Chương 142

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Chưa tới ba ngày, gần như người trong tất cả thế gia đều biết một tin tức đáng sợ: Nguỵ Vô Tiện – người đào tẩu khỏi Giang gia, đến Di Lăng lập môn hộ, đã luyện ra được hung thi cao cấp nhất từ trước tới nay, hành động nhanh nhẹn, sức lực vô cùng lớn, không sợ bất kỳ thứ gì, ra tay tàn nhẫn, hơn nữa tâm trí hoàn hảo, tinh thần tỉnh táo, trong lúc săn đêm đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!

Mọi người cực kỳ hoảng sợ: Không thể yên ổn rồi! Nguỵ Vô Tiện nhất định sẽ luyện loại hung thi này với quy mô lớn, mưu toan khai tông lập phái, cạnh tranh với các thế gia! Mà rất nhiều thanh niên hăng máu, nhất định sẽ bị kiểu tà đạo ăn xổi ở thì này của hắn hấp dẫn, đua nhau chạy đến nhờ cậy, huyền môn bách gia chính thống lo lắng cho tương lai, tiền đồ một mảnh tăm tối!

Nhưng mà, trên thực tế, sau khi luyện thi thành công, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy tác dụng lớn nhất, chính là từ đó có một cu li chịu thương chịu khó lo vận chuyển tất cả hàng hoá lên núi. Trước kia hắn mang nhiều nhất là một rương hàng hoá, còn bây giờ, một mình Ôn Ninh có thể kéo một xe hàng hoá, thuận tiện thêm cả một tên Nguỵ Vô Tiện ăn ở không ngồi gác chân trên xe.]

Mọi người chưa từng nhìn thấy Ôn Ninh thể hiện uy lực tưởng tượng một chút dáng vẻ hung thi hành động nhanh nhẹn, sức lực vô cùng lớn, ra tay tàn nhẫn, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, rồi nhìn kỹ lại Ôn Ninh ở trước mắt còn bị tiểu Cảnh Nghi của Lam gia coi thành tiểu đồng bọn để chơi đùa, thật sự là cùng một người, không phải, cùng một hung thi đấy hả?

Giang Trừng giơ cánh tay trái còn treo tòn ten lên, đợi y (Ôn Ninh) hoàn toàn hung dữ lên, là các ngươi sẽ biết ngay có phải cùng một hung thi hay không.

Mọi người: Ngoại trừ tâm trí hoàn hảo, tinh thần tỉnh táo ra, chỉ có kể đúng được khả năng kéo xe, thoạt nhìn có vẻ là một người chịu thương chịu khó.

Ôn Tình - chỉ cần đệ đệ tỉnh lại đã rất thoả mãn - tỏ vẻ, chịu thương chịu khó kéo xe thì làm sao, những người khác rảnh rỗi đều đi trồng trọt làm việc đó, đương nhiên hất cái tên Nguỵ Vô Tiện ăn ở không nằm vạ ở trên xe xuống đất thì càng tốt.

Ôn Ninh: .... Hiện giờ sức lực của ta cũng vô cùng lớn.

Tiết Dương nghĩ đến hình ảnh Ôn Ninh thở hổn hà hổn hển kéo một xe hàng hoá lên đỉnh núi cùng với Nguỵ Vô Tiện ở trên xe, rồi đặt mình trở thành Ôn Ninh chịu thương chịu khó, lập tức cả người đều không khoẻ ∑( ° △ °|||)

Nguỵ Vô Tiện hết sức cạn lời đối với cách nghĩ của những kẻ đang khiếp sợ kia, "Hung thi thì làm sao, phần lớn thời gian đều làm việc mà, thỉnh thoảng mới đi săn đêm thôi, sợ hãi như vậy, bọn họ đây là sau lưng ta nói bao nhiêu lời nhảm nhí cơ chứ, bổn lão tổ hoàn toàn không hiếm lạ chuyện khai tông lập phái gì đó, những 'thanh niên hăng máu' ăn xổi ở thì, không chịu tu luyện kia ai muốn thì lấy đi, đừng có chụp mũ lên đầu lão tử được không!"

Hiểu Tinh Trần gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với sư điệt, "Không phải ai cũng truyền đạo được, không phải pháp nào cũng dễ dàng nhận lấy, người tu đạo càng phải nên làm đến nơi đến chốn, lúc nào cũng luyện tâm vấn tâm mới phải, sao có thể ăn xổi ở thì được chứ".

