Chương 158

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Chương 19: Lòng son

Huyết tẩy Bất Dạ Thiên, Di Lăng Lão Tổ Nguỵ Vô Tiện trong truyền thuyết lấy sức của một người, tàn sát 3000 tu sĩ có mặt vào đêm đại hội tuyên thệ trong một trận chiến đẫm máu. Cũng có lời đồn là hơn 5000 người. Cho dù là 3000 hay 5000, cũng không có gì thay đổi, chính là vào đêm đó, thành Bất Dạ Thiên đổ nát, đã bị Nguỵ Vô Tiện biến thành một địa ngục máu me. Mà hung thủ này dưới tình huống bị tấn công tập thể, vậy mà lại toàn vẹn rút lui, về tới Loạn Tán Cương. Ai cũng không biết hắn rốt cuộc là làm thế nào. Mọi người vì lần này đại thương nguyên khí, cho nên sau ba tháng nghỉ ngơi dưỡng sức cùng nhau định ra kế hoạch, bốn đại thế gia mới thành công bao vây tiêu diệt hang ổ ma quỷ Loạn Tán Cương, đem hai chữ "Tàn sát", trả lại cho dư nghiệt Ôn thị, cùng với Di Lăng Lão Tổ đã phát điên.

Nguỵ Vô Tiện nhìn những tu sĩ phía trước Phục Ma động này. Biểu tình của bọn họ, không khác gì những tu sĩ trong đại hội tuyên thệ đêm đó uống rượu thề phải đem hắn và dư nghiệt Ôn thị nghiền xương thành tro. Có khác biệt chính là đêm đó may mắn người còn sống sót, có rất nhiều con cháu của các tu sĩ đó, mà càng nhiều hơn nữa, vẫn là những kẻ mang niềm tin "Người chính nghĩa" giống những người đó.

Gã tu sĩ trung niên tên Dịch Vi Xuân kia tự nói đã bị hắn chặt đứt chân, không thể không dùng chân giả bằng gỗ, nói: "Nợ máu của 3000 người, ngươi chết muôn lần cũng không thể chuộc lại!"]

Mọi người: Đây là ... lại quay về cuộc bao vây tiêu diệt Loạn Tán Cương lần thứ hai 13 năm sau đó rồi? Những gì xảy ra trước đó, Di Lăng Lão Tổ hiến xá trở về mới vừa được mọi người nhận ra, đã bị hãm hại tiếp? Người đứng sau màn hình như là Tiên đốc của huyền môn – Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao?

"Hứ!" Tiết Dương bĩu môi, vẻ mặt không thú vị, "Ta còn tưởng rằng có thể kể chi tiết cuộc bao vây tiêu diệt Loạn Tán Cương gì đó chứ, kết quả cứ mơ màng hồ đồ như thế đã quay trở lại rồi?"

Lời này vừa ra khỏi miệng, lập tức rước lấy mấy ánh mắt cảnh cáo, nhưng người bị trừng mắt lại là một tên tiểu lưu manh chỉ biết lo cho bản thân, cho dù xấu xa thì có thể xấu xa đến thế nào chứ, Tiết Dương vuốt ve cái thứ ở trên vai tỏ ra không sợ gì cả !

Hiểu Tinh Trần thở dài, hắn ngược lại thấy may mắn vì đoạn đó không được đọc ra, ngoài chuyện sống thọ và chết già ở nhà, có mấy ai có thể đối mặt với chuyện mình chết đi mà không hề có khúc mắc?

Nguỵ Vô Tiện vẫn còn nằm trên người Lam Vong Cơ: Tuy rằng đại khái chắc chắn là bổn lão tổ đã khẳng khái hy sinh, dứt khoát lưu loát tan thành bột mịn, nhưng đến tột cùng là làm thế nào đi đến tình trạng này, bản thân mình lại chẳng biết rõ ràng gì cả nhỉ.

Lam Vong Cơ lại là sửng sốt thất thần, lúc ấy Nguỵ Anh gặp khó khăn nhất, mình ở đâu?

Giang Yếm Ly cúi đầu, một tay nàng nuôi dạy đệ đệ lớn như vậy ... Trưởng tỷ như mình đây vẫn là vô dụng, không thể che chở cho hai đệ đệ.

