Chương 181

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[... Ba người đi vào trong thành, trên đường người đến người đi, cửa hàng nhiều rối cả mắt. Ôn Ninh không thích chỗ có đông người, chỉ lát sau đã lặng lẽ biến mất ... Chờ đến lúc rốt cuộc tìm được đến nơi cần đến, sau khi hai người xác nhận nhìn thấy cái gì, đều sững sờ. Kiến trúc khí khái phi phàm, tràn ngập hương khói ngay trước mặt này, Ngụy Vô Tiện nói: "Đây là ... miếu Quan Âm?" Lam Vong Cơ nói: "Ừm". Nhưng Kim Quang Dao không giống một thiện nam tín nữ gì đó, hai người liếc nhìn nhau, đồng loạt đi xuyên qua dòng khách hành hương nối dài không dứt, bước qua ngạch cửa cao cao, đi vào trong miếu... Sắp đi xong một vòng, cũng không tốn quá nhiều thời gian, gian cuối cùng là điện thờ Quan Âm Đại Sĩ, hai người đứng ở cửa chẳng bao lâu, liền có tăng nhân chắp tay trước ngực đi tới thi lễ, hai người đáp lễ, Ngụy Vô Tiện hàn huyên vài câu ... Hai người đi vài vòng trong Quan Âm miếu, trong lòng đã hiểu rõ, sau khi ra khỏi miếu, Ngụy Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ đi vào một ngõ nhỏ, nhặt một cành cây, vẽ mấy trận pháp trên mặt đất, ném sang một bên, nói: "Bút tích của Kim Quang Dao quá rõ ràng."

Lam Vong Cơ nhặt cành cây mà hắn ném xuống lên, thêm vài nét vào trận pháp, hình dáng phác thảo càng thêm rõ ràng, bỗng chốc hiện ra sơ đồ của tòa miếu Quan Âm mới hồi nãy. Ngụy Vô Tiện lại cầm lấy cành cây từ trong tay y, nói: "Trong miếu Quan Âm này có một trận pháp lớn, có thứ gì đó bị trấn áp." Hắn chỉ vào một chỗ, nói: "Trận pháp này có chút phức tạp, còn rất chắc chắn, nhưng chỉ cần phá mắt trận chỗ này, thì thứ bị trấn áp sẽ lộ ra."

Lam Vong Cơ đứng dậy, nói: "Buổi tối không có người sẽ đi phá trận. Trước tiên tìm một chỗ nghỉ chân chỉnh đốn, sau đó lại lên kế hoạch"

... Tất nhiên không thể hành động tuỳ tiện vào lúc ban ngày đông người. Ngụy Vô Tiện nói: "Không biết mang thứ ở trong miếu Quan Âm này ra phải mất bao lâu, có kịp đi Lan Lăng không? Có thể bị chậm trễ lịch trình không?" Lam Vong Cơ nói: "Tình trạng thân thể của ngươi không rõ, không thể miễn cưỡng." Ngụy Vô Tiện tiêu hao quá nhiều tinh lực thể lực trong trận chiến trên Loạn Tán Cương đó, tinh thần và thân thể luôn trong trạng thái căng thẳng suốt một thời gian dài, mấy canh giờ trước lại bị Giang Trừng chọc tức giận đến gần như thất khiếu chảy máu, mất một lúc mới đỡ ... Hơn nữa hai ngày nay người hao tâm tổn sức không chỉ một mình hắn, Lam Vong Cơ cũng chưa từng nghỉ ngơi một khắc nào. Nghĩ cho dù hắn không cần nghỉ ngơi, Lam Vong Cơ cũng cần phải nghỉ ngơi. Ngụy Vô Tiện nói: "Được, vậy trước tiên tìm một chỗ nghỉ chân đi."]

Đối mặt với tình trạng như thế, hai người này còn có thể tư duy chính xác, lý trí rõ ràng, quả nhiên không hổ là người vượt trội xuất sắc trong thế hệ này.

Tuy rằng trước mắt, một 'chính mình' khác vẫn đang trong tình huống không rõ ràng, nhưng Lam Hi Thần lại không lo lắng cho an nguy của bản thân lắm, mà cảm thấy hổ thẹn nhiều hơn. Ngụy công tử và Vong Cơ khốn khổ bôn ba, còn phải vất vả, mà hắn lại có khả năng đang bị người khác quản chế, hổ thẹn với vai trò là huynh trưởng.

