Chương 189 (a)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Nhưng Kim Lăng cố tình dừng bước ở bên ngoài miếu Quan Âm, Tiên Tử cứ sủa ầm ĩ ... Kim Lăng thế mà gõ gõ cửa, nói "Có ai ở đây không!" Bên trong đình viện, tất cả các tu sĩ đều nín thở ngưng thần, tên đã lên dây ... Kim Lăng ở ngoài cửa dường như cũng cảm thấy có gì đó không ổn  ... Ngụy Vô Tiện còn chưa thở phào ra được một hơi, bỗng nhiên ngoài tường lại truyền đến từng loạt tiếng sủa như điên, Kim Lăng cả giận nói "Nè, ngươi lại chạy trở về làm gì?!" Ngụy Vô Tiện vô cùng mừng rỡ: "Tiên Tử giỏi!!!" Kim Lăng nói: "Tiên Tử! Quay lại! Mẹ kiếp!" Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Tiểu tổ tông, ngươi mau cùng nó chạy nhanh đi chứ!!! Cầu xin ngươi!!!"... Lát sau, đột nhiên cả người toát mồ hôi lạnh: "Không xong rồi, thằng nhóc này đang leo tường!"

Bên kia, Kim Lăng vừa lên tới liền nhìn thấy cung tên tràn ngập trong sân đang chĩa về phía mình ... Mà một tăng nhân ... Thả một mũi tên ra, xé gió lao đến chỗ Kim Lăng! ... Nếu như bị mũi tên này bắn trúng, Kim Lăng chắc chắn sẽ bị xuyên thủng ngực tới tận xương ... Ngụy Vô Tiện bỗng nhảy lên đầu tường, vung tay ném một cái, đồng thời quát: "Kim Lăng chạy!" Hắn ném ra cây sáo trúc mà hắn vẫn luôn mang theo trên người sau khi trọng sinh ... Bóng dáng Kim Lăng biến mất ở đầu tường ... Nhưng vị trí ẩn nấp này của Ngụy Vô Tiện cũng bại lộ. ... Ngụy Vô Tiện... Nhảy xuống khỏi bức tường, đang định huýt sáo, một giọng nói bỗng dưng vang lên ở sau lưng hắn, cười nói: "Ta khuyên Ngụy công tử tốt nhất là đừng. Cây sáo nứt rồi thì không sao, nhưng nếu không có ngón tay hoặc đầu lưỡi, vậy thì sẽ khổ sở đó."

Ngụy Vô Tiện lập tức thu tay lại, tán đồng nói: "Ngươi nói rất có lý." Người nọ nói: "Xin mời?"

Ngụy Vô Tiện gật đầu nói: "Kim tông chủ khách khí." Kim Quang Dao cười nói: "Nên như vậy." Bọn họ giống như không có việc gì đi vòng một đường lớn, đi đến trước miếu Quan Âm, Ngụy Vô Tiện một trận cạn lời ... Kim Lăng quả nhiên không chạy thoát ... Chần chờ một lát, vẫn là kêu lên một tiếng trước: "Tiểu thúc thúc." Kim Quang Dao nói: "Ngươi khoẻ ha, a Lăng." ... Ngụy Vô Tiện đau đầu nói: "Đứa nhỏ này ... Trễ như vậy, một mình dẫn chó đến đây làm gì?"

Nhưng hắn không biết, sau khi hắn và Lam Vong Cơ, Ôn Ninh đi thuyền rời khỏi Liên Hoa Ổ, Kim Lăng lén đi tìm hắn, nhưng chẳng thấy bóng người đâu, liền nổi cáu một trận với vị cữu cữu không biết nổi cơn điên gì đi khắp nơi túm lấy mọi người bắt họ rút một thanh kiếm nát của nó, chỉ vào mũi y mắng rằng bởi vì y nên Ngụy Vô Tiện mới bỏ chạy, bị Giang Trừng chưởng một cái té xuống đất. Vì thế, Kim Lăng hoặc không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, tự mình dắt Tiên Tử đi truy tìm Ngụy Vô Tiện.]

Ngụy Vô Tiện còn đang rối rắm là nên khen ngợi có lợi cho đứa cháu trai thật lòng hướng về vị đại cữu cữu là hắn đây, hay là mắng nó một trận vì nói 'Tuỳ Tiện' của hắn thành 'thanh kiếm nát', thì đã bị Kim Tử Hiên giành nói trước với giọng nói nghẹn lại vì tức giận, "Kim Quang Dao, ngươi dám động đến con trai của ta một chút thử xem?"

