||

[Lúc này, phía trước một trận ồn ào, có người mắng: "Chỗ này là nơi ngươi có thể đi vào sao? Ai cho ngươi đi lung tung!" Một giọng nói trẻ tuổi khác nói: "Thất lễ. Ta ...."

Vừa nghe thấy giọng nói này, Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên. Chỉ thấy bên cạnh bóng râm của bức tường, có hai người đang đứng, người vừa mới quát lớn tiếng là Kim Tử Huân, đi theo phía sau y là mấy tên gia phó và tu sĩ, người còn lại bị quát lớn lại là một nam tử trẻ tuổi mặc bạch y. Nam tử đó thoáng nhìn thấy hai người Lam Hi Thần, sắc mặt chợt trắng bệch, kế tiếp nói cũng không nên lời. Mà đúng lúc Kim Tử Huân lạnh lùng trừng mắt, thì Kim Quang Dao kịp thời xuất hiện giải vây. Hắn nói với nam tử mặc bạch y: "Đường đi trên Kim Lân Đài phức tạp, chẳng trách Tô công tử đi nhầm, ngươi đi theo ta đi".

Kim Tử Huân thấy hắn xuất hiện, hừ một tiếng, vòng qua bọn họ đi mất. Nam tử mặc bạch y kia lại ngẩn người ra, nói: "Ngươi nhận ra ta?" Kim Quang Dao cười nói: "Đương nhiên là nhận ra, vì sao không nhận ra? Trước đó không phải chúng ta đã từng gặp mặt một lần sao? Tô Mẫn Thiện Tô công tử, kiếm pháp của ngươi thật sự tốt đó, lần đi săn trước trên Bách Phượng Sơn ta vẫn luôn suy nghĩ, thanh niên tài tuấn như thế, không đến nhà chúng ta thật là đáng tiếc, sau đó quả thực đã tới nhà chúng ta, làm ta vui mừng quá đỗi. Xin mời, đi bên này?" Người tu kiếm như Tô Thiệp đến nhờ cậy Lan Lăng Kim thị nhiều vô số kể, gã vốn nghĩ rằng không ai nhận ra gã, nào ngờ Kim Quang Dao chỉ từng gặp thoáng qua gã một lần, đã nhớ gã rõ ràng rành mạch, lại còn rất tán thưởng, sắc mặt Tô Thiệp không khỏi thoải mái hẳn, chẳng hề liếc nhìn sang huynh đệ Lam thị, đi theo Kim Quang Dao, làm như sợ bọn họ tiến tới trào phúng hoặc chỉ trỏ.]

Kim Tử Huân thật đúng là nhiều lần lên sân khấu, nhiều lần chọc cho người ta ghét bỏ nha, Nguỵ Vô Tiện chỉ ghi sổ một lần ở trong lòng nhưng không nói ra, cứ lướt qua y. Nhưng ngược lại Tô Thiệp này ....

Mọi người bây giờ mới biết, Tô Thiệp kia thoát ly Lam gia, sau khi tự lập môn hộ đến nhờ cậy Kim Quang Dao, tại sao cam chịu đầu quân dưới trướng Liễm Phương Tôn.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Kiếm pháp tốt?" Điều khiển kiếm xuống nước thì rơi luôn kiếm, nhắm vào Đồ Lục Huyền Vũ thì bắn 'nhầm' làm hắn bị thương, kiếm pháp tốt là như vậy?

Kim Tử Hiên hừ nói: "Thanh niên tài tuấn?" Không có ý báo đáp ơn cứu mạng của Nguỵ Vô Tiện, đối với Cô Tô Lam thị có ơn thầy dạy dỗ thì làm như không thấy, thanh niên tài tuấn tham sống sợ chết, vong ơn phụ nghĩa?

Kim Quang Dao rũ mắt, cuối cùng không kềm được sự trào phúng trong lòng, nói thẳng: "Vật họp theo loài, cấu kết làm chuyện xấu mà, các ngươi đương nhiên là chướng mắt"

Thực lực Tô Thiệp cũng không phải đứng đầu, danh vọng cũng không cao, nhưng cũng có ý chí quyết tâm leo lên cao, cũng có những quan niệm cố chấp thể hiện bản thân như hắn. Một ơn nghĩa tiện tay làm ra, là có thể dễ dàng đơn giản lung lạc được sự trung thành của một người, sẽ hữu dụng vào một lúc nào đó đúng không?

Chỉ là không biết, bọn họ cùng nhau câu kết làm chuyện xấu, sẽ có kết cục gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net