Cũng may hai người cũng không hành động theo cảm tính, giờ phút này nghỉ ngơi dưỡng sức là thượng sách.

Khác với cảm xúc khá hài lòng của vị huynh trưởng Lam Hi Thần, những người khác càng là kinh ngạc cảm thán đối với học thức tu vi cao thâm của bọn hắn nhiều hơn

Chỉ đi một vòng trong miếu Quan Âm, đã có thể vẽ ra sơ đồ của ngôi miếu to như vậy không nói, mà ngay cả trận pháp khổng lồ bị kiến trúc hoành tráng như vậy che lấp cũng nhìn ra được tới bảy tám phần, thậm chí việc phá trận cũng nói dễ dàng như trở bàn tay, hạ bút thành văn — Phải biết rằng, 'Kim Quang Dao' của mười ba năm sau chính là tiên đốc ở trên cao, bất luận tòa miếu Quan Âm che giấu tai mắt người khác này được dùng để trấn áp hung thần ghê gớm gì, nếu hắn đã dám bày ra trận pháp như thế trong một thành trấn phồn hoa, thì có thể biết có bao nhiêu phần chắc chắn đối với chuyện này.

Làm như tìm về được một chút mặt mũi, Lam Khải Nhân lập tức vuốt chòm râu dê khẽ gật đầu, một bộ tỏ ra rất là hài lòng.

Nhưng mà, đang yên đang lành, tại sao phải xây dựng một toà miếu Quan Âm như thế giữa phố xá sầm uất? Còn đem khế đất cất chung với bản thảo của Di Lăng lão tổ ở một nơi bí mật? Hung thần bị trấn áp đó đến tột cùng từ đâu mà ra?

Lúc những người khác còn cảm thấy vô cùng nghi hoặc, Mạnh Dao đại khái đã đoán được ngọn nguồn.

Nơi đó, hẳn cũng là dấu tích mà một 'Kim Quang Dao' khác đang gấp không chờ nổi muốn hủy diệt đi, mà người được phái đi làm chuyện này, chính là Tiết Dương.

Tiết Dương ra tay, gà chó không tha.

Trận pháp kia có tác dụng ra sao không cần nói cũng biết rồi.

Còn miếu Quan Âm kia, ở một nơi từng là chỗ dơ bẩn không chịu nổi, xây một ngôi miếu thờ để người ta ngày ngày cúng bái, nhận cung phụng hương khói, thật đúng là ..... mỉa mai!

[Bản thân Ngụy Vô Tiện chỗ nào cũng có thể ở được, có tiền thì thuê phòng ngủ, không có tiền thì ngủ gốc cây. Nhưng lúc này Lam Vong Cơ ở bên cạnh hắn, hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng dáng vẻ Lam Vong Cơ nằm dưới tàng cây, hoặc chen chúc trong căn phòng nhỏ dơ bẩn bừa bãi.

... Cuối cùng chọn được một khách điếm vừa tươm tất vừa hoành tráng ở đầu kia của Vân Bình Thành. Bà chủ nhiệt tình lao tới, gần như là kéo bọn hắn vào bên trong ... Tự mình dẫn Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ lên lầu xem phòng, vừa đi vừa hỏi: "Nhị vị công tử muốn mấy phòng ha?" Vừa nghe thấy, trái tim Ngụy Vô Tiện đột nhiên tọt lên trên, âm thầm lặng lẽ liếc nhìn Lam Vong Cơ một cái

Nếu là hai tháng trước, vấn đề này căn bản không cần hỏi. Khoảng thời gian vừa trở về đó, hắn vì mau chóng thoát thân, ra sức dùng mọi thủ đoạn khiến Lam Vong Cơ ghê tởm, Lam Vong Cơ cũng nhìn ra điểm này, cho nên từ lúc đó dứt khoát chỉ thuê một phòng, dù cho thuê mấy phòng, cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng sẽ bò lên giường của y thôi.