"......" Mạnh Dao: "Câu nào của 'ta' động đến tiểu Kim Lăng? Cũng chỉ thuận thế đe doạ một chút thôi." Ngẫm lại đọc đến bây giờ, đã nghe được bao nhiêu lần Giang tông chủ uy hiếp 'đánh gãy chân của ngươi', còn có các loại 'một chưởng nằm dài', 'một quyền ngã lăn' rồi đấy, Tử Hiên huynh trưởng, ngươi đây là không dám giận dỗi em vợ cường thế mà chỉ nhắm vào ta hả?

Tiết Dương liếc nhìn một cái, khoé miệng mang theo nụ cười có chút quỷ dị cười, "Ngươi chính là vị tiểu thúc đã lấy đi mạng sống của con trai mình, dùng tính mạng kim tôn ngọc quý của cháu trai để uy hiếp, không mắng ngươi thì mắng ai đây?"

Lại bị khách khanh do chính mình chiêu mộ dứt khoát lưu loát cắm cho một dao, Mạnh Dao suýt hộc máu, đây đúng là ác hữu mà.

Kim Tử Hiên: "......" Họ Tiết này có ý gì? Y đã nói gì sai hay sao? Ở đó kẻ yếu nhất chính là con trai y không thể thoát, một khi Kim Quang Dao rơi vào thế hạ phong, người đáng lo nhất còn không phải là Kim Lăng sao?

Giang Trừng - người 'nổi cơn điên đi khắp nơi túm lấy mọi người bắt họ rút một thanh kiếm nát': ...

[Tiên Tử quả nhiên không phụ kỳ vọng, theo mùi hương của Ngụy Vô Tiện chuẩn xác truy lùng đến gần miếu Quan Âm, sau đó ... cảm nhận được sát khí bừng bừng che giấu ở bên trong cánh cửa, đột nhiên sủa như điên để cảnh báo. Không biết làm sao ... Kim Lăng cảm thấy cho dù Ngụy Vô Tiện không ở chỗ này cũng phải xem cho ra nhẽ, cuối cùng vẫn là rơi vào tay địch  ... Kim Quang Dao ... Quay đầu hỏi thuộc hạ "Linh khuyển đâu?" Một tăng nhân nói: "... Thuộc hạ bất lực, để nó chạymất". Kim Quang Dao nói: "Đuổi theo giết. Con linh khuyển này dẫn người tới thì càng khó giải quyết nữa" "Dạ!"... Kim Lăng kinh ngạc đến cực điểm, bật thốt lên nói: "Ngươi thật sự muốn giết nó? Tiên Tử là ngươi tặng cho ta!"

Kim Quang Dao không đáp hỏi lại: "A Lăng, ngươi chạy đến đây làm gì?" Kim Lăng ... chần chừ không đáp. Bỗng nhiên Lam Hi Thần nói: "Kim tông chủ, Kim Lăng vẫn là một đứa trẻ ... Hơn nữa là cháu trai của ngươi". Kim Quang Dao không nhịn được mà bật cười lên: "Nhị ca, ngươi nghĩ cái gì thế? ... Cho rằng ta sẽ giết nó diệt khẩu sao?" Lam Hi Thần trầm mặc không nói, Kim Quang Dao lắc lắc đầu, nói với Kim Lăng: "A Lăng, ngươi nghe rồi đó, nếu ngươi chạy loạn hoặc kêu lung tung, có lẽ ta sẽ làm chuyện gì đó đáng sợ đối với ngươi. Tự ngươi nhìn mà làm đi"... Chuyện tới bây giờ, Kim Lăng rất khó nhìn hắn (Kim Quang Dao) với ánh mắt như lúc trước. Cậu lẳng lặng đi đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện và Lam Hi Thần, thoạt nhìn thành thành thật thật. Kim Quang Dao xoay người, nói: "Còn chưa đào được sao? Kêu người bên trong làm nhanh lên!" Một tăng nhân đáp "Dạ!" Rút kiếm quay vào trong điện Quan Âm.

... Kim Quang Dao nói: "Nhắc mới nhớ, ta vẫn chưa hỏi, Ngụy tiên sinh tại sao biết được chỗ này?..." Ngụy Vô Tiện nói: "Liễm Phương Tôn giấu một tờ khế đất thật lớn trong mật thất ở Phương Phỉ Điện, đặt cùng với bản thảo của ta, không nhớ sao?" Kim Quang Dao nói: "A, vậy đúng ra là sơ sót của ta, đáng lẽ nên cất riêng ra." ...

