Chương 173

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Quang Thiện sẽ như thế nào, tạm thời không biết, nhưng sắc mặt Kim Tử Hiên đã mau chóng đen như than.

Từ trước y chỉ biết phụ thân của mình rất phong lưu, có dã tâm, mê quyền lực, nhưng không ngờ rằng những thứ đó còn có thể thúc đẩy thêm nhiều hành động xấu xa hơn mà thiên lý không thể dung thứ.

Mời chào tu sĩ quỷ đạo, thành lập lò luyện thi, hành động tàn ác của đốc công ở Cùng Kỳ Đạo, rồi sau đó chặn giết, đại hội tuyên thệ, bao vây tiêu diệt ở Loạn Tán Cương, thiên vị Tiết Dương trong vụ án diệt môn Thường thị, cái chết bắt đắc kỳ tử của Xích Phong Tôn, từng vụ từng việc còn liên quan đến vô số mạng người, có cái nào không có sự nhúng tay của gia chủ Kim thị đại danh đỉnh đỉnh?!

Dù là một nửa sự việc còn chưa phát sinh, nếu phụ thân này của y cũng tới nơi này, vậy bốn bàn tay xương khô thì có đến 3 cái rưỡi sẽ cắm lên người ông ấy.

Nghe đến hiện giờ, y đã sớm chuẩn bị tâm lý cho việc 'Kim Quang Thiện' của thế giới kia sẽ không thể chết già – dù làm hết tất cả những việc xấu, lợi dụng Kim Quang Dao, rồi dùng mọi cách gây khó dễ, mà cuối cùng bước lên vị trí tiên đốc, lại là Kim Quang Dao.

Y sẽ không bởi vì kết quả như thế, mà đổ bất kỳ trách nhiệm gì cho Kim Quang Dao. Nếu người làm những việc đó không phải là phụ thân y, để y gặp được, chỉ sợ người đầu tiên rút kiếm ra khỏi vỏ chính là Kim Tử Hiên y.

Nhưng cố tình người này là phụ thân y, gia chủ của Lan Lăng Kim thị.

Những người đang ngồi khác không dựa vào bất cứ điều gì để chỉ trích thêm, tự bản thân y đã âm thầm tính toán hết lần này đến lần khác, sau khi trở về nên làm thế nào để đền bù sai lầm, làm thế nào để bình định, thậm chí mơ tưởng liệu có một ngày sau này phụ thân quay đầu là bờ hay không ....

Làm sao nghĩ tới, lại là không thể chết già kiểu thế này?!

Điều buồn cười chính là, cho dù thân là con trai của ông ấy, ý nghĩ đầu tiên chính là, Kim Quang Thiện còn có việc táng tận lương tâm nào không làm hay không?

....

Kim Quang Dao vừa kinh ngạc vì mình xuống tay tàn khốc như thế, vừa chịu đựng ánh mắt  toả ra khí đen, hận không thể ăn thịt người của Kim Tử Hiên và lo lắng cho cái mạng nhỏ này của mình.

Nhưng hắn ở trước mặt của mọi người, không biết bị nhìn chằm chằm bao lâu, thế mà vẫn êm đẹp ngồi ở đây ... không bị động thủ?

Không chỉ Kim Tử Hiên, ngay cả Nhiếp Minh Quyết từ trước đến nay không chịu được một chút thủ đoạn dơ bẩn nào cũng chỉ mạnh mẽ kềm chế lửa giận, tức giận với hắn, nhưng lại không hề ra tay.

Đây là ý muốn giữ lại để tính toán tổng nợ nần?

Nhiếp Hoài Tang hừ nhẹ một tiếng, chẳng qua so với mấy chuyện xưa cũ đó của Kim Quang Thiện kia, bọn họ đương nhiên sẽ đứng về phía Kim Quang Dao - người hiện giờ còn có tính người. Nhưng ngươi cũng đừng quá đắc ý, rất nhanh có thể biết, Kim Quang Thiện rốt cuộc cùng thủ đoạn gì, khiến cho ngươi trở thành một kẻ không có tính người như vậy.

Nhưng giống như những suy nghĩ của Nhiếp Hoài Tang, mặc dù hiện giờ đã không dám tự xưng là hiểu biết Kim Quang Dao nữa, Lam Hi Thần vẫn cảm thấy có điều kỳ lạ. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Kim Quang Dao giết vài tu sĩ, là bởi vì bọn họ dối trên lừa dưới, chiếm đoạt chiến công; Đại ca xuống tay với bọn họ, cũng là nguyên nhân khiến mâu thuẫn giữa hai bên gia tăng, và ... con đường bị cản trở.