Không chỉ như thế, dựa vào lúc ấy không ai biết hắn là ai, bất kỳ chuyện mất mặt xấu hổ gì Ngụy Vô Tiện cũng đều dám làm. Buổi tối đầu tiên xuống khỏi Vân Thâm Bất Tri Xử, hắn đã gấp không chờ nổi giành chui vào ổ chăn của Lam Vong Cơ trước, Lam Vong Cơ vừa đẩy cửa vào đã thấy hắn lăn lộn ở trên giường, mặt vô biểu tình đứng một lát liền đi đến gian phòng khác mà y đã đặt ở sát bên. Ngụy Vô Tiện làm sao có thể thả y đi một cách tiện nghi như thế, đuổi theo ồn ào muốn ngủ cùng với y. Sau khi bò lên giường còn đem một cái gối đầu ném ra ngoài cửa sổ, một hai phải nằm chung một cái gối với Lam Vong Cơ, hơn nữa chất vấn Lam Vong Cơ tại sao nằm ngủ vẫn mặc quần áo, mạnh mẽ muốn giúp y cởi áo tháo đai lưng. Ngủ đến nửa đêm canh ba bỗng nhiên thò cái chân lạnh ngắt vào trong chăn của Lam Vong Cơ, túm lấy tay của y cưỡng ép để lên ngực, "Ngươi nghe nhịp tim đập của ta một chút đi Hàm Quang Quân!", rồi vô tội liếc mắt đưa tình nhìn chăm chú vào hai mắt của y ... Cuối cùng bị Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vỗ một chưởng cả người cứng đờ, rốt cuộc không thể động đậy, lúc này mới an tĩnh lại. Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh hãi, Ngụy Vô Tiện lần đầu tiên vì sự vô sỉ của mình mà cảm thấy khiếp sợ.]

Ngụy Vô Tiện đọc một hồi tự động nhỏ dần, cũng không phải là cảm thấy xấu hổ, ngược lại rất là lòng đầy căm phẫn.

Có nhầm không hả?

Tại sao da mặt của 'Ngụy Vô Tiện' này lại trở nên mỏng như thế?

Tại sao chịu không nổi? Vô sỉ chỗ nào?

Đối với đạo lữ của mình như thế, chẳng phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?

Mọi người: Mấu chốt là lúc 'bản thân' ngài hành động như thế, không chỉ chưa phải là quan hệ đạo lữ với Hàm Quang Quân, mà ngay cả một lời cũng chưa từng bày tỏ đúng không?

Nói cách khác, ngài đây là lòng mang ý xấu đùa bỡn trai tân người ta, à ừm nam tử nha.

Bị mọi người nhìn bằng ánh mắt khiển trách, chỉ trích giống như đối với một tên cướp sắc đến mức nóng cả mặt, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy cảm giác oan uổng ngút trời lại quay trở về, nhịn không được kéo đạo lữ lúc này đang yêu đương hạnh phúc, chỉ thiếu một bước là danh chính ngôn thuận ra để chắn đạn, "Các ngươi sao có thể đều nhìn ta như vậy chứ, nếu Lam Trạm không đồng ý, thì cho dù có vô lại, với thân thể có linh lực thấp kém như 'ta' làm thế nào có thể thực hiện liên tiếp được?"

Lam Vong Cơ: "......"

Mọi người: Cũng phải, một cây làm chẳng nên non, Hàm Quang Quân nếu không muốn, sao để như thế được?

Kim Tử Hiên: Đây xem như là thừa nhận mình thật sự vô lại phải không?

Giang Yếm Ly cười nói: "Đây là 'a Tiện' khác đã thực sự đặt Hàm Quang Quân ở trong lòng đúng không. Giống như nữ tử trang điểm vì người mình yêu, sẽ lo lắng mình có đủ tốt, có đủ xứng đôi trước mặt người mình yêu hay không, nam tử có người trong lòng cũng giống vậy, A Tiện đây là xấu hổ mà."

Kim Tử Hiên nghe vậy, lặng lẽ nắm đôi tay mềm mại của nàng qua, trong lòng mềm nhũn như bông vậy.

Ngụy Vô Tiện cảm nhận được sự thay đổi tần suất hô hấp của người phía sau, xấu hổ đỏ mặt: Sư tỷ người đừng làm ta sợ chứ.

[Nhìn đến lần thứ ba, Lam Vong Cơ vẫn rũ mắt không nói gì, cũng không thấy rõ biểu tình. Thấy y chậm chạp không trả lời, Ngụy Vô Tiện bắt đầu suy nghĩ miên man: "Trước kia Lam Trạm đều là muốn một phòng, tại sao hôm nay không nói? Nếu lần này y thay đổi muốn hai phòng, đã nói lên y thật sự để ý. Nhưng nếu y vẫn muốn một phòng, cũng không thể chứng minh y không ngại, có lẽ chỉ là vì muốn tỏ ra mình không ngại để ta cũng không ngại ..." Để ý tới để ý lui, bà chủ quyết đoán tự trả lời luôn, dõng dạc nói: "Một phòng đúng không? Một phòng là được rồi! Phòng này của ta hai người ở cũng thoải mái. Giường không chen chúc đâu." Đợi một lát, Lam Vong Cơ không nói lời phản đối, trái tim và bước chân của Ngụy Vô Tiện lúc này mới không lơ lửng nữa, tạm thời rơi xuống đúng vị trí.

