Chương 174

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

".... Biết sai thì sửa, quay đầu lại không bao giờ là quá muộn, trượng phu đội trời đạp đất, có gì mà sợ!"

Nhiếp Minh Quyết không phải lần đầu tiên thấy Kim Quang Dao nói ra những lời kiểu 'Biết sai', 'Nhận tội', lúc này nghe thêm một lần, tuy không xác định được lời này có phải là chân tâm thật ý hay không, nhưng giờ phút này cũng không thể nói ra mấy lời giống như rắc muối lên vết thương như thế được. Ra hiệu cho Lam Hi Thần đỡ hắn khỏi mặt đất ngồi trở lại, Nhiếp Minh Quyết lấy một cái khăn lụa từ trong tay áo Nhiếp Hoài Tang đưa qua, cau mày, lại nói lần nữa, "Lúc trước không nên để ngươi quay trở về Kim thị".

Nhiếp Hoài Tang há hốc mồm: Đại ca ngươi còn nhớ rõ lúc trước đã từng lấy cái khăn này của ta để lau đao không?

Nhiếp Minh Quyết không chú ý đến sắc mặt cổ quái của đệ đệ ngốc, đợi Kim Quang Dao bình tĩnh một chút, mới lạnh lùng nói: "Đó chính là một nơi không nên ở, Kim Quang Dao, bây giờ ngươi thấy rõ chưa?"

Kim Quang Dao vẫn chưa trả lời, ánh mắt ảm đạm cho thấy chủ nhân đang thất thần, sau một hồi lâu, mới nói: "Ta là Mạnh Dao".

Là một Mạnh Dao chỉ biết nỗi khổ nơi thấp kém, không biết cái ác ở chỗ cao, là Mạnh Dao chỉ mong hoàn thành tâm nguyện của mẫu thân, mong bản thân nổi bật, là Mạnh Dao cùng Nhị ca kết bạn tri kỷ, cùng Đại ca kề vai chiến đấu, không phải một Kim Quang Dao từng bước bò lên đỉnh cao, bước đi gian nan, lao lực tâm trí nhưng lại là người không ra người quỷ không ra quỷ!!

.....

"Hắn ... hắn đây là muốn đoạn tuyệt quan hệ với Kim gia sao?"

Kim Tử Hiên mới vừa ổn định từ đoạn hồi nãy, trong lòng lại không thở nổi giống như bị ngàn quân đè ép, lúc này nói chuyện cũng cà lăm, có thể thấy được đã kinh ngạc như thế nào. Đối với Kim Quang Dao, không, Mạnh Dao, Kim Tử Hiên không hiểu biết lắm, nhưng từ sau khi nhận tổ quy tông, bộ dạng nói chuyện vui vẻ, uyển chuyển luồn cúi, cho dù là ai cũng nhìn lầm không thấy được ý đồ của hắn.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Không đoạn tuyệt, chẳng lẽ còn ở lại để ăn Tết à?" Thu hết bầu không khí phức tạp vi diệu giữa Tam Tôn bên kia vào trong mắt, lại nói: "Hy vọng lần này, Xích Phong Tôn và Trạch Vu Quân sẽ không thất vọng nữa".

Lam Vong Cơ xoay cái cổ đang vẹo qua của hắn chỉnh lại cho ổn thoả, nói: "Không sao, ở lâu biết được lòng người, huynh trưởng đều có chừng mực".

Nhiếp Hoài Tang nói: "Vậy thì không chắc, không thấy hắn chỉ kêu sai đối với đại ca ta thôi hay sao".

Kêu sai với Xích Phong Tôn, Nguỵ Vô Tiện không cảm thấy có vấn đề gì, so với Trạch Vu Quân ấm áp, Xích Phong Tôn càng giống với một 'trưởng bối' nghiêm khắc hơn không phải sao? Khoan đã, "Ngươi tại sao ngồi ở đây?" Vừa nãy Nhiếp Hoài Tang vẫn ngồi cùng Xích Phong Tôn bên kia, bây giờ đã ngồi cùng chỗ với hắn và Lam Trạm và Hiểu sư thúc.

Nhiếp Hoài Tang xoè quạt ra cái rẹt, ".... Mới đến".

Giang Trừng chọn một vị trí không xa không gần: Ngồi xuống bên cạnh chỗ hai người này, là cảm thấy bọn hắn không chướng mắt, hay là bản thân mình không chướng mắt?

Nhiếp Hoài Tang: Bên kia cũng chướng mắt thôi, khăn tay của ta vừa rồi cũng bị đại ca cướp cho người khác, đối diện còn có vị trí của ta sao?