Lúc này ... Ngụy Vô Tiện mới chú ý tới, bội kiếm bên hông Lam Hi Thần đã rời khỏi vỏ một thốn, nhưng  không có linh quang lưu chuyển ... Lam Hi Thần nói: "Thật xấu hổ. Bị người ta lừa cho mắc mưu, mất hết linh lực. Mặc dù Sóc Nguyệt và Liệt Băng đều ở trên người, nhưng không giúp được gì." Ngụy Vô Tiện nói: "Cần gì phải xấu hổ. Dù sao lừa gạt người khác chính là thủ đoạn sở trường của Liễm Phương Tôn." Nhớ tới lúc cộng tình nhìn thấy cảnh tượng Mạnh Dao giả vờ tự sát để ám hại Nhiếp Minh Quyết, nghĩ lại tin tức "Liễm Phương Tôn thân bị trọng thương" kia, quá trình Lam Hi Thần mất đi linh lực như thế nào, cũng không khó để suy đoán.]

Ồ, vậy nên Trạch Vu Quân là trúng mưu bị phong bế linh lực ha, quả nhiên!

Nhiếp Minh Quyết hừ nhẹ, chính mình là nhìn thấy bộ mặt thật của người này trước tiên, mà cũng mắc mưu, huống chi Nhị đệ không hề có chút phòng bị nào đối với hắn?

Nhiếp Hoài Tang rũ mắt, ám hại đại ca hắn chính là đao thật kiếm thật lấy mạng, đối mặt với Nhị ca kết nghĩa tốt của chính mình chỉ là phong bế linh lực, còn dùng lễ đối đãi như bình thường. Sức nặng của Lam Hi Thần trong lòng Kim Quang Dao, thật đúng là không nhẹ đâu.

Lam Hi Thần thở dài, lời nói bóng gió ám chỉ mới vừa rồi của Tiết Dương, có phải một phần cũng nhắm vào mình hay không? ..... Hai người đã đoạn tuyệt, càng tỏ ra bình an không có việc gì như vậy, càng khiến cho hắn không biết phải làm sao.

Ngụy Vô Tiện chỉ ngón tay, nói: "Tiểu Kim Lăng cuối cùng cũng có chỗ giống ta, chạy không được cũng biết ngoan ngoãn trốn bên cạnh ta, rất thức thời á, đổi lại tính tình bướng bỉnh của Giang Trừng, chắc có thể đã rống lên một tiếng 'lắc đầu một cái lấy đi một mạng' rồi đó."

Giang Trừng đen mặt nói: "Tỉnh lại đi, cho tới giờ người bị bệnh anh hùng quấn thân là ngươi á!" Cái người lúc trước được ân cần chỉ bảo bao nhiêu lần phải biết giữ mình, kết quả vẫn không ngừng nhảy nhót lung tung, thực sự có mặt mũi để nói lời này hả?

Ngụy Vô Tiện: Mặc kệ mặc kệ, chính là giống ta ~

Kim Tử Hiên: .....

[Kim Quang Dao dặn dò vài tên tăng nhân: "Bố trí trận pháp. Đợi lát nữa Hàm Quang Quân đến đây có thể cản được chút nào hay chút ấy." Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi làm thế nào xác định Hàm Quang Quân nhất định sẽ đến?" ... Kim Quang Dao ... hơi hơi mỉm cười, "Y đương nhiên sẽ đến, nếu Ngụy công tử ngươi theo dõi tòa miếu Quan Âm này, Hàm Quang Quân đương nhiên cũng sẽ không thểkhông biết chỗ này có điểm kỳ lạ. Chẳng lẽ Ngụy công tử cảm thấy nói y không ở bên cạnh ngươi thì ta sẽ tin sao?" Ngụy Vô Tiện nói "Người thông minh".

Lam Hi Thần nói: "Ngụy công tử, nếu Vong Cơ ở gần đây, tại sao không ở cùng ngươi?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Chúng ta chia nhau hành động" Lam Hi Thần lại sửng sốt, nói: "Ta nghe nói ngươi từ trên Loạn Táng Cương xuống, mới vừa bị thương, lúc này y làm sao chia ra hành động với ngươi được?" Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi nghe ai nói?"