Nguỵ Vô Tiện: "Hiểu sư thúc nói có lý, bất quá ta không phải là không truyền đạo, mà căn bản là không nghĩ đến người kế thừa".

Trước hết không nói đến tu quỷ đạo nguy hiểm như thế nào, tổn hại thân thể tổn hại tâm tính cũng không phải Lam Trạm cứ luôn chọc hắn cho vui, mà chỉ một mình hắn thôi đã bị kiêng dè xa lánh đến mức độ này, thu đệ tử gì đó chính là ngại mình sống quá thoải mái rồi hay sao?

Nhiếp Hoài Tang hỏi: "Chúng ta làm thế nào đến được trước mặt Thiên Thư thạch này?" Không phải nói là vạn người tín ngưỡng ma đạo kéo dài đến đời sau hay sao, kết quả tông sư lập phái ma đạo lại không nghĩ tới chuyện 'truyền đạo' à?

Nguỵ Vô Tiện tuỳ ý nói: "Có lẽ là trước khi ta chết đi có để lại một vài mảnh giấy lộn, khụ, bản thảo này kia chăng?"

Kim Quang Dao, Tiết Dương - hai người đã đọc được những mảnh giấy lộn từng được tranh cướp: ....

[Nhưng căn bản không có ai tin điều này, sau vài màn xuất hiện nổi bật trong mấy lần săn đêm, thế mà có không ít người thật sự ngưỡng mộ danh tiếng tìm đến, hy vọng có thể nhờ cậy "Lão tổ", trở thành đệ tử dưới trướng hắn. Ngọn núi hoang dã vốn vắng vẻ thưa thớt, lại bỗng nhiên khách đến đầy nhà. Nguỵ Vô Tiện thiết lập hung thi tuần tra dưới chân núi đều sẽ không chủ động tấn công, nhiều lắm cũng chỉ hất bay người ta rồi nhe răng rít gào, không có ai bị thương, nhưng người vây chặn dưới chân Loạn Tán Cương lại càng lúc càng nhiều. Có một lần, Nguỵ Vô Tiện từ rất xa nhìn thấy lá cờ ghi "Vô thượng tà tôn Di Lăng Lão Tổ", hắn phụt cả ngụm rượu trái cây ra đầy đất, thật sự chịu không nổi, xuống núi không chút khách khí nhận hết tất cả quà tặng "hiếu kính lão nhân gia hắn", sau đó đổi một con đường lên xuống núi khác.]

"Khụ khụ khụ", nghe được Lam Hi Thần đọc 'Vô thượng tà tôn Di Lăng Lão Tổ', bản thân lão tổ bất ngờ lập tức bị sặc bởi nước miếng của mình, dựa vào người Lam Vong Cơ ho đến kinh thiên động địa, mãi mới đỡ một chút, lọt vào tai là tiếng cười chế giễu của Nhiếp Hoài Tang và Kim Tử Hiên.

Nhiếp Hoài Tang: "Ha ha, Vô thượng tà tôn (kiểu Ma Vương tối cao), đây là lão yêu quái bảy tám chục tuổi nào vậy ha ha ha ~"

Nguỵ - lão yêu quái - Tiện chỉ mới vừa nhược quán nghiến răng nói: "Câm miệng cho ta!" Đám người kia ăn no rửng mỡ, tôn xưng người khác là Xích Phong Tôn, Liễm Phương Tôn, đến phiên hắn là Vô thượng tà tôn cái gì, đặt danh hiệu cho bổn lão tổ, lão tử đã đồng ý chưa?!

Nhưng mà, không ai nghe hắn, chẳng bao lâu, Hiểu Tinh Trần cũng đã rũ tay áo đang cùng nhau cười ha ha ha theo.

Lam Vong Cơ thấy thế, yên lặng đưa hai tay lên che đôi tai của Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện: ......

[Hôm nay, hắn đang dẫn theo cu li đi mua sắm ở một nơi trong thành, bỗng nhiên, ở đầu hẻm thoáng hiện ra một bóng người quen thuộc. Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện ngưng lại, lặng lẽ đi theo. Đi theo bóng người đó, hai người đến một viện tử nho nhỏ. Vừa vào cửa, viện tử đã được đóng lại. Một giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Đi ra ngoài".