Nhưng, suy tính đến thời gian xảy ra việc này, đại ca không còn sống, Tử Hiên huynh qua đời, Kim Lân Đài có thể nói là nằm trong sự khống chế của Kim Quang Dao, cho dù hận Kim Quang Thiện đến đâu đi nữa cũng phải hiểu ân oán, không cần thiết phải ... dùng cách thức nhục nhã như thế để giết cha, trút hận thù đến mức này, dù sao cũng phải có lý do chứ?

Nguỵ Vô Tiện lần đầu tiên nhận được ánh mắt thúc giục của mọi người như vậy, dựa vào người Lam Vong Cơ và tiếp tục đọc. Nói tới mới nói, biểu tình của Trạch Vu Quân khó khăn như thế, thật sự không thoát được hân hạnh đến lượt mình đọc à?

[Cái chết của Kim Quang Thiện, luôn là một bí mật công khai trong lòng mọi người. Kim Quang Thiện cả đời phong lưu đến gần như hạ lưu, gieo giống ở khắp mọi nơi, nguyên nhân cái chết của ông ta cũng liên quan đến chuyện này, đường đường là gia chủ Lan Lăng Kim thị, lúc thân thể suy nhược vẫn khăng khăng tìm hoan mua vui với nữ nhân, rốt cuộc chết vì thượng mã phong ... Tư Tư nói: "Nam nhân trung niên kia muốn kêu la muốn giãy giụa, nhưng cả người không còn sức lực. Thiếu niên vừa rồi dắt chúng ta vào lại mở cửa đi vào, vừa cười hì hì vừa kéo ông ấy lên giường, cầm một sợi dây thừng, đè đầu ông ấy trói gô lại, nói với chúng ta, cứ tiếp tục cho dù ông ta chết rồi cũng không được ngừng .... Đến người thứ mười một hay mười hai gì đó, tỷ muội kia bỗng nhiên thét lên chói tai, nói ông ta thật sự chết rồi ... Nhưng, người sau tấm màn kia nói, không nghe thấy hay sao? Chết rồi cũng không được ngừng!"

Âu Dương Tông chủ nhịn không được nói: "Kim Quang Thiện cho dù thế nào, cũng là phụ thân ruột thịt của hắn, nếu chuyện này là thật ... thì cũng quá ... cũng quá ..." Tư Tư nói: "Ta vừa nhìn thấy người này đã chết, liền biết ta xong đời rồi, chúng ta khẳng định cũng trốn không thoát. Quả nhiên, sau khi xong việc, hơn hai mươi mấy tỷ muội già của ta, tất cả đều bị giết, không giữ lại người nào ..."

Nguỵ Vô Tiện nói: "Vậy tại sao chỉ giữ lại ngươi?" Tư Tư nói: "Ta không biết! Lúc ấy ta đau khổ cầu xin ... Ai biết bọn họ thật sự không giết ta, đưa ta đến một nơi nhốt lại, nhốt một lần chính là mười năm. Gần đây ta mới tình cờ được người ta cứu, trốn thoát ra".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Vậy chuyện ngươi kể, có chứng cứ gì không?"

Tư Tư do dự một lát, nói: "Không có. Nhưng nếu ta nói một câu gian dối, thì ta sẽ chết mục rữa thậm chí không có chiếu để quấn lại!" Diêu tông chủ lập tức nói: "Người này nói chi tiết rõ ràng như vậy, tuyệt đối không phải nói dối!"]

Tiết Dương ngồi nghe bên kia, vẫn luôn trong bộ dạng không hứng thú, đến lúc dừng lại một chút ở đoạn này, nhịn không được chen vào nói: "Nhưng thật là không ngờ, chuyện thú vị như vậy, còn có bổn đại gia xuất hiện nữa chứ".

Thú vị? Trình độ thưởng thức (?) của người này lệch tới tận nơi nào rồi?

Có phải có một chút giống với Diêu tông chủ hay xen vào nói lung tung kia không?

Không không không, so với Tiết Dương không hề che giấu tính tình tàn ác của bản thân, quả nhiên Diêu tông chủ - kẻ vẫn luôn gán cho mình danh xưng chính đạo, nhưng thực tế là cây gậy chọc vào mọi đống phân – càng buồn nôn hơn.

Chi tiết rõ ràng thì không phải là nói dối? Ha hả, đây cmn là từ nhỏ học theo cách nói chuyện của hung thi cấp thấp có phải không?

.....