Bà chủ đẩy cánh cửa ra, dẫn bọn hắn đi vào, quả nhiên đủ lớn, bà nói: "À, hai vị muốn dùng cơm không? Nữ đầu bếp của chúng ta tay nghề khá lắm, làm sẵn mang lên cho các ngươi ha?" Ngụy Vô Tiện nói: "Muốn. Chỉ là hiện tại chưa cần, trễ một chút đi, giờ tuất hẵng mang lên" bà chủ liên tục đồng ý bước ra cửa. Bà vừa bước chân ra, Ngụy Vô Tiện sau lưng sắp đóng cửa, bỗng nhiên đuổi theo, nói "Bà chủ!" Bà chủ nói: "Công tử có gì dặn dò?"

Ngụy Vô Tiện giống như là hạ quyết tâm làm gì đó, thấp giọng nói: "Buổi tối khi đưa cơm, hãy mang một ít rượu tới ... loại càng mạnh càng tốt." Bà chủ cười nói: "Đó là tất nhiên!"]

Mọi người: "!!!" Đưa rượu? Tên nhãi này lại muốn làm cái quỷ gì?

Trong lúc những người khác đang suy đoán người nào đó có phải lại muốn Lam Vong Cơ làm ra những chuyện xấu hổ khi say rượu hay không, thì Ngụy Vô Tiện vẫn còn trong cơn xấu hổ, so với lúc nãy càng nhiều hơn.

Lại không phải chuyện tiếp theo Lam Vong Cơ có say rượu thêm lần nữa hay không, mà là, 'bản thân' hắn thế mà lại trở nên dây dưa dài dòng như vậy? Không phải chỉ là chuyện một gian phòng thôi sao? Đúng là càng đọc càng thấy có khuynh hướng như lời sư tỷ nói, cũng làm hắn càng giận mình hơn.

Thậm chí tự cam chịu nói: "Lam Trạm, ngươi coi như không nghe thấy những lời mới vừa rồi này đi, đại nam nhân còn lằng nhằng như thế, thật là quá khó coi."

Lam Vong Cơ nói: "Rất khó coi sao?"

Cảm thấy lời này có vẻ quen thuộc Ngụy Vô Tiện vô thức trả lời: "Rất dễ coi sao?"

Lam Vong Cơ không thấy gì, chỉ nói: "Hôm trước, lúc đi Vân Mộng tìm ngươi ... "

Ngụy Vô Tiện: "?"

"Lúc đó đi tìm ngươi sợ ngươi thấy phiền chán, nhưng không đi lại sợ ngươi lầm đường lạc lối, càng quên mất ta; Lúc ngươi không quan tâm đến ta, cũng từng nghĩ tới sẽ không chủ động nói chuyện với ngươi, nhưng ngươi vừa mở miệng, thì trong lòng không ngăn được vui mừng; Ngươi và ta luôn chia tay không vui vẻ, nhưng lần gặp mặt tiếp theo ngươi vẫn sẽ cười với ta, khiến ta ôm hy vọng mong manh, như thể cố gắng thêm chút nữa sẽ có thể có tác dụng; Cuối cùng không có bất kỳ sự đáp lại nào, nhưng sẽ tìm vô số lý do cho tình trạng của ngươi. Cho dù thật sự ... là vô tâm vô tình, vô duyên vô phận, ta cũng......"

Phần còn lại đã không thể nói được nữa, hai tay Ngụy Vô Tiện hai tay vòng chặt sau cổ Lam Vong Cơ cổ sau, đôi môi hôn lên vành tai dỏ chót của y, nhẹ giọng nói: "Nhị ca ca ta sai rồi, ngươi rất tốt, chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, một đôi trời sinh, không có vô tâm vô tình gì hết!"

Các ngón tay trên hai bàn tay của Lam Vong Cơ cuộn tròn một trận, rồi cũng vòng sau lưng Ngụy Vô Tiện giống như vậy.

"Ừm." Ngươi là của ta.

Mọi người:...... Ta là ai đây là đâu, có thể về nhà trước hay không???!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net