Nhiếp Hoài Tang hiếm khi nghiêm túc nói: "Tuy nói Nguỵ huynh ngươi tỉnh lại tự nhận ra mình có sai lầm, nhưng những người đó đổ hết mọi hậu quả của vụ Bất Dạ Thiên lên đầu ngươi, thì lại là quá vô liêm sỉ nha. Đó chính là hơn 3000 người bao vây tiêu diệt một người, dõng dạc hùng hồn, tự khoác lác là bảo vệ công lý, không đánh thắng thì thôi, trái lại còn muốn đánh giết người bị bao vây tiêu diệt à? Coi buổi đại hội tuyên thệ rầm rồ hoành tráng ở Bất Dạ Thiên là để ngắm phong cảnh sao?"

Người chết là vĩ đại, kẻ yếu là vô tội.

Từ khi nào, tiêu chuẩn phiến diện như vậy lại trở thành 'pháp bảo' để nhiều người phán xét lung tung đối với những việc quan trọng vậy, hoàn toàn không hỏi 'người chết' tại sao chết, quan điểm của 'kẻ yếu' là như thế nào.

Kim Tử Hiên: Câu nói kia của Nguỵ Vô Tiện như thế nào ấy nhỉ? 'Các ngươi bao vây tấn công ta thì được, ta phản kích thì lại không được' đúng không? Sau này sợ là không thể dùng cụm từ da mặt dày để chỉ họ Nguỵ nữa.

Giang Trừng: Cho nên, chính mình là người 'có công' nhất trong việc định ra kế hoạch này ư?

Kim Quang Dao: Chẳng lẽ chỉ có ta tò mò vụ 'toàn vẹn rút lui' thôi hả?

[Nguỵ Vô Tiện ngắt lời gã: "3000 người? Có mặt ở thành Bất Dạ Thiên đêm đó đúng thật là hơn 3000 tu sĩ, nhưng ở đây vẫn còn thủ lĩnh của mấy đại gia tộc, còn có các danh sĩ giỏi giang của các thế gia, những người này vẫn còn sống, chẳng lẽ ta thật sự có thể giết chết sạch sẽ cả 3000 người hay sao? Ngươi rốt cuộc là quá coi trọng ta, hay là quá khinh thường bọn họ ... Ta cũng không phải muốn cò kè trả giá chuyện này ở đây, mà là ta không muốn chỉ dựa vào một cái miệng của người khác là có thể tuỳ ý tăng tội danh của ta lên gấp bội. Không phải ta làm thì ta không muốn miễn cưỡng gánh lấy".

Mọi người nói: "Không phải ngươi làm? Có cái gì không phải ngươi làm?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ví dụ như Xích Phong Tôn bị ngũ mã phanh thây không phải ta làm, Kim phu nhân tự sát ở Kim Lân Đài cũng không phải do ta ép, các ngươi trên đường đuổi giết lên núi gặp những tẩu thi hung thi kia cũng không phải do ta điều khiển".

Tô Thiệp cười nói: "Di Lăng Lão Tổ, ta chỉ nghe nói ngươi cuồng vọng, nhưng không đoán được ngươi lại khiêm tốn như thế. Nếu không phải ngươi, ta thật đúng là không nghĩ ra được, trên thế gian còn ai có thể khống chế nhiều tẩu thi hung thi như vậy, dồn ép chúng ta đến chật vật không chịu nổi".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Chuyện này có gì mà không nghĩ ra được, chỉ cần có Âm Hổ phù, ai cũng có thể làm được".

Tô Thiệp nói: "Âm Hổ phù không phải là pháp bảo của ngươi sao?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Chuyện này phải hỏi rốt cuộc là ai yêu thích nó đến không nỡ buông tay như vậy. Giống như Ôn Ninh, vài thế gia nào đó rõ ràng là sợ Quỷ tướng quân muốn chết, trong miệng đòi đánh đòi giết, nhưng lại âm thầm lặng lẽ giấu y đi mười mấy năm. Lạ lùng, lúc trước đến tột cùng là ai nói đem y nghiền xương thành tro?"