Giang Trừng đứng ở phía sau bọn họ. Cửa là y đóng, câu này là nói với Ôn Ninh. Giang Trừng người này rất thù dai, hận thù đối với Kỳ Sơn Ôn thị lan tràn vô cùng vô tận. Hơn nữa trong lúc tỷ đệ Ôn Tình và Ôn Ninh cứu chữa, y đều trong trạng thái hôn mê, căn bản không thể đồng cảm với Nguỵ Vô Tiện giống như bản thân mình cũng bị, bởi vậy đối với Ôn Ninh không hề khách khí, lần trước càng là ra tay tàn nhẫn. Ôn Ninh vừa thấy là y, lập tức cúi đầu đi ra ngoài.

Trong viện tử có một nữ tử đang đứng, mang nón rộng vành có rèm lụa che, mình khoác áo choàng màu đen. Cổ họng Nguỵ Vô Tiện nghèn nghẹn, kêu: ".... Sư tỷ". Nghe thấy tiếng bước chân, nữ tử này xoay người tháo chiếc nón trên đầu xuống, áo choàng cũng cởi ra. Bên dưới lớp áo choàng, lại là một thân hỉ phục đỏ tươi. Giang Yếm Ly mặc bộ hỉ phục đoan trang, trên mặt trang điểm lộng lẫy, tăng thêm vài phần xinh đẹp. Nguỵ Vô Tiện tiến đến gần nàng hai bước, nói: "Sư tỷ ... tỷ đây là?"

Giang Trừng nói: "Đây là cái gì? Ngươi cho rằng sắp gả cho ngươi ha?" Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi câm miệng cho ta".

Giang Yếm Ly dang rộng hai cánh tay, để cho hắn ngắm, sắc mặt ửng đỏ, nói: "A Tiện, ta ... sắp sửa thành thân rồi. Lại đây để ngươi ngắm một chút ..." Hốc mắt Nguỵ Vô Tiện nóng lên, hắn không thể có mặt vào ngày hoàn thành buổi lễ của Giang Yếm Ly, không được nhìn dáng vẻ người thân mặc hỉ phục. Cho nên, Giang Trừng và Giang Yếm Ly đặc biệt lặng lẽ đến Di Lăng này, dẫn hắn vào viện tử, để một mình hắn ngắm, ngày thành thân hôm đó, sư tỷ có dáng vẻ thế nào.]

Kim Tử Hiên vừa mới a dua cười chế giễu Nguỵ Vô Tiện một chặp, giờ ngơ ngác: Xảy ra chuyện gì? Ta không phải là người đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ mặc áo cưới trang điểm lộng lẫy của a Ly sao?

Hắn đã vì toàn bộ tiên môn bách gia không tha thứ, không được xem đại hôn của sư tỷ, nhưng sư tỷ lại mặc hôn phục tới tìm hắn.

Nguỵ Vô Tiện mới hồi nãy còn ôm một bụng hờn dỗi, bây giờ trong lòng ngay lập tức cảm thấy vô cùng được an ủi. Hắn rời khỏi Vân Mộng, thoát ly Giang gia, yên tâm nhất chính là sư tỷ của mình, nhưng không yên tâm nhất, cũng là sư tỷ.

Hắn biết, cho dù mình đi đến nơi nào, biến thành cái dạng gì, nhưng chỉ cần ở trước mặt sư tỷ, hắn lập tức vẫn là Tiện Tiện được cõng lên, có thể quấn lấy đòi ăn canh kia; Hắn cũng biết, ngày hắn rời đi, sư tỷ lo lắng, nhưng cho dù lo lắng thế nào, cũng sẽ hiểu và dung túng cho mọi quyết định và sự tuỳ hứng của hắn.

Sư tỷ, a Tiện biết rồi, sư tỷ gả cho người mình thích rất hạnh phúc.

Hốc mắt Nguỵ Vô Tiện đỏ hoe, liếc mắt nhìn Kim Tử Hiên đang sửng sờ, ta là người nhà mẹ đẻ của sư tỷ, là đại cữu của con trai ngươi, nhìn thấy sư tỷ mặc áo cưới trang điểm trước, không đúng à?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net