Từ sau khi nghe thấy những kỹ nữ tham gia vào cái chết của Kim Quang Thiện chỉ có người tên Tư Tư này được chủ động buông tha, là Kim Quang Dao đã biết, việc này chắc chắn chính xác, không cần phải bàn cãi. Tư Tư kia, hẳn chính là người mà hắn quen biết, đã từng có ơn với hai mẹ con hắn, cho nên mới được buông tha, cũng vì vậy, hắn đã để lại mối tai hoạ ngầm trí mạng cho chính mình.

Vậy người kia thì sao, ngoại trừ Tư Tư còn có một người khách không mời mà đến, là ai nữa?

Kim Tử Hiên thấy vậy, lửa giận trong lòng càng tăng thêm một cấp. Kim Quang Thiện chết như thế, còn có thể nói là sự thật thiệt hay giả, tiền căn hậu quả cần phải có chứng cớ, vậy còn mẫu thân y thì sao? Chủ mẫu Lan Lăng Kim thị, cho dù có độc mồm độc miệng, nhưng cho tới giờ cũng không có lòng hại người mà? Sau khi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, còn bị khơi khơi chọc cho tức chết, không đáng để tên Kim Quang Dao áy náy vài phần hay sao!

[Lam Khải Nhân lông mày nhíu chặt, chuyển sang nữ tử kia, nói: "Hình như ta từng gặp ngươi".

Nữ tử kia vẻ mặt sợ hãi, nói: "Chắc là ... chắc là đã từng gặp ... Lúc Nhạc Lăng Tần thị tổ chức Hội Thanh Đàm, ta thường xuyên ở cạnh phu nhân nhà ta". .... Tần phu nhân trong lời của nàng ấy là chỉ vợ của Tần Thương Nghiệp, cũng chính là mẹ ruột Tần Tố, vợ của Kim Quang Dao ... "Nhưng hiện giờ ta đã không còn ở Tần gia".

Diêu Tông chủ cực kỳ hưng phấn, vỗ bàn nảy lên, nói: "Ngươi có phải cũng có chuyện muốn kể cho chúng ta nghe?"

Bích Thảo đỏ hoe vành mắt, nói: "Chuyện ta muốn kể, xảy ra sớm hơn một chút, khoảng 12 – 13 năm trước .... Khoảng thời gian Tố nương tử sắp thành thân, phu nhân vẫn là tâm tình không tốt. Tối nào bà cũng gặp ác mộng, ban ngày thỉnh thoảng cũng đột nhiên dùng nước mắt rửa mặt, ta tưởng sắp gả Tố nương tử đi, trong lòng bà không nỡ ... Lúc gần tới hôn kỳ, có một buổi tối, phu nhân chợt nói với ta, muốn đi gặp hôn phu tương lai của Tố nương tử ... Nhưng sau khi đến nơi, bà lại kêu ta canh giữ bên ngoài, cho nên ta không nghe được gì cả, không biết rốt cuộc bà nói gì với Kim Quang Dao. Chỉ biết mấy ngày sau, ngày cưới của Tố nương tử được định ra, phu nhân vừa nhìn thấy thiệp mời liền hôn mê bất tỉnh. Mà đợi đến sau khi Tố nương tử thành thân, phu nhân cũng vẫn luôn buồn bã không vui sinh ra tâm bệnh, bệnh càng lúc càng nghiêm trọng. Trước lúc lâm chung, bà vẫn là chịu đựng không nổi, kể hết mọi việc với ta." Bích Thảo vừa rơi lệ vừa nói: "Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao và cô nương nhà ta, bọn họ nào có phải là phu thê gì đâu, bọn họ căn bản là một đôi huynh muội á ...."

.... "Phu nhân nhà ta thật sự quá bất hạnh ... Cái thứ Kim lão tông chủ kia không phải là người, y thèm muốn dung mạo của phu nhân nhà ta, một lần ra ngoài say rượu đã cưỡng bách bà ... Phu nhân làm sao chống cự được, xong việc cũng không dám lộ ra, chủ nhân nhà ta trung thành tận tuỵ đối với Kim Quang Thiện, bà vô cùng sợ hãi. Kim Quang Thiện nhớ không rõ Tố nương tử là con gái của ai, phu nhân nhà ta lại không thể nào quên. Bà không dám tìm Kim Quang Thiện, biết Tố nương tử yêu Kim Quang Dao, đấu tranh thật lâu, vẫn là trước khi đại hôn đi tìm hắn, nói ra một ít nội tình, cầu xin hắn nghĩ cách huỷ bỏ hôn sự, trăm triệu lần không thể gây nên tội lỗi lớn. Ai ngờ ... ai ngờ Kim Quang Dao biết rõ Tố nương tử là em gái ruột, nhưng vẫn cưới nàng ấy!" Càng đáng sợ hơn chính là, không chỉ cưới nàng, hai người còn sinh con! Đây thực sự là một bê bối gây chấn động!]