Kim Quang Dao nói: "Ta nói." Ngụy Vô Tiện nhìn hắn một cái, nói với Lam Hi Thần: "Là thế này. Đêm nay ta ngủ không được, đi dạo bên ngoài khách điếm một chút, tình cờ mới đụng tới nơi này. Hàm Quang Quân ở gian phòng khác, y không biết ta ra ngoài." Kim Quang Dao lại tỏ ra ngạc nhiên: "Các ngươi ở hai gian phòng?" Ngụy Vô Tiện nói: "Ai nói với ngươi chúng ta nhất định sẽ ở một gian phòng?" Kim Quang Dao chỉ cười không nói, Ngụy Vô Tiện nói: "Ồ, ta biết rồi." Là Lam Hi Thần nói. Ngụy Vô Tiện nói: "Các ngươi thật đúng là cái gì cũng nói với nhau."]

Ngụy Vô Tiện nghệt ra, nói với Lam Hi Thần: "Không phải chứ, huynh trưởng đại ca, tại sao ngươi có thể nói ra CHUYỆN PHÒNG THE của đệ đệ mình hả! Lại còn là CHUYỆN PHÒNG THE của cái người phức tạp lạnh lùng như Lam Trạm này nữa!"

Chỉ cần tưởng tượng sau này, một chút tình thú kỳ lạ giữa phu phu hắn và Lam Trạm, chẳng giấu được Lam Hi Thần một chút nào không nói, lại còn có thể bị tiết lộ cho bạn bè của Lam Hi Thần như thế, cả người hắn đều không khoẻ!

...... Hẳn là Trạch Vu Quân cũng không hề muốn biết tình thú kỳ lạ giữa phu phu các ngươi là cái quỷ gì đâu.

Đối mặt với sự chỉ trích như vậy, Lam Hi Thần cũng ngẩn người ra, "Xin lỗi ..." Chuyện ở cùng phòng hay không cùng phòng giữa hai đạo lữ, nói ra bên ngoài hình như đúng là không hay lắm, nhưng chắc là do hắn quá mức lo lắng cho việc chung thân đại sự của đệ đệ, nên mới nói ra với người khác ... nhỉ? Nhưng hắn thật sự không phải là người thích ngồi lê đôi mách, tốt thôi sau này không nói nữa là được chứ gì.

Lam Vong Cơ - người đang được huynh trưởng và đạo lữ trao đổi về CHUYỆN PHÒNG THE: "......"

[Lam Hi Thần lại không hề có chút vẻ đùa giỡn nào, nói: "Ngụy công tử, các ngươi có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Trên mặt hắn không có nụ cười ấm áp mà chuyển sang nghiêm túc, thoạt nhìn càng giống Lam Vong Cơ. Nhưng Ngụy Vô Tiện không hiểu lắm, tại sao hắn (Lam Hi Thần) phản ứng lớn như vậy ... "Lam tông chủ, chúng ta có thể có chuyện gì? Trước mắt vẫn nên đối phó vị này trước đi." Ánh mắt hắn ra hiệu về phía Kim Quang Dao ... Lam Hi Thần mới nói: "Là trong lòng ta sốt ruột. Xin lỗi". Kim Quang Dao lại cười nói: "Xem ra là thật sự có vấn đề. Còn là vấn đề không nhỏ nữa." Ngụy Vô Tiện cười lạnh nói: "Hiện tại bách gia đều sắp sửa đánh giết ngươi, Liễm Phương Tôn ... còn có thời gian rảnh lo lắng cho người khác à? Nói nhiều quá nhỉ?" Kim Quang Dao nói: "Không dám, ta chỉ là thổn thức mà thôi. Hàm Quang Quân kiên trì nhiều năm như vậy, thế mà đến hôm nay vẫn chưa tu thành chính quả, không riêng Lam tông chủ có lý do sốt ruột, ngay cả người ngoài cuộc cũng không đành lòng á." Ngụy Vô Tiện đột nhiên nhìn hắn: "Cái gì kiên trì? Cái gì tu thành chính quả?"

