Chương 196

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính là hiện tại, Giang Trừng vẫn có một loại cảm giác không dám tin tưởng.

Làm thế nào lời nói ban đầu của Ngụy Vô Tiện lại không phải là lời thề mà chính mình tin tưởng sâu sắc không chút nghi ngờ vậy? Dựa theo logic hiện giờ của người này, không có những lời hứa hẹn 'cả đời', 'vĩnh viễn' này nọ không nói, mà ngay cả ý nghĩ 'phù trợ' mình cũng không có?! Đợi đã, từ khi y trở thành gia chủ của Giang gia, Ngụy Vô Tiện ngoại trừ có thể đánh nhau một chút, thì thứ hắn làm nhiều nhất chính là 'gây chuyện' và 'ăn không ngồi rồi', thật sự một chút ý tứ phù trợ cũng đều không có á ...

[Giang Trừng siết chặt nắm tay, giống như muốn đấm người khác, giống như muốn đấm chính mình, cuối cùng, vẫn là nện xuống mặt đất. Đáng lẽ y có thể nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không được chùn bước) mà căm hận Ngụy Vô Tiện. Nhưng giờ này phút này, viên kim đan đang vận chuyển linh lực trong thân thể y, lại khiến cho y không thể căm hận một cách hợp lý hợp tình.

Ngụy Vô Tiện không biết nên trả lời như thế nào. Ngay từ đầu, chính vì không hy vọng nhìn thấy Giang Trừng như vậy, cho nên mới quyết định không nói cho y. Hắn từng đáp ứng với Giang Phong Miên và Ngu phu nhân điều gì, hắn đều ghi tạc kỹ trong lòng: Chăm sóc phù trợ Giang Trừng thật tốt. Một người tranh cường háo thắng đến mức gần như cực đoan như vậy, nếu biết được chuyện này, suốt cuộc đời, đều sẽ buồn bực không vui, khổ sở không chịu nổi, không thể nhìn thẳng vào chính mình. Trong lòng y vĩnh viễn sẽ có một cái hố không vượt qua được, sẽ luôn nhớ tới y là dựa vào sự hy sinh của người khác mới có thể đạt được những thành tựu hôm nay. Như vậy căn bản không phải là tu vi và thành tựu của y. Y thắng cũng là thua, đã sớm không có tư cách tranh cường háo thắng.

Sau đó, là do Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly chết vì hắn, nên càng không có mặt mũi để người khác biết. Nói cho Giang Trừng chuyện này sau đó, thật giống như đang trốn tránh trách nhiệm, nóng lòng cho thấy mình cũng là người có công, nói với Giang Trừng ngươi đừng hận ta, ngươi xem, ta cũng đã trả giá vì Vân Mộng Giang thị.

Giang Trừng khóc thật lặng lẽ, nhưng nước mắt đã chảy ràn rụa khắp mặt ... "... Ngươi đã nói, tương lai ta làm gia chủ, ngươi làm thuộc hạ của ta, cả đời phù trợ ta, vĩnh viễn sẽ không phản bội Vân Mộng Giang thị ... Đây là chính ngươi nói."

"......" Trầm mặc một lát, Ngụy Vô Tiện nói: "Thực xin lỗi. Ta đã nuốt lời."]

Giang Trừng đưa mắt nhìn xuống vị trí đan điền ở bụng mình, Ngụy Vô Tiện nói không nên lời, hắn làm sao có thể nói ra được đây, cho dù giờ phút này ở giữa không ngăn cách bởi nhiều mạng người cũng thế, tuy rằng tất cả gần như đã được dự đoán. Nhưng rốt cuộc, bọn hắn đều lựa chọn giấu giếm lẫn nhau, số mệnh đã định, cũng không biết chuyện này xem như là tín nhiệm quá sâu, hay là ràng buộc quá cạn.

Lam Vong Cơ cúi đầu, nhìn nhau một hồi với Nguỵ Vô Tiện đang lười biếng nép vào trong lòng ngực mình, ánh mắt thậm chí không rõ cảm xúc gì.

Ngụy Vô Tiện không biết lý do, theo bản năng cảm thấy: Đừng nói là câu 'Thực xin lỗi. Ta đã nuốt lời' này đi vào trong tai Lam Trạm liền biến thành 'Thực xin lỗi ta đã không cả đời' nha? Có nên chột dạ một chút hay không?