[Làn sóng thảo luận của mọi người càng lúc càng dâng cao ... Bỗng nhiên, Nguỵ Vô Tiện quay sang Bích Thảo, nói: "Đêm đó trong Hội Thanh Đàm ở Kim Lân Đài, có phải ngươi đã từng gặp Tần Tố hay không? ... Bí mật này vì sao bỗng nhiên quyết định phải nói cho nàng ấy? Rồi tại sao bỗng nhiên muốn công khai chuyện này?" Bích Thảo nói: "Bởi vì ... ta phải để cho Tố nương tử thấy rõ trượng phu của nàng là người như thế nào ... Nhưng việc Tố nương tử tự sát không rõ nguyên nhân trên Kim Lân Đài, ta nhất định phải ... đòi lại công bằng cho phu nhân nhà ta và Tố nương tử". Nguỵ Vô Tiện cười cười, nói: "... Ngươi thật sự không biết? Đúng là bởi vì ngươi nói trước cho Tần Tố, nên nàng mới có thể tự sát".

Bích Thảo nói: "Ta ..." Diêu tông chủ bất mãn nói: "Ta không đồng ý với lời nói này của ngươi, chẳng lẽ giấu giếm sự thật mới là đúng?" Lập tức có người phụ hoạ: "Chẳng trách được người khác á, haizz, Kim phu ... Tần Tố vẫn là quá yếu đuối".

Vài nữ tu lớn tuổi thì nói: "Tần Tố thật đáng thương mà" ....

Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: "Chỉ sợ Tần Tố đúng là bởi vì không thể chịu đựng được sự ra vẻ đồng tình thương hại, nhưng thật ra là hăng say ngồi lê đôi mách của mấy người này, cho nên mới lựa chọn tự sát thì có". Hắn cúi đầu nhìn nhìn, chợt thấy trên cổ tay Bích Thảo đeo một vòng vàng phỉ thuỷ, tỉ lệ rất tốt, tuyệt đối không phải là thứ mà một thị nữ có thể mang được, cười cười, nói: "Vòng tay không tệ". Bích Thảo vội vàng kéo tay áo, cúi đầu không nói. Nhiếp Hoài Tang ngơ ngác nói: "Nhưng ... nhưng người đưa hai vị đến đây hôm nay ... đến cùng là có địa vị gì thế?"

Diêu tông chủ nói: "Cần gì phải rối rắm chuyện đó! Mặc kệ là ai, có một việc có thể xác định: Hắn là một nghĩa sĩ, chắc chắn đứng cùng phe với chúng ta". Lập tức có tiếng phụ hoạ: "Không sai!"

Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Người cứu vị Tư Tư cô nương này đúng là không đơn giản, vừa có tiền vừa có thời gian. Nhưng, nghĩa sĩ á? Vậy thì chưa chắc".]

Ngay sau khi nói chuyện xong với hai huynh trưởng về việc 'Đoạn tuyệt quan hệ với Kim quay trở lại thân phận Mạnh Dao', Mạnh Dao như thể trừ bỏ được một lời nguyền đeo bám bấy lâu nay, rốt cuộc có thể một lần nữa xốc lại tinh thần. Thậm chí đối với việc hoàn tất nhiệm vụ đọc sao cho nhanh nhất, hoàn toàn thoát khỏi họ 'Kim' đáng sợ cũng trở nên gấp rút, nhưng những lời nói đó vẫn khắc sâu vào tim hắn như lưỡi dao sắc bén.

Thậm chí có tính toán thế nào đi nữa, hắn vẫn không biết phải đối mặt với vị hôn thê mới vừa đính hôn chẳng bao lâu, nhưng thực tế là muội muội cùng cha khác mẹ của mình như thế nào ....

A Tố là một cô nương tốt, biết được xuất thân của hắn cũng chưa từng nói với hắn và mẫu thân cái gì, dù ban đầu trong lòng là vì lợi ích, hắn cũng đã quyết tâm sẽ đối xử thật tốt với nàng.

Nhưng trước đó bọn hắn có bao nhiêu vui sướng, thì bây giờ hắn có bấy nhiêu thống khổ, sau này hai người sẽ có bấy nhiêu tra tấn.

Dưới sự thật tàn nhẫn, hắn gần như không thể nhớ lại được, tâm trạng sung sướng khi hai người gặp lại nhau, lúc mới vừa định ra hôn ước, mà thay thế bằng, vẻ mặt ghê tởm buồn nôn, đau đớn cùng cực khi tự sát của a Tố, còn có a Tùng sẽ xuất hiện vài năm ngắn ngủi trong tương lai ở thế giới kia ...

Lúc trước khi đọc đến đoạn thời gian này ở Phương Phỉ điện, thái độ không thể tin nổi của chính mình khi đó đều trở thành một trò cười đáng buồn, người tính không bằng trời tính, haizz!

Đủ rồi, thật sự chịu đủ rồi.

Đáng buồn cười bây giờ hắn mới hiểu rõ, đất ngoài thành không phải là nơi chôn mình, đình đài lầu các mới là hầm mộ.

Mà một bản thân khác, đã tranh đoạt ở nơi hầm mộ đến mức gần như mục nát, chỉ đợi một chút tan rã cuối cùng ....

Nhiếp Hoài Tang cảm thấy mình thay đổi vị trí ngồi thật là vô cùng sáng suốt, nghĩa sĩ nào đó có quyền có tiền, có thế lực có thời gian vẫn là một người hỏi một không biết ba đó nha.