Tất cả mọi người không tự chủ được nhìn về phía môn sinh Lan Lăng Kim thị ở đó. Dù sao lúc trước người toàn quyền phụ trách việc này, thề thốt sắt son đã thiêu huỷ hai tên cầm đầu dư nghiệt Ôn thị, còn ở thành Bất Dạ Thiên dẫn đầu việc rải tro cốt, chính là gia chủ của Lan Lăng Kim thị. Tô Thiệp lập tức nói: "Ngươi không cần gây chuyện thị phi". Đúng lúc này, trong rừng cây, lại truyền đến tiếng động rào rào lạ thường cùng với âm thanh thì thào kỳ quái. Lam Khải Nhân nói: "Các vị cẩn thận! Một đợt hung thi mới đang tới!"

Nghe vậy, một nửa số người quay đầu ứng phó, một nửa còn lại vẫn đang cảnh giác chĩa mũi kiếm nhắm vào đám "ô hợp" phía trước Phục Ma động. Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta nói rồi, những hung thi đó đều không chịu sự điều khiển của ta. Có rảnh trông chừng ta, chi bằng đi nhìn chúng nó".]

Ôn Tình nghiêm mặt, dù sao cũng là bọn họ liên luỵ Nguỵ Vô Tiện, nhưng những người này biến a Ninh thành vũ khí sắc bén rồi giấu đi, ngoài mặt một kiểu sau lưng một kiểu, quá là vô liêm sỉ rồi.

Kim Tử Hiên cảm thấy trên mặt nóng bừng, tuy rằng đây là chuyện sau khi y đã chết, nhưng vẫn cảm thấy hổ thẹn thay cho người Lan Lăng Kim thị sau này.

Nhiếp Hoài Tang lại là tinh thần phấn chấn: Đúng rồi đúng rồi, rốt cuộc đã có thể nói đến điểm chính rồi, rõ ràng chuyện của đại ca ta là có ngay từ đầu, nhưng cứ luôn bị bỏ qua là thế nào? Hung thủ ở ngay trước mắt á, lại bị che giấu chậm chạp không thể tố giác, đây không phải là giày vò người ta sao.

Lam Hi Thần cũng vô cùng nghi ngờ, nói: "Nếu ta nhớ không nhầm, Tô Thiệp này ... tính tình trầm ổn, từ trước đến nay không hay nói lời nghiêm khắc, đây là sau khi trở thành tông chủ thì đổi tính sao?"

Tính tình của một người làm sao có thể dễ dàng thay đổi như thế được? Trừ khi có ý đồ bí mật.

Hai câu nói này của Tô Thiệp, tuy rằng đều chỉ là kín đáo khơi mào để mọi người nhắm vào Di Lăng Lão Tổ, nhưng trước mặt Nguỵ Vô Tiện - một người biết ăn nói, rõ ràng cũng không thành công gì mấy.

Kim Quang Dao có dự cảm không tốt lắm, nếu Tô Thiệp thật sự là do 'chính mình' ở sau lưng dùng kế phái đi, vậy mọi việc sợ là không thành công rồi.

[.... Giang Trừng quất một roi ba con hung thi tan nát, quay đầu quát lên với Kim Lăng: "Kim Lăng! Ngươi còn muốn chân của ngươi không hả!" Ý là Kim Lăng mà không qua là trở về sẽ đánh gãy chân nó, nhưng lời đe doạ như vậy Kim Lăng đã nghe vô số lần, không có lần nào thực hiện, bởi vậy nó liếc nhìn Giang Trừng một cái, vẫn không nhúc nhích.]

Kim Tử Hiên: "......" Ta đây là nên cảm thấy may mắn vì con trai chưa từng bị đánh gãy chân, hay là nên thông cảm với Giang đại tông chủ chẳng có chút uy tín nào trước mặt cháu trai? Ngẫm lại tính tình kia của Giang Vãn Ngâm, đôi chân vẫn còn nguyên vẹn trên người con trai cho tới lớn cũng thật là có bản lĩnh.

Chỉ một câu này, Giang Yếm Ly đã bị cách thức ở chung của đệ đệ và con trai nhà mình chọc cho bật cười, làm thế nào a Trừng vẫn không sửa được thói quan hay buông lời tàn nhẫn cơ chứ? Tuy rằng a Lăng cũng hơi bướng bỉnh thật.

Giang Trừng bị đứa cháu trai 'ngoan' hiện giờ còn không biết ở đâu đánh cho hiện nguyên hình: "....." Có tin sau này ta thật sự đánh gãy chân không hả (`⌒′メ)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net