Lam Vong Cơ còn đang đau lòng cho đạo lữ nhà mình: ......

Nhiếp Hoài Tang nghẹn cười, giơ tay vỗ vỗ bả vai Giang Trừng - người lúc này có dáng ngồi khó miêu tả, gọi với về phía Ngụy Vô Tiện: "Ngụy huynh, sự 'trong sạch' của ngươi hình như không còn nữa!"

Ngụy Vô Tiện: Ồ, còn có thể là 'Thực xin lỗi ta đã không trong sạch'? Nghe ra, câu này sao lại là một chữ 'tra' to bự thế!

Giang Trừng vẫn đang hoài nghi cuộc đời lập tức ớn lạnh một trận, chấn động rớt xuống một tầng da gà nổi khắp toàn thân, vội vàng phủi rớt cái móng heo ở trên vai kia, BIẾN, LÃO TỬ quen thân với ngươi lắm hả!

Nhiếp Hoài Tang bị Giang Trừng ghét bỏ một trận, lại thu được ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm sang của Lam Vong Cơ, bất đắc dĩ nhún vai, ta cũng là nói theo lời của Ngụy huynh, có bản lĩnh thì nhìn về phía Di Lăng Lão Tổ đi kìa.

Ngụy Vô Tiện coi như không thấy gì hết, tiếp tục đọc xuống.

[Giang Trừng lắc lắc đầu, chôn mặt thật sâu vào trong lòng bàn tay, sau một lúc lâu, bỗng nhiên "phì" cười một tiếng. Y giọng ồm ồm trào phúng: "Đều đã đến lúc này rồi, ngươi còn muốn nói xin lỗi ta. Ta là cái người quý giá nào thế"

Giang tông chủ mở miệng luôn luôn mang ba phần châm chọc, chỉ là vào lúc này đây, lại không phải là châm chọc người khác, mà là châm chọc chính mình.

Bỗng nhiên, y nói: "Thực xin lỗi." Ngụy Vô Tiện ngẩn người, nói: "...... Ngươi không cần phải nói xin lỗi." Chuyện tới bây giờ, căn bản không thể tính ai xin lỗi ai. Ngụy Vô Tiện lại nói: "Coi như ta trả lại cho Giang gia."

Giang Trừng ngước mặt lên, tơ máu che kín tròng mắt, hốc mắt đỏ ngầu nhìn hắn, nói giọng khàn khàn: "... Trả lại phụ thân ta, mẫu thân ta, tỷ tỷ của ta?" Ngụy Vô Tiện đè đè huyệt thái dương, nói "Thôi. Chuyện đã qua rồi. Đều đừng nhắc lại nữa." Đó cũng không phải là những chuyện mà hắn vui thích ôn đi ôn lại không ngừng gì cả. Hắn không muốn bị ép nhớ lại cảm giác tỉnh táo khi mình bị mổ đan, cũng không muốn bị buộc phải lặp lại lời nhắc nhở cường điệu, đây là loại trả giá như thế nào, trả giá lớn bao nhiêu.

... Chẳng qua, đó đã là chuyện của kiếp trước.

Ngụy Vô Tiện nói: "Chậc, ngươi ... cũng đừng luôn nhớ mãi. Tuy rằng ta biết, với tính cách của ngươi, chắc chắc sẽ vẫn luôn nhớ mãi, bất quá, nói thế nào đây ..." Hắn nắm chặt tay Lam Vong Cơ, nói với Giang Trừng: "Hiện giờ ta thật sự cảm thấy ... đều đã qua rồi. Đã lâu lắm rồi, không cần rối rắm nữa."

Giang Trừng hung hăng lau mặt, quệt nước mắt, hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại. Lúc này, Nhiếp Hoài Tang khoác áo ngoài của Lam Hi Thần trên người từ từ tỉnh lại. Hắn nho nhỏ kêu ai da ai da vài tiếng, miễn cưỡng bò dậy, mê mê man man nói: "Ta đây là đang ở đâu?" Ai ngờ, đồng thời với lúc hắn ngồi dậy đã nhìn thấy Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ ngồi sát rạt vào nhau trên cùng một tấm đệm ở phía đối diện, Di Lăng Lão Tổ sắp ngồi hẳn lên đùi Hàm Quang Quân, hắn hét thảm một tiếng ngay tại chỗ, làm như lại muốn ngất xỉu.]

Ngụy Vô Tiện cảm thấy, dường như kiến thức văn hoá của 'mình' hơi thiếu sót, không nhắc tới những chuyện trước đó, chỉ là chuyện này, lời nói cũng quá mức nhiều ý nghĩa. Khuyên bảo người khác tiến về phía trước rất hay, nhưng nghe ra lại giống như là đang phân rõ giới tuyến, đường ai nấy đi là như thế nào?

Chuyện qua rồi, không cần rối rắm nữa, mặc kệ là chuyện buông bỏ không được, hay là chuyện đau thấu tâm can. Suy cho cùng đã qua rồi, chính là nên buông xuống, cứ giữ chặt không bỏ chẳng phải là đào hố, sau đó chính mình nhảy vào hay sao? Như thế, cuối cùng chỉ có thể hoạt động trong phạm vi ởđáy hố, bị giam hãm cả đời, nói gì đến tương lai nữa.

Nhưng buông bỏ thì buông bỏ, phủi sạch quan hệ với Giang gia gì đó, căn bản là không thể nào!

Ngụy Vô Tiện lặng lẽ liếc nhìn sau lưng Giang Trừng, lập tức bị người ta phát hiện hung hăng trừng mắt nhìn ngược lại, ôi thôi mẹ ơi, nếu bây giờ nói với Giang Trừng mấy chuyện tầm thường này nọ, phỏng chừng ngoại trừ một trận châm chọc mỉa mai thì không đổi lại được thứ gì đâu nhỉ? Thôi vẫn là chờ khi trở về Liên Hoa Ổ đi.

Tư thế ngả lưng dựa dẫm không thay đổi, Ngụy Vô Tiện nói: "Hoài Tang huynh, ta và Lam Trạm ngồi chung với nhau dọa người như vậy hả? Nhìn một cái thì phải ngất xỉu à? Ngươi hiện giờ không phải đang ngồi rất vững đó sao?"

Nhiếp Hoài Tang thở dài nói: "Hiện giờ là tiến triển từng bước một, đương nhiên không dọa người rồi! Có trách thì trách ngươi và Hàm Quang Quân che giấu quá tốt, không đúng, là Hàm Quang Quân che giấu quá tốt, ngươi là cái người không hay biết gì kia, tình thế như nước với lửa nha, tiên môn bách gia lưu truyền bấy lâu, ai có thể ngờ các ngươi có thể ôm nhau một chỗ cơ chứ? Ngụy huynh, ngươi cũng thông cảm cho tâm lý người qua đường của chúng ta, không thật sự ngất xỉu đã là không tệ rồi!"

Mạnh Dao: Lời này có thể đồng ý, người nào đó không màng đến tình huống mà cứ nói chuyện yêu đương, kêu người khác đứng xem làm sao mà chịu nổi?

Lam Khải Nhân suýt chút nữa ngất xỉu: Khổ chết lão phu mà!

Liên tiếp bị chọc trúng vài mũi tên 'không hay biết gì', 'tình thế như nước với lửa', Ngụy Vô Tiện sờ sờ cái mũi quay lại, được rồi coi như ngươi thắng.

......

Giang Yếm Ly nhìn bộ dạng hiếm khi túng quẫn của Ngụy Vô Tiện, trên mặt nở nụ cười, đây là hai vị đệ đệ của nàng, sẽ tức giận, sẽ cãi nhau, cũng sẽ rời nhà, nhưng cũng sẽ luôn hòa hảo, sẽ luôn trở về.

Chính là lời nói của a Tiện cũng quá mức khó hiểu đi.

[Cùng lúc đó, từ phía sau đại điện của miếu Quan Âm miếu truyền đến một loạt tiếng động xì xì kỳ quái, tựa như phun ra thứ gì đó, sau một lát, đám tu sĩ đào đất kia cũng đồng loạt kêu lên thảm thiết. Thần sắc mọi người trong điện đột biến, bỗng chốc, một mùi hương hăng hắc rất nhẹ bay tới, Lam Hi Thần trong lúc lấy tay áo che mặt, trên mặt ẩn ẩn lộ ra vẻ lo lắng. Ngay sau đó, hai thân hình nghiêng ngả lảo đảo vọt ra. Tô Thiệp đỡ Kim Quang Dao, cả hai đều sắc mặt tái nhợt, mà âm thanh kêu la sau điện vẫn đang tiếp tục. Tô Thiệp nói: "Tông chủ, ngươi thế nào?!"

Trán Kim Quang Dao hơi rịn mồ hôi lạnh ra, nói: "Không thế nào cả. Mới vừa rồi may mà có ngươi."

Tay trái của hắn rũ xuống nhấc lên không nổi, toàn bộ cánh tay đều run rẩy, như thể đang cố nén đau đớn, tay phải thì duỗi vào trong ngực áo lấy ra một lọ thuốc, muốn mở ra, nhưng một tay không tiện. Thấy thế, Tô Thiệp vội cầm lấy lọ thuốc, đổ ra một viên thuốc bỏ vào trong lòng bàn tay hắn. Kim Quang Dao cúi đầu, nhíu mày nuốt xuống, lông mày nhanh chóng giãn ra.

Lam Hi Thần do dự một lát, hỏi: "Ngươi bị sao vậy?" Kim Quang Dao hơi giật mình, trên mặt lúc này mới có được một chút huyết khí, miễn cưỡng cười nói: "Nhất thời sơ ý." Hắn lấy thuốc bột ra rắc lên cánh tay, mu bàn tay tới cổ tay trái có thêm một mảng màu đỏ, nhìn kỹ, mảnh da đó giống như bị chiên chín vậy, vân da đều chín rục. Kim Quang Dao lại xé xuống một mảnh vải áo trắng tinh, ngón tay hơi run run, nói: "Mẫn Thiện, quấn chặt cổ tay của ta." Tô Thiệp nói: "Có độc?" Kim Quang Dao nói: "Khí độc vẫn đang chảy ngược lên trên. Không sao, điều tức một lát là có thể ép ra được."]

Mọi người kinh hãi, ánh mắt nhìn về hướng Mạnh Dao tràn ngập nghi vấn, miếu Quan Âm được xem là địa bàn của chính Kim Quang Dao phải không? Rốt cuộc ở đó cất giấu cái gì? Những người đó lại đào trúng phải cái gì mới có thể bị thương nghiêm trọng như thế?

Mạnh Dao cũng đang âm thầm tự hỏi, ý đồ phân tích từng lớp. Miếu Quan Âm xây ở chỗ Vân Bình đó, tượng Quan Âm ở trong miếu giống mình đến năm sáu phần, tất cả những thứ hắn muốn mang đi vào đêm trước khi bại lộ, ngoại trừ di thể của mẹ hắn thì không muốn gì khác, nhưng, tại sao lại biến thành cơ quan có chứa khí độc cơ chứ?

Ánh mắt mang theo căm hận lạnh lẽo nhìn thẳng về phía Nhiếp Hoài Tang, chẳng lẽ, lại là hắn?!

Nhiếp Hoài Tang đối với chuyện này không chút thay đổi, vẫn ở đó chậm chạp đùa nghịch cây quạt trên tay, giờ phút này lại không biết thứ gì giấu ở đó, nhìn ta có ích lợi gì?

Ngụy Vô Tiện: Sao lại thế nhỉ, từ sau khi đến nơi này, trong lúc vô tình, Liễm Phương Tôn thông minh lanh lợi lại luôn luôn bị Nhiếp nhị thiếu chẳng có chút thanh danh đè ép một đầu là sao?

Nhiếp Minh Quyết cau mày, y đương nhiên cũng không bỏ sót động tác nhìn Hoài Tang của Mạnh Dao. Đây là đang hoài nghi rơi vào bẫy do Hoài Tang thiết lập sẵn sao?

Sự tình từ đầu tới cuối trùng hợp quá nhiều, chỉ dựa vào trùng hợp đã hoài nghi như thế chẳng lẽ không phải quá mức võ đoán hay sao? Giữa hai người này, đến tột cùng là Nhiếp Hoài Tang tương lai thật sự có thể trưởng thành đến mức tâm tư kín đáo, tính toán không sơ hở, hay là Mạnh Dao tâm cơ thâm trầm đang lợi dụng cơ hội cố tình châm ngòi?

Mặc kệ là cái nào, dám ở trước mặt bản tôn chơi mánh khoé HẠ LƯU này, là chán sống rồi?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net