[Lam Vong Cơ nói: "Còn rất nhiều nghi vấn" ... Người lên tiếng là Lam Vong Cơ, mọi người lập tức nhỏ tiếng xuống. Lam Khải Nhân nói: "Chỗ nào còn nghi vấn?" Nguỵ Vô Tiện nói: "Rất nhiều á. Ví dụ như, Kim Quang Dao tàn nhẫn độc ác như thế, tại sao giết hai mươi người, lại chỉ giữ lại một mình Tư Tư? Hiện tại có nhân chứng, nhưng vật chứng đâu?" ... Diêu tông chủ lớn tiếng nói: "Đây gọi là lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát". Nghe vậy, Nguỵ Vô Tiện hơi hơi mỉm cười, không nói nữa.

Hắn biết, hiện giờ không ai nghe lọt lời hắn nói ... Nói nhiều thêm vài câu, không chừng lại bắt đầu nhằm vào hắn. Nếu là mười mấy năm trước, hắn căn bản sẽ không quan tâm đến ... Nhưng hôm nay, Nguỵ Vô Tiện đã không có hứng thú với việc trở thành tâm điểm chú ý nữa. Vì thế mọi người trong phòng ... bắt đầu công khai lên án "Không ngờ người này lại vong ân phụ nghĩa, phát điên như thế".

Hai cụm từ "Vong ân phụ nghĩa" và "phát điên" mười mấy năm qua gần như là gắn chặt với Nguỵ Vô Tiện ... Người chửi mắng cũng cùng một đám người, lời chửi mắng cũng cùng một kiểu, nhưng đối tượng bị chửi mắng lại thay bằng người khác, hơi không quen.

Ngay lúc đó, một người nói: "Lúc trước Kim Quang Dao chính là dựa vào việc lấy lòng Xích Phong Tôn và Trạch Vu Quân mới có thể từng bước bò lên trên, nếu không một đứa con trai kỹ nữ như hắn, lấy cái gì có thể ngồi vào vị trí hôm nay? Vậy mà hắn ra tay tàn ác với Xích Phong Tôn! Bây giờ Trạch Vu Quân còn ở chỗ hắn, chỉ mong trăm triệu lần đừng có sơ xuất gì mới tốt!" Ban đầu bọn họ đều không tin cái chết của Nhiếp Minh Quyết, chuyện phanh thây, và chuyện đàn tẩu thi bao vây tấn công trên Loạn Tán Cương có liên quan đến Kim Quang Dao, hiện giờ là bỗng nhiên tất cả đều tin.

"Không riêng nghĩa huynh, huynh đệ ruột càng khó thoát khỏi một kiếp, trước khi Kim Quang Thiện chết mấy năm hắn đã vội vàng thanh lý sạch sẽ những đứa con rơi của cha hắn, sợ có người nhảy ra tranh đoạt vị trí với hắn. Mạc Huyền Vũ coi vậy còn may, nếu không phải phát điên rồi bị đuổi về, nói không chừng cũng như mấy người kia, biến mất bởi đủ loại nguyên nhân".

"Cái chết của Kim Tử Hiên chắc chắn cũng không thoát được có liên can đến hắn!" "Có ai nhớ Hiểu Tinh Trần năm đó không? Minh Nguyệt Thanh Phong Hiểu Tinh Trần. Còn có vụ án Nhạc Dương Thường thị, Tiết Dương trong vụ việc đó cũng được vị Liễm Phương Tôn này dốc lòng bảo vệ đó" .... "Haizz, đáng tiếc. Năm đó ta từng có hân hạnh thấy được phong thái khi săn đêm của Hiểu Tinh Trần đạo trưởng. Kiếm Sương Hoa chấn động thiên hạ".

"Kim Quang Dao sau đó lại tẩy sạch cho Tiết Dương, hay cho một màn chó cắn chó".]

Hiểu Tinh Trần cũng không ngờ, trong tình huống thế này, vậy mà còn có người nhắc đến danh xưng của mình, nhưng là nói để thêm một nét bút lên lá cờ đạo nghĩa mà bọn họ đang giương cao. Liếc mắt nhìn Tiết Dương và Kim Quang Dao một chút, so với những kẻ ngồi lê đôi mách nói những chuyện đã xảy ra như đúng rồi, bàng quan lạnh lùng đó, hắn ngược lại cảm thấy hảo cảm đối với hai người này tăng lên một chút.

Đời người có mấy lần nhìn được rõ ràng, tuy rằng từng có hồ đồ, nhưng ít ra bây giờ bọn họ đều đã thấy được rõ ràng, minh bạch.

'Người chửi mắng cũng cùng một đám người, lời chửi mắng cũng cùng một kiểu, trong nháy mắt, đối tượng bị chửi mắng lại thay bằng người khác' sao?

Lam Khải Nhân thở dài, tương lai của tiên môn bách gia, chỉ có thể trông đợi vào tiểu bối đời sau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net