Nghe vậy, ngược lại cả Kim Quang Dao và Lam Hi Thần đều kinh ngạc ... Trái tim Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên đập kinh hoàng ... Hắn cố gắng trấn tĩnh nói: "Ngươi có ý gì?" ... Lam Hi Thần kinh ngạc nói:"Ngụy công tử, ngươi đừng nói với ta, ngươi và Vong Cơ ở cùng nhau lâu như vậy, mà hoàn toàn không biết gì về tâm ý của y?" Ngụy Vô Tiện chụp lấy hắn, gần như sắp quỳ xuống cầu xin hắn nói một lần cho rõ ràng "Lam tông chủ, Lam tông chủ, ngươi, ngươi nói tâm ý của Lam Trạm, là tâm ý gì của y?! Có phải, có phải ..." Lam Hi Thần đột nhiên rút tay về, không thể tin nổi nói: "Xem ra ngươi thật sự hoàn toàn không biết gì cả, vậy mà ngươi đã quên những vết giới tiên trên người y làm thế nào mà có sao? Không nhìn thấy dấu ấn trước ngực y sao?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Vết giới tiên?! ... Những vết thương đó trên người y rốt cuộc là làm thế nào mà có? Chẳng lẽ có liên quan tới ta sao?!?" Trên mặt Lam Hi Thần hiện ra vẻ tức giận, "Không liên quan tới ngươi, chẳng lẽ là chính y vô duyên vô cớ làm ra hay sao!" Trạch Vu Quân luôn luôn cực kỳ có hàm dưỡng, nhưng giờ phút này nhắc đến Lam Vong Cơ, hắn lại là tức giận. Nhưng cẩn thận nhìn lại biểu tình của Ngụy Vô Tiện, hơi thu lại sự tức giận, sau đó hỏi dò: "Ký ức của ngươi ... có tổn hại sao?" Ngụy Vô Tiện nói: "Ký ức của ta?" Hắn lập tức cố gắng một cách tuyệt vọng để suy nghĩ xem mình đã quên chuyện gì, nói: "Ta không nhớ được từ khi nào ký ức của ta có ... có!" Hắn xác thật có một đoạn ký ức mơ hồ không rõ. Huyết tẩy Bất Dạ Thiên!

Đêm hôm đó, hắn ... ghép hai mảnh Âm Hổ Phù, mặc kệ nó đại khai sát giới ... Lúc sau ... Trong lúc mê man cảm giác mình rời khỏi toà thành đổ nát giống như một cái lò sát sinh này, suốt một khoảng thời gian rất dài cả người ý thức không rõ. Đến khi hắn tỉnh táo trở lại, đã ngồi yên thật lâu bên dưới Loạn Táng Cương của Di Lăng.

Lam Hi Thần nói: "Ngươi đã nhớ ra chưa?" Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm nói: "Là lần ở Bất Dạ Thiên kia? Ta, ta vẫn luôn nghĩ rằng mình đã quay trở về trong lúc mơ mơ màng màng, chẳng lẽ..." Lam Hi Thần giận đến mức suýt bật cười: "Ngụy công tử! Đêm đó ở Bất Dạ Thiên, cùng ngươi đối địch, là bao nhiêu người? 3000 người đó! Cho dù ngươi bất thế kỳ tài thế nào đi nữa, vẫn có thể rút lui nguyên vẹn trong tình huống như vậy sao? Làm thế nào có thể!" Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm... Lam Trạm y đã làm gì?"]

Đúng rồi, lúc trước từng đọc đến đại hội tuyên thệ ở Kỳ Sơn, huyết tẩy Bất Dạ Thiên, đúng là không giải thích rõ ràng Di Lăng lão tổ rốt cuộc làm thế nào rút lui nguyên vẹn, trở lại Loạn Táng Cương.

Cho nên, cuối cùng vẫn là Hàm Quang Quân ra tay giúp đỡ sao?

Hầu kết Ngụy Vô Tiện lăn lộn một vòng, kèm theo nhịp tim lặng lẽ đập nhanh hơn, ánh sáng trong đôi mắt càng thêm ảm đạm. Lam Trạm đối với hắn, vẫn luôn tình thâm nghĩa trọng, khi giao đấu với hắn ở trên nóc Viêm Dương điện, vẫn kiên trì thức tỉnh hắn, nhưng chính mình sau khi phát cuồng, tánh mạng nguy kịch làm sao có thể nhìn ra được cơ chứ.

Nhưng mà, không đáng, không đáng mà!

Đối với ẩn tình sắp sửa công bố này, Lam Vong Cơ ngược lại có một chút thả lỏng, mặc kệ khi nào ở đâu, tình huống gì hoàn cảnh gì, tất cả mọi chuyện, tất nhiên sẽ cùng Nguỵ Anh gánh vác.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net