Đến khi nghe xong đoạn này, Kim Tử Hiên trước hết khẳng định một điều, nếu như Lan Lăng Kim thị còn muốn có một chỗ đứng trong tu chân giới, thì Kim Quang Thiện, tuyệt đối không thể làm gia chủ nữa.

Cũng là tứ đại gia tộc, ba vị tông chủ trong đó đều có mặt ở đây, là danh sĩ tiên môn bản thân tràn đầy tự hào, vì thiện diệt ác, mặc dù không yêu cầu những người có tên tuổi như bọn họ làm thánh nhân hiến mình cho thiên hạ, nhưng cũng tuyệt đối không thể là một kẻ phát rồ, không có chút nhân tính nào ... chứ.

Nếu sau khi y trở về, không thể 'sắp xếp' thoả đáng tình hình hỗn loạn trên Kim Lân Đài, vậy thì Lan Lăng Kim thị sẽ bị cô lập hoàn toàn, rồi sau đó rời khỏi hàng ngũ của tiên môn thế gia là một viễn cảnh chắc chắn.

Chợt thấy suy nghĩ đầu tiên của mình vẫn là gia tộc, Kim Tử Hiên cũng không biết có nên khen ngợi thiếu tông chủ mình đây quá mức xứng chức hay không.

Tuy rằng điều suy xét trước hết chính là hậu quả, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không khiếp sợ đối với hành vi đáng ghê tởm của Kim Quang Thiện. Hoá ra, ngoại trừ Kim Quang Dao, huynh đệ của y thêm một Mạc Huyền Vũ chưa đủ, lại còn có một Tần Tố nữa?! Xuống tay với cả chính thê của thủ hạ tâm phúc của mình, rốt cuộc có khác gì súc sinh?!

Nói thật, mẫu thân y rốt cuộc coi trọng họ Kim cái gì? Y có thể cầu nguyện quay lại 20 năm trước và đầu thai lại không?

"Nè tiểu chú lùn, ngươi còn ... thở không vậy?"

Nghe giọng của Tiết Dương, đoán chừng, bên kia còn có một người có nhu cầu đầu thai lần nữa càng cấp bách hơn.

Lam Hi Thần lúc này đã không màng đến còn có ngăn cách gì với người phía sau hay không, vội vàng đứng dậy đến bên cạnh Kim Quang Dao gấp gáp gọi mấy tiếng, mới xem như gọi hắn hoàn hồn trở lại.

"Kim ... a Dao, còn ổn không?"

Trên mặt Kim Quang Dao sớm đã không còn nụ cười giả tạo hoàn hảo thường ngày nữa, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hoảng hốt, trong miệng vẫn đang không ngừng lẩm bẩm: "A Tố ... a Tùng ..." Dáng vẻ tựa như thất hồn lạc phách, lại như bị ma quỷ nhập vào người đó, đủ thấy việc này đối với hắn đả kích lớn như thế nào.

Trong lúc Lam Hi Thần nôn nóng, vô cùng hoảng loạn đang định giơ tay nhéo lên ấn đường giữa lông mày của hắn, mới phát hiện Kim Quang Dao đã ràn rụa nước mắt khắp mặt mũi.

Khi bị mọi người chỉ trỏ, hắn trấn định; Bị Nhiếp Minh Quyết cầm đao truy đuổi, hắn sợ hãi; Bản chất thật bị bại lộ, hắn bình tĩnh ... Nhưng giờ phút này, không hề che giấu chút nào mà khóc rống lên.

"Ha ha ha .... Ha ha ha ha .... Á a a a!!!!"

Trong lúc che mặt ôm đầu khóc rống, Kim Quang Dao nhớ tới lúc mình vẫn còn là Mạnh Dao, khi còn nhỏ hỏi cha ở đâu, hiểu chuyện rồi bị mẹ ép đi đọc sách học võ, mẹ mất đi, hạt nút trân châu hắn mang theo bị đá lăn xuống Kim Lân Đài, sau đó lại liều mạng bất chấp, nhận tổ quy tông, cuối cùng thì sao, tìm mọi cách cưới thê tử là em gái ruột, sinh ra con ruột có số mệnh chết non sao?! Nhiều năm hắn trăm phương ngàn kế như vậy, rốt cuộc là vì cái gì, vì cái gì chứ?!

"Đại ca, ta sai rồi ..."

Nghe vậy, hai mắt Nhiếp Minh Quyết bỗng mở to, người cũng chết trân tại chỗ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào.

Kim Quang Dao khóc đến hai mắt đỏ ngầu vẫn đang nhìn y, "Ta sai